Chắc là mình nằm mơ còn chưa tỉnh đâu nhỉ?
Giấc mơ này cũng vớ vẩn quá đi.
Cho dù y muốn giấu chuyện mình là nam nhi trước mặt Tạ Tụ thì cũng không tới mức trực tiếp đẻ ra một nốt chu sa ám song ra để chứng minh được.
Khúc Cửu Nhất rất bình tĩnh bỏ gương xuống, nghiêm mặt nói, "Ta cần được về ngủ thêm chút nữa"
Chắc chắn là bản thân quá mệt rồi.
"Khúc Cửu Nhất" Tạ Tụ duỗi tay muốn giữ chặt Khúc Cửu Nhất nhưng tốc độ của Khúc Cửu Nhất còn nhanh hơn cả hắn, nháy mắt đã biến mất tăm mất tích.
"Tiểu...!Tiểu công tử..." Quản gia nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không hiểu được gì, "Cho dù ngài không muốn thành thân sinh con, cũng không thể tùy tiện nhận nuôi một hài tử được"
Nếu muốn hài tử, Tạ gia có một đống chi khác, tùy tiện chọn một đứa là được, sao cần đi nuôi con nhà người khác đâu?
"Quản gia, ông cũng đừng lo" Tạ Tụ xua tay, trong lòng có hơi phiền muộn, "Đúng rồi, mấy ngày này, đặc biệt là ở dược phòng ta, Khúc Cửu Nhất có rời khỏi dược trang của chúng ta, có lén gặp ai không?"
Khúc Cửu Nhất bây giờ mọc ra nốt chu sa, chứng minh y mang thai rồi.
Nhưng đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai?
Tạ Tụ không biết vì sao, trong lòng lại có chút bực bội không hiểu được.
Nếu Khúc Cửu Nhất thực sự có người mình thích, vì sao không nói một chữ nào với hắn cả? Chẳng lẽ, bản thân vẫn chưa có được niềm tin của Khúc Cửu Nhất sao?
"Điều này, hình như chưa từng thấy" Quản gia chần chừ một lúc, nói.
"Nếu y muốn tránh người, sao các ngươi có thể phát hiện ra được?" Tạ Tụ thở dài một tiếng, lại cảm thấy bản thân hỏi chuyện này đúng là thừa quá mức, "Chỉ là y phòng bị ta như vậy, thực sự làm ta thấy tổn thương"
Nét mặt của quản gia quả là quỷ dị.
Đầu óc ông ta đang xoay mòng.
Liên tưởng tới một loạt hành động sau khi Tạ Tụ đưa Khúc Cửu Nhất về, còn cả những lời nói kỳ quái, trong lòng quản gia lạch cạch một tiếng.
Không thể nào không thể nào.
Tiểu công tử nhà họ chưa từng để ý tới ai như vậy mà? Nhưng bây giờ, hắn chẳng những bằng lòng làm phụ thân cho hài tử của Khúc Cửu Nhất, lại còn tận tâm chăm sóc Khúc Cửu Nhất, Khúc Cửu Nhất lại lạnh lùng như vậy...!Chẳng lẽ, người tiểu công tử thích là Khúc Cửu Nhất?
Nhưng ngẫm lại cũng không đúng mà.
Công tử nhà mình là dạng người gì, quản gia ông hiểu rõ hơn ai hết.
Cho dù cả đời này giấu tình yêu ở trong lòng, công tử nhà mình cũng không thể thích một nam nhân đã có thê tử, mà còn là nam nhân đã có hài tử.
Chẳng lẽ...!Tiểu công tử thích thê tử của Khúc Cửu Nhất?
Điều này...!Điều này...
Giống như suy đoán này cũng chẳng tốt hơn là bao.
"Được rồi, quản gia, đợi lát nữa làm lại cơm sáng đi, ta nghĩ, chờ lát nữa y sẽ ra ăn cơm, còn nữa, sau này, đồ ăn đưa cho Cửu Nhất sẽ phải nhiều một chút, những thứ người mang thai không nên ăn thì đừng cho y ăn"
Nói tới đây, Tạ Tụ vẫn thấy không yên tâm, "Thôi, đã tới mức này rồi, cũng chỉ có thể cố gắng chăm sóc.
Vẫn nên để ta viết một danh sách, ông cứ dựa theo thứ viết trên đó để chuẩn bị"
Quản gia choáng váng.
Thai phụ?
Khúc Cửu Nhất Khúc công tử là nữ tử, nữ giả nam trang?
Vậy hài tử trong bụng nàng...
Lão gia, phu nhân.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, ta vậy mà còn có ngày được thấy tiểu công tử có hài tử!
...
Khúc Cửu Nhất ngủ một giấc, khi thức mặt trời đã lên cao.
Tuy rằng nội tâm y bày tỏ, đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng nếu cơn ác mộng này thành thật, cũng chẳng phải thứ người bình thường có thể chịu được? Đặc biệt là Khúc Cửu Nhất, y vẫn luôn kiên định cho rằng bản thân là một nam tử chân chính nhưng bây giờ sao trên đầu y lại có một nốt chu sa mà ám song mới có?
Không không không, nói không chừng kia thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đầu của ta ơi sao có thể tự nghĩ ra thứ như vậy được?
Khúc Cửu Nhất chuẩn bị tâm lý kỹ càng, sau đó mở mắt.
Oành.
Gương trước mặt đã nát thành phấn.
Ác mộng đã thành thật!
Nếu đổi lại là người thường, giờ phút này thấy được ấn ký của "ám song" giữa hai chân mày, nói không chừng sẽ nghi ngờ thân phận của chính mình.
Nhưng càng là vậy, Khúc Cửu Nhất ngược lại càng thêm chắc chắn rằng ông trời đang chơi y.
Đừng nói y không phải ám song, cho dù y là ám song, y cũng chưa từng lăn giường với ai, sao mang thai được?
Nốt chu sa này xuất hiện quả thực quá khéo.
Cẩn thận ngẫm lại, ngoài viên đan dược quá hạn không biết có tác dụng gì kia, Khúc Cửu Nhất không nghĩ ra khả năng nào khác.
Nhưng có phải đùa hơi quá rồi không?
Thuốc rởm gì đây, không tổn hại tới sức khỏe thì thôi còn mọc ra một cái ấn?
Nháy mắt, Khúc Cửu Nhất cảm nhận được ác ý nồng đậm của ông trời.
"Khúc...!Khúc công tử, ngài đói rồi phải không? Chúng ta tới đưa đồ ăn cho ngài" Sau khi biết Khúc Cửu Nhất có thể là nữ giả nam trang, suy nghĩ của quản gia lập tức thay đổi.
Ông vội vàng gọi mấy thị nữ có tư sắc thường thường trong dược trang tới, huấn luyện khẩn cấp một hồi xong sau đó nâng tiền lương của các nàng lên, dặn các nàng phải hầu hạ Khúc Cửu Nhất cho tốt.
Đương nhiên ba bữa cơm trong ngày của Khúc Cửu Nhất vẫn do hai người Tạ Tụ và quản gia chuẩn bị.
"Tiến vào" Khúc Cửu Nhất sờ sờ bụng mình, y đúng là có hơi đói, sáng nay y mới chỉ ăn một khối bánh hoa quế.
Người tập võ vốn ăn rất nhiều, hơn nữa, bây giờ cơ thể của Khúc Cửu Nhất còn đang phát triển nữa, ăn cũng nhiều hơn.
Bọn thị nữ hết người này tới người kia cầm một hộp đồ ăn đi vào, một mâm toàn thức ăn.
Khúc Cửu Nhất nhìn nhìn, chẳng muốn ăn nữa.
Gà vịt thịt cá cái gì cũng có.
Nhưng mấy đồ ăn này sao còn bỏ thêm mấy thứ đồ kỳ quái vào nữa?
Hơn nữa, không phải đồ luộc thì là đồ hầm, cảm giác không bỏ quá nhiều gia vị vào.
"Khúc công tử, đây là dược thiện chúng tôi nghiên cứu đặc biệt làm ra, tỉ lệ dược liệu trước và sau, còn có khống chế lửa đều là tiểu công tử chúng tôi quan sát toàn bộ" Quản gia trưng ra một khuôn mặt hiền từ, lại nói lời khiến người khác tức giận, đặc biệt là ánh mắt ông ta, còn đang không ngừng nhìn vào bụng của Khúc Cửu Nhất khiến y càng thêm hụt hẫng.
"Ta không mang thai" Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân hoàn toàn không muốn ăn gì nữa.
"Vâng vâng vâng, ngài đương nhiên không mang thai nhưng vẫn nên ăn chút gì đó, ngài nói có phải không?" Quản gia phục vụ Tạ gia nhiều năm, biết tính tình của thai phụ thất thường.
Nữ hiệp giang hồ như Khúc Cửu Nhất chưa thành thân đã mang thai, nghe sao cũng chẳng phải chuyện dễ nghe gì.
Chờ bụng lớn hơn rồi ắt sẽ rõ.
Lời này sao nghe cứ chẳng khác mấy với lời của các đệ tử Toái Ngọc Cung khi dỗ mình ấy nhỉ?
Sao nào, y nhìn giống tiểu hài tử ba tuổi, dễ bị kỹ xảo thấp kém này của họ lừa gạt sao?
"Tạ Tụ đâu? Ông gọi hắn tới đây cho ta! Ta có mang thai không hắn không biết sao?" Khúc Cửu Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
Cũng chỉ là mọc thêm một nốt chu sa thôi, nhìn cũng chẳng thuận mắt, mình khoét nó ra là được.
Tạ Tụ này nói sao cũng là đệ nhất thần y, thấy nốt chu sa của mình là sợ tới mức rớt cả đũa, cũng chẳng bắt mạch cho mình, xem mình có mang thai thật hay không?
Quả là người Tạ gia!
Nghe xem, bây giờ vị nữ hiệp này cũng tới Tạ gia bọn họ gây rắc rối rồi.
Nhưng không sao, Tạ gia bọn họ cân được.
Rắc rối như vậy càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt nha.
"Ngài ăn trước, lão hủ sẽ đi gọi" Đôi mắt quản gia cười híp tịt vào, giờ phút này nhìn Khúc Cửu Nhất sao cũng thấy thuận mắt.
Nữ tử giang hồ, địa vị không cao?
Không sao, tiểu công tử nhà họ thích là được.
Chưa thành thân đã có thai, thanh danh không tốt?
Không sao, tin đồn về Tạ gia nhà họ không ai dám bàn luận.
Còn về tính cách không tốt.
Ai nha, chỉ cần tiểu công tử nhà họ thích, cho dù tích cách nổ đôm đốp như pháo, họ vẫn vui!
Khúc Cửu Nhất liếc mắt đã biết quản gia này nghĩ gì trong lòng.
Mẹ nó, vì ánh mắt quản gia nhìn y bây giờ hệt như ánh mắt mấy nữ đệ tử Toái Ngọc Cung nhìn mình.
Những người này sao lại thế này?
Khúc Cửu Nhất lại lâm vào trầm tư, dẫu là người bên y hay bên cạnh Tạ Tụ, không quan tâm bọn họ ăn uống có tốt hay không, có bị thương hay không, võ công luyện như nào mà lại ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào bụng y.
Chẳng lẽ y xuyên qua không phải thế giới võ hiệp mà là sinh tử văn gì đó?
Nhưng không đúng mà, các tình tiết võ hiệp đều chính xác.
Khúc Cửu Nhất lắc đầu, lắc cả suy nghĩ này ra ngoài.
"Các ngươi cũng lui xuống đi, chờ Tạ Tụ tới thì mở cửa, ngoài ra không mở cho bất cứ ai vào nữa" Khúc Cửu Nhất nhìn thị nữ bên người nói.
Bọn thị nữ liếc nhìn nhau, đành phải gật đầu.
Trong phòng chỉ còn lại một mình mình, sắc mặt Khúc Cửu Nhất liền sầm xuống.
Đáng giận đáng giận đáng giận!
Ông trời nhất định đang chơi y a a a a a a a a a!
Khúc Cửu Nhất nhìn đồ ăn trên bàn, bụng vang lên hai tiếng.
Thôi, sao cũng không thể để cái bụng mình trống tuếch được.
Mấy thứ này không ăn cũng quá đáng tiếc, ăn no mới có sức nói rõ với Tạ Tụ.
Không biết có phải vì buổi sáng đói lâu, Khúc Cửu Nhất còn tức giận tiêu hao quá nhiều thể lực mà cả một mâm này y ăn cũng không ít.
Đếm sơ sơ ra trên bàn cũng có ít nhất là mười tám món.
Nhưng Khúc Cửu Nhất chỉ dựa vào mình y mà ăn hết một nửa.
Tạ Tụ đẩy cửa đi vào, thấy chỗ cơm còn thừa trên bàn, trong lòng thầm than.
Người mang thai quả là ăn uống rất khá.
"Huynh tới rồi? Nhanh lên, ta cảm thấy nốt ấn trên mặt ta là vì trước đó ta ăn nhầm viên dược, ta không mang thai, ta cũng chưa thích ai, chưa từng làm chuyện ấy, sao ta có thể mang thai được? Huynh bắt mạch cho ta thì biết"
Khúc Cửu Nhất trực tiếp duỗi tay ra, mong Tạ Tụ bắt mạch.
Tạ Tụ lắc đầu, ý bảo Khúc Cửu Nhất thu tay về.
"Thời gian còn sớm, muốn xác định mạch tượng hoàn toàn, ít nhất phải đợi hai tháng nữa" Tạ Tụ nghiêm túc trả lời, "Ngoài ra, đều là việc tư của ngươi.
Chỉ là bây giờ, vì suy nghĩ cho thai nhi, ta vẫn mong ngươi chú ý đôi chút"
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhịn gì cả, ta không mang thai.
Nếu huynh tin ta chắc chắn mang thai thì hài tử chính là của huynh!"
"Ta đã nói rồi, hài tử có thể là của ta"
"Mẹ nó!" Khúc Cửu Nhất hoàn toàn bùng nổ rồi, "Cái đồ lang băm nhà huynh, đang yên đang lành không nghiên cứu y thuật mà ngày nào cũng nghĩ xem nhận đổ vỏ như nào, vui mừng làm cha như nào? Huynh có phải thành tinh rồi không?"
Tạ Tụ ngơ ra.
Khúc Cửu Nhất sao lại tức giận như vậy?
"Nói lại lần nữa, ta không mang thai! Nốt ấn này là do viên đan dược kia gây ra, bây giờ tốt nhất huynh nên nhanh chóng cho ta đi ngâm thuốc tắm, không thì ta hủy cả cái nhà này của huynh!"
"Ngươi bình tĩnh lại chút đã..." Tạ Tụ chỉ có thể cẩn thận trấn an Khúc Cửu Nhất, "Ta cảm thấy, bây giờ cảm xúc của ngươi không ổn lắm, chúng ta có thể bình tĩnh đã rồi chậm rãi thương lượng"
"Thương lượng con khỉ mốc" Khúc Cửu Nhất xem như hiểu rồi, tâm tư của Tạ Tụ vốn chẳng ở việc thuốc tắm này, "Bây giờ lập tức đi chuẩn bị thuốc tắm cho ta"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhịn gì cả" Sắc mặt Khúc Cửu Nhất âm trầm, "Ngày nào ta cũng ở bên huynh còn gì? Ta nào có thời gian đi tìm ai nói chuyện yến oanh này nọ!" Khúc Cửu Nhất tức muốn xù cả tóc, "Nếu nói ta thực sự có thì chắc chắn cũng là của huynh!"
Lạ rồi, sao Khúc Cửu Nhất cứ nói hài tử này là của mình?
Tạ Tụ ngẩn ra, nghĩ tới một khả năng kỳ lạ.
"Chẳng lẽ, ngươi lén làm gì ta?"
Không thể trách Tạ Tụ nghĩ nhiều.
Dù sao Toái Ngọc Cung sớm đã có tiền lệ, các nàng không gì không làm được.
Mỗi ngày, Tạ Tụ đều ở cạnh Khúc Cửu Nhất không sai nhưng cũng có mấy hôm không ở cùng nhau.
Bây giờ, hắn chẳng bố trí phòng vệ gì với Khúc Cửu Nhất, nếu ngày nào Khúc Cửu Nhất nhân cơ hội làm gì với hắn, Tạ Tụ không phát hiện cũng là điều bình thường.
"Này này này, huynh nghĩ đi đâu vậy?" Càng nói càng quá đáng.
Khúc