Nhận thấy được ánh mắt khác thường của cô, Đường Thành Huân hỏi:
“Đau quá hả em? Anh lấy tinh dầu hoa hồng xoa cho em nhé! Ở đây đợi anh!"
Thấy mắt cô hồng hồng, hắn hốt hoảng:
“Xin lỗi, là lỗi của anh.
Em đừng khóc!”
Đường Thành Huân vội đi tìm lọ tinh dầu rồi tập trung thoa thoa cho cô.
Thật ra trên tay dù đỏ au nhưng mà Lâm Yên Nhiên không có đau.
Nhìn Đường Thành Huân nhẹ nhàng xức tinh dầu lên vùng đỏ, trong lòng của cô bỗng thặt lại, không hiểu sao lại có cảm giác tê tái.
Giống như… cô đang làm việc gì đó tội lỗi.
Sau khi xong xuôi, Đường Thành Huân nhỏ nhẹ dỗ dành và đưa Lâm Yên Nhiên ra phòng khách, bật TV và đưa cô một ít đồ ăn vặt.
Mấy thứ đồ ăn vặt gồm có dăm bông, khô gà, hạt óc chó, chân gà tẩm ướp và một dĩa nho ngọt, rất hợp khẩu vị Lâm Yên Nhiên.
Còn Đường Thành Huân thì đi vào trong, hắn bảo hắn muốn xuống bếp làm bữa tối cho cô.
Lâm Yên Nhiên còn tính nhân thời gian hắn xuống bếp sẽ trốn đi nhưng vô ích vì tên kia tuy đi vẫn không ngoảnh đầu mà bỏ lại một câu:
“Ở đây cách âm tốt lắm, cửa cũng làm bằng crôm chống đạn, không có chìa khoá và mật khẩu, em sẽ không mở ra được đâu.”
Được rồi, đành “ngoan” vậy.
Điện thoại bị Đường Thành Huân lấy mất từ lúc Tuyết Trình gọi tới, cũng không có gì làm nên trong lúc ngồi đợi, Lâm Yên Nhiên chỉ đành ăn quà vặt và xem TV.
Đường Thành Huân cũng không ở lâu trong bếp, chỉ một lúc đã làm xong một bữa ăn đơn giản.
Ngoài cơm và thì còn có một chút cháo gà nấm hương hạt sen nóng và bốn món là tôm bóc vỏ rim chua ngọt, thịt bò xào măng tây, salad dưa chuột và canh chua cá hồi.
Tuy đã ăn vặt nhìn mấy món đủ cả hương lẫn sắc thế kia, Lâm Yên Nhiên vẫn là rất muốn ăn.
Chỉ là những món bình thường nhưng ăn vào rồi không thể phủ nhận chúng rất ngon.
Nhìn Đường Thành Huân thế kia mà nấu ăn cũng không tệ ha?
Kết thúc bữa tối, Lâm Yên Nhiên đã ăn no, dạ dày cũng hết chỗ không thể chứa thêm đồ tráng miệng.
Đường Thành Huân dọn chén bát xuống để mai sẽ có người đến rửa dọn sau.
Sau một lúc đã xuôi bụng thì Lâm Yên Nhiên lại quay sang Đường Thành Huân, nói bằng giọng điệu hết sức đáng thương:
“Em muốn về ký túc”.
Vậy mà Đường Thành Huân không những không đồng ý mà còn kéo cô đi vào nhà tắm:
“Đi tắm trước đi!”
Nói thật, tuy bên ngoài không thể hiện ra cái gì nhưng thật ra Lâm Yên Nhiên trong lòng sợ hãi, sợ Đường Thành Huân làm gì đó quá khích.
Mà Đường Thành Huân thấy cô chần chừ, hắn nói:
“Hay là anh tắm cho em nhé!”
Lâm Yên Nhiên muốn gõ một cái lên đầu hắn, xem bên trong chứa cái gì, nhưng đó là trong lòng thôi, chứ bên ngoài thì cô rụt rè bảo:
“Em không có quần áo”.
Đường Thành Huân ra vẻ hào phóng:
“Không sao, em có thể mặc áo choàng tắm.
Anh không ngại.”
Anh không ngại nhưng mà tôi ngại, được chưa?
Thấy khuôn mặt Lâm Yên