Tạ Tụ kinh ngạc mở to mắt.
Tuy rằng nói ra có thể không tin được nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Tụ tiếp xúc thân mật với người ta như vậy.
Trái tim Tạ Tụ nhất thời nhảy rất mau.
Hắn không hiểu vì sao Khúc Cửu Nhất lại muốn làm như vậy?
Vì thế, Tạ Tụ chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt, mong sẽ nhìn ra được điều gì đó trên mặt Khúc Cửu Nhất.
Nhưng Khúc Cửu Nhất lại đang nhắm mắt.
Trên mặt Khúc Cửu Nhất đỏ ửng một cách bất thường, trên trán cũng có chút mồ hôi, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn nhiều.
Tạ Tụ cảm giác được sức Khúc Cửu Nhất hôn môi mình đang yếu dần.
Bờ môi ấm áp chậm rãi rời dần ra.
Rất mau, hai tay Khúc Cửu Nhất đang đè Tạ Tụ cũng buông lơi, tự nhiên ngã ra.
Tạ Tụ vươn tay, theo bản năng ôm lấy Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất đã mất ý thức, đang ngủ rồi.
Tạ Tụ bắt mạch cho Khúc Cửu Nhất một phen, phát hiện mạch của y đã bình thường trở lại.
Nội lực của khúc Cửu Nhất thâm hậu, viên đan dược kia vốn đã qua thời gian lâu như vậy rồi dược lực cũng sẽ không có tác dụng gì, bây giờ vừa ra mồ hôi, còn kích động đã kích phát toàn bộ dược lực, không có gì đáng ngại với thân thể của Khúc Cửu Nhất.
"Lão gia, có cần chúng ta vào hầu hạ không?" Bọn thị nữ ở ngoài cửa nói.
Vừa rồi, các nàng như nghe được tiếng ồn ào trong phòng nhưng đột nhiên lại im bặt, các nàng tò mò trong lòng, cũng chẳng dám tiến vào.
"Không cần" Giọng Tạ Tụ lạnh nhạt, "Ngoài ra, lau khô cái thùng dược chuẩn bị trước đó đi, ngày mai phải dùng.
Còn nữa, trước ngày mai, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần nơi này trước ngày mai"
"Rõ, lão gia"
Bọn thị nữ không dám nói nhiều, rất mau đã rời đi.
Tạ Tụ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Khúc Cửu Nhất ngủ mà không hề phòng bị gì, tư vị trong lòng vô cùng phức tạp.
Khúc Cửu Nhất thật ra chưa từng ngủ yên lòng như vậy.
Người có võ công cao cường sẽ không cho phép bản thân được phép ngủ quá sâu.
Đặc biệt là Khúc Cửu Nhất, lòng cảnh giác cao tới đáng sợ.
Trước kia, rất nhiều lần Tạ Tụ chỉ là khẽ khàng đi ngang qua cửa phòng của Khúc Cửu Nhất thôi, y cũng sẽ lập tức mở mắt.
Muốn dưỡng được lòng cảnh giác tới mức ấy, chỉ e cần phải trải qua không ít trắc trở.
Tạ Tụ hơi dùng sức ở tay, ôm ngang Khúc Cửu Nhất lên.
Khúc Cửu Nhất cũng không nặng.
Ngược lại, còn có hơi nhẹ.
Đối với trọng lượng của một nam tử thành niên mà nói, có hơi mảnh khảnh quá rồi.
Tới lúc này, Tạ Tụ đột nhiên ý thức được Khúc Cửu Nhất hình như còn nhỏ hơn hắn ba tới bốn tuổi, bây giờ còn chưa tròn mười chín.
Hóa ra Khúc Cửu Nhất nhỏ vậy sao?
Sau khi ý thức được điều này, Tạ Tụ có hơi kinh ngạc rằng bản thân vậy mà lại bỏ qua một sự thật vô cùng rõ ràng này.
Hắn cúi đầu nhìn mặt Khúc Cửu Nhất.
Má Khúc Cửu Nhất còn hơi tròn do còn niên thiếu, chỉ là bình thường rất ít khi y có nét mặt vô tội thuần lương như vậy, hơn nữa khí thế của y lấn át mọi người, tuổi nhỏ đã có được một thân võ công mà một người bình thường cả đời cũng chưa chắc luyện ra được, còn là người cầm quyền của Toái Ngọc Cung, môn phái đệ nhất giang hồ, chỉ với thân phận này cũng đủ khiến người khác xem nhẹ tuổi tác của y.
Ngay cả Tạ Tụ, ở chung với Khúc Cửu Nhất lâu vậy rồi, hắn cũng coi Khúc Cửu Nhất vô cùng lớn rồi, hình như trên thế giới này chẳng có chuyện gì có thể làm khó y được.
Bây giờ y ngủ như vậy lại khác hoàn toàn như hai con người với khi tỉnh.
Tạ Tụ đặt Khúc Cửu Nhất ở trên giường, đắp chăn lên cho y.
Nơi này là phòng hắn, trong phòng có thứ gì hắn biết rõ.
Tạ Tụ rút ra một quyển y thư trong ngăn tủ nào đó, chuẩn bị ở trong này vừa chăm Khúc Cửu Nhất vừa đọc sách.
Chỉ là khi đôi mắt hắn chạm tới những con chữ, đại não tức thì trở nên trống rỗng, sau đó bất giác nhớ tới bộ dáng Khúc Cửu Nhất vừa hôn hắn.
Tạ Tụ cúi thấp đầu, chôn sát mặt vào sách.
Hắn nghĩ, có lẽ dược lực của viên đan dược Khúc Cửu Nhất ăn có hơi mạnh rồi, khi Khúc Cửu Nhất hôn mình, dược hiệu có khả năng cũng đã thông qua môi lưỡi đi vào thân thể mình rồi.
Cho nên, hắn mới thấy khuôn mặt mình nóng ran lên.
Khúc Cửu Nhất nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Y mơ thấy kiếp trước của mình.
Kiếp trước, ngoài sở thích xem tiểu thuyết võ hiệp ra, y cũng chẳng có hứng thú gì đặc biệt khác.
Từ khi y bắt đầu có ký ức, bộ phim truyền hình đầu tiên y xem là phim võ hiệp, sau khi đi học biết chữ rồi thì đọc tiểu thuyết võ hiệp.
Lúc ấy, trên vỉa hè luôn có mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp bán lậu nhìn bên ngoài nội thất tiện nghi nhưng thật ra bên trong đổ nát hoang sơ ít nhiều.
Chỉ cần vai nam nữ chính đổi một cái tên thì kịch bản này lại biến thành một quyển sách khác.
Có một lần, chủ quán bán tiểu thuyết vỉa hè bán phá giá, Khúc Cửu Nhất bỏ hai mươi tệ mua 50 quyển võ hiệp, nam chính của 50 quyển này đều có phụ mẫu qua đời, nhà nghèo rách nát, nhảy xuống vực thẳm, đột nhiên trúng thưởng làm Khúc Cửu Nhất đọc xong chửi ầm lên.
Khúc Cửu Nhất đã từng cảm thấy mua được quyển tiểu thuyết võ hiệp mà lại mua được quyển tương tự thì xem như xui tận mạng nhưng chờ tới sau này mới biết được, khi đề tài võ hiệp đã chẳng còn có tiểu thuyết mới và được sản xuất thành phim truyền hình nữa thì mới thực sự không còn đường cứu chữa.
Võ hiệp đã chết.
Trên Internet, khi văn học mạng phát triển nhanh chóng, mỗi một tác giả mới chân ướt chân ráo bước vào đều mơ tưởng sẽ viết một quyển võ hiệp.
Dẫu vậy, rất mau, các tác giả đó đã phát hiện, võ hiệp vốn chẳng có thị trường gì.
Những kịch bản võ hiệp đã bị xào qua xào lại không biết bao nhiêu lần, mọi người đã thuộc hết cả tình tiết câu truyện rành mạch rõ ràng rồi, người đọc sao còn có hứng thú với chúng nữa?
Khúc Cửu Nhất đã ở trong trạng thái khủng hoảng văn học rất lâu.
Mặc kệ y cổ vũ các tác giả tiểu thuyết võ hiệp như nào, viết bình luận, mua thưởng nhưng người viết được hết lại không có mấy người.
Không ngờ rằng vừa xuyên qua lại tới được thế giới võ hiệp.
Còn là bắt đầu từ một đứa trẻ.
...
Khi Khúc Cửu Nhất mở to mắt, theo bản năng sờ trán của mình.
Không còn nữa?
Khúc Cửu Nhất lại giơ tay sờ, phát hiện trán mình trơn bóng.
Quả nhiên đang nằm mơ.
Khúc Cửu Nhất nhẹ nhàng thở ra.
Y nói mà, giấc mơ này của y cũng quá kỳ quặc.
Đầu tiên là bản thân mọc một nốt chu sa chỉ có khi ám song mang thai mới có, sau đó chính mình nổi giận đùng đùng, ép tường Tạ Tụ, thậm chí còn hôn người ta, trông như một thằng lưu manh.
Khúc Cửu Nhất không cảm thấy mình là lưu manh.
Sao thế được?
Tạ Tụ là bằng hữu tốt y công nhận, hơn nữa, hắn đối xử với y rất tốt.
Y là nam nhân chân chính, Tạ Tụ cũng vậy, hai người hôn nhau mà còn là do mình chủ động, nhìn sao cũng thấy lạ.
Chắc chắn là mình sắp lớn rồi nên bắt đầu mơ thấy mộng xuân.
Cũng có thể hiểu được, yếu tố sinh lý thì không có cách nào mà.
Còn vì sao lại là Tạ Tụ?
Tự Tạ Tụ trông hại nước hại dân như kia, còn thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt y, y chỉ mơ thấy hôn một chút cũng bình thường.
Kiếp trước khi y mơ thấy mộng xuân, cũng thường mơ thấy các nữ chính thường thấy trên bìa tiểu thuyết võ hiệp.
Cho nên nói, cũng chẳng có gì quá đáng lắm.
Khúc Cửu Nhất rất mau đã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Một giấc mộng thôi mà, không có gì đâu.
"Thoạt nhìn, em khỏe hơn nhiều" Tạ Tụ ở bên cạnh nhìn Khúc Cửu Nhất hồi lâu, lại thấy Khúc Cửu Nhất ngồi ngơ ngơ ra, nét mặt đổi tới đổi lui khiến hắn cũng ngại chen vào.
Mắt thấy Khúc Cửu Nhất đã hồi phục tinh thần, Tạ Tụ mới mở miệng nhắc nhở.
"Sao huynh lại ở đâu?" Khúc Cửu Nhất ôm ngực theo bản năng.
Ơ, từ từ? Sao mình lại làm cái tư thế này?
Trong lòng Khúc Cửu Nhất cảm thấy không đúng lắm.
Tạ Tụ cũng cảm thấy không đúng.
Nếu nhớ không nhầm, người bị chiếm tiện nghi hẳn là hắn, vì sao bây giờ Khúc Cửu Nhất nhìn hắn lại có tư thế phòng bị như này?
Khụ.
Ánh mắt Tạ Tụ dao động, cũng không dám nhìn Khúc Cửu Nhất nữa.
Đây chỉ là chút nhạc đệm nhỏ do đan dược thôi, hắn không nên canh cánh trong lòng quá mức như vậy.
Trong cuộc đời của Tạ Tụ, lần đầu tiên hắn đọc y thư mà không vào một chữ nào.
Trong đầu sẽ luôn hiện lên hình ảnh lúc trước, trên môi còn như có cả nhiệt độ cơ thể của người khác.
"Bởi vì đan dược nên lúc em ngủ không có phòng bị gì, ta đương nhiên phải ở lại đây, chăm sóc em chu đáo mới phải" Giọng Tạ Tụ khi nói chuyện rất nghiêm túc nhưng mắt lại không nhìn Khúc Cửu Nhất.
Bộ dáng này Khúc Cửu Nhất muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Sao lại thế này, sao Tạ Tụ lại có biểu hiện này?
Hệt như là tức phụ nhỏ bị đùa giỡn vậy.
Không thể nào không thể nào.
Chẳng lẽ giấc mộng của mình là thật?
Khúc Cửu Nhất cảm thấy da đầu tê dại, không dám nghĩ tiếp.
Nếu giấc mơ của y là thật, y thật sự làm ra chuyện như vậy với Tạ Tụ, bây giờ y tỉnh táo rồi, phải làm sao để giả vờ như không có việc gì cho qua chuyện này?
Ở hiện đại, đây vốn không tính là gì.
Nhưng ở thế giới võ hiệp, với thứ được coi là ở cấp bậc "Tiếp xúc da thịt", một cái thôi cũng phải gánh trách nhiệm rồi.
Tuy rằng lấy Tạ Tụ không có gì không tốt, hắn xuất thân thế gia, y thuật lại tốt, vẻ ngoài không có gì để bắt bẻ, tính cách cũng ôn nhu, có thể nói là đối tượng kết hôn lý tưởng vô cùng.
Nhưng...!Nhưng mới không lâu trước đó, y đã tính coi Tạ Tụ như huynh đệ tốt cả đời này.
Người ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn thịt người ta.
Không còn gì để nói!
Hơn nữa, thế giới võ hiệp có thể bao dung tình hữu nghị không thuần khiết giữa hai nam nhân nhưng có thể bao dung được tình yêu đồng giới này thật không?
À, ở trong mắt Tạ Tụ, nói không chừng không phải tình yêu đồng giới.
Vì trong mắt Tạ Tụ, y cũng không được coi là nam nhân.
Đương lúc Khúc Cửu Nhất suy nghĩ miên man la đà, Tạ Tụ mở lời trước.
"Tuy rằng trước đó là vì đan dược nhưng ta có thể cảm nhận được, những lời em nói với ta đều là sự thật" Tạ Tụ dừng một chút, cố gắng đưa tư duy mình về bình thường.
Lúc Khúc Cửu Nhất ngủ, hắn đúng thực đã suy nghĩ rất nhiều.
Không nghĩ không biết, nghĩ rồi mới sợ chết khiếp.
Tạ Tụ vẫn cảm thấy bản thân hắn là người đối xử với mọi người vô cùng chu toàn nhưng cẩn thận ngẫm lại, mới phát hiện trong việc đối xử với Khúc Cửu Nhất, hắn thực ra đã không tôn trọng Khúc Cửu Nhất.
Giống như lời Khúc Cửu Nhất nói, y làm được nhiều chuyện như vậy, có được nhiều thứ mà người thường trên thế gian không thể với tới được nhưng dù là Tạ Tụ hắn hay những đệ tử Toái Ngọc Cung, ai cũng quan tâm xem y có thể mang thai hay không, có thể sinh được hay không?
Đừng nói Khúc Cửu Nhất luôn không muốn thừa nhận mình là người song tính, cho dù Khúc Cửu Nhất thừa nhận, ánh mắt và suy nghĩ như vậy với Khúc Cửu Nhất đều được coi là vũ nhục.
Chờ tới khi nốt chu sa trên trán Khúc Cửu Nhất dần biến mất, Tạ Tụ mới biết được là bản thân hiểu nhầm.
Theo như lời Khúc Cửu Nhất nói, y chưa từng tiếp xúc với ai nên tuyệt đối không thể mang thai.
Buồn cười là hắn lại vì ấn tượng lúc mới gặp mà luôn hiểu nhầm Khúc Cửu Nhất, còn luôn miệng nói bằng lòng làm cha đứa nhỏ?
Chỉ là ngẫm lại, Tạ Tụ cũng có thể thẹn chết luôn.
Hắn đã nói cái gì vậy?
Nếu là trước kia, khi da mặt Tạ Tụ chưa dày như vậy, chỉ e đã xấu hổ tới mức cả đời cũng không dám gặp lại Khúc Cửu Nhất.
Cũng may đi theo và ở cùng Khúc Cửu Nhất lâu rồi, khả năng chịu nhiệt của Tạ Tụ cũng mạnh hơn không ít.
Lần này trước lạ sau quen.
Bản thân hoài nghi Khúc Cửu Nhất mang thai cũng chẳng phải lần đầu, chỉ cần có thói quen rồi thì hình như cũng chẳng khó mấy để tiếp thu.
Từ từ, mình nói gì thế?
Bây giờ, đầu của Khúc Cửu Nhất hệt như miếng hồ nhão.
Y nhớ mơ hồ rằng mình nói rất nhiều nhưng cụ thể là nói gì thì y không nhớ rõ.
À, chuyện y cưỡng hôn Tạ Tụ thì nhớ rõ ràng.
Hầy, con người của y thật là.
Thứ nên nhớ thì không nhớ, thứ không nên nhớ thì nhớ rõ lắm.
Cái khác không nói, môi Tạ Tụ thực ra rất mềm.
Mẹ nó, y nghĩ cái gì thế?
"Ta thực sự không nên thường xuyên dùng ánh mắt thế tục để nhìn em" Giờ