Một hội hoa đăng chùa nho nhỏ đảo mắt đã thành nơi quỷ quyệt khó lường chốn giang hồ.
Mãi cho tới rất nhiều năm sau này, khi nhắc tới trận đại chiến chính tà xảy ra ở tiểu thành trấn này, người trong giang hồ đều ca thán không thôi.
Nhưng người sau lại chẳng ngờ được, trước khi trận chiến phân tranh võ lâm khiếp sợ này xảy ra, Khúc Cửu Nhất chẳng qua cũng chỉ coi nó là một cuộc du ngoạn bình thường mà thôi.
"Mặc như vậy có phải hơi long trọng quá rồi không?" Khúc Cửu Nhất nhìn chính mình trong gương, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bây giờ, thứ y mặc trên người chẳng kém gì so với bộ y mặc lúc chính thức trở thành cung chủ Toái Ngọc Cung.
Không, phải nói là còn tốt hơn.
Rốt cuộc lúc ấy, Toái Ngọc Cung cũng chẳng có nhiều tiền mà bây giờ, tiền Toái Ngọc Cung tiêu cũng chẳng hết rồi.
Bởi vậy, một thân y phục này của Khúc Cửu Nhất vô cùng xa hoa.
Thứ quý báu như vậy chưa chắc là tốt nhất nhưng tuyệt đối khác hẳn với những đồ vật bình thường.
Khúc Cửu Nhất mặc một thân trường bào màu đen, góc áo và tay áo đều dùng tơ vàng chỉ bạc thêu hoa văn cát tường.
Bên sườn còn là gấm đỏ sậm khó thấy, phía trên còn dùng sợi tơ nhiều màu thêu nhiều đồ án khác nhau.
Nói ngắn hơn thì một thân xiêm y này cũng gần ngang với giá một tòa nhà rồi.
Ấy là cái giá chưa tính cả quan đội đầu, ngọc bội, giày, đai lưng và các thứ khác nữa.
"Cung chủ, chúng ta bây giờ không thiếu tiền, ngài không cố gắng tiêu thì bạc ấy cũng chỉ để mốc trong cung chúng ta thôi" Sử Vô Song bình thường cảm thấy cuộc sống của Khúc Cửu Nhất quá đơn điệu.
Hết cách, Khúc Cửu Nhất vốn chẳng có sở thích đốt tiền.
Gì mà thần bình lợi khí, đồ cổ tranh chữ, Khúc Cửu Nhất chẳng thích cái gì.
Bây giờ, sở thích duy nhất của Khúc Cửu Nhất cũng chỉ có ăn.
Nhưng Khúc Cửu Nhất ngay cả ăn cũng chẳng ăn sơn hào hải vị, ngược lại chỉ thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt.
Gia nghiệp to như vậy của Toái Ngọc Cung, tài sản khổng lồ như vậy, nếu dựa theo tốc độ tiêu tiền như này thì e là tiêu mười đời cũng chưa hết.
Bây giờ vất vả lắm mới tóm được cơ hội để có thể tiêu một đống lớn, các đệ tử Toái Ngọc Cung đương nhiên sẽ không khách khí.
"Cũng đúng đi" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, y phục này mặc cũng mặc vào rồi, cởi ra cũng không ổn.
Ài, đời trước, y chẳng phải giai cấp tư sản, đời này cũng là một đêm phất lên, thực sự không thể thưởng thức được cách làm của đám bại gia tử kia.
"Bên Tạ Tụ thì sao?" Khúc Cửu Nhất hỏi lại.
"Cung chủ yên tâm, bên Tạ trưởng lão chúng ta cũng đã mua một bộ xiêm y hoàn toàn mới rồi" Nói tới đây, Sử Vô Song lại chủ động lấy lòng, "Bộ y phục của Tạ trưởng lão kia, từ vẻ ngoài tới hình thức là một bộ giống y đúc với cung chủ ngài"
Đây cũng là tâm ý của các nàng mà.
Đợi lâu rồi, cuối cùng các nàng cũng chờ được cung chủ và Tạ trưởng lão tình định tam sinh.
Trên thực tế, còn có hơn trăm bộ tình lữ trang đang được đặt làm.
Tới lúc ấy, một ngày đổi ba bộ cũng đảm bảo không trùng nhau.
Cần phải khiến cho cung chủ và Tạ trưởng lão vừa đi ra ngoài là người ngoài có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ.
Bởi vậy, những đóa hoa dại cỏ dại muốn nhảy vào cắm một chân chắc chắn sẽ biết khó mà lui.
À, y phục huynh đệ!
Khúc Cửu Nhất rất mau đã phản ứng lại.
Ở kiếp trước, những huynh đệ hay chơi với nhau cũng sẽ thường mua quần áo giống nhau.
Không hổ là đệ tử Toái Ngọc Cung y, quá tri kỷ, chu đáo.
"Khởi bẩm cung chủ, Tạ trưởng lão đã lên xe" Một đệ tử vui mừng ra mặt tiến vào bẩm báo nói.
Tạ trưởng lão bên kia đã lên xe, bên này, cung chủ cũng không thể chậm trễ được.
Các nàng đã sắp xếp đâu ra đấy, hai chiếc xe ngựa khác nhau sẽ lần lượt dừng ở hai bên đầu khác nhau, cuối cùng gặp được nhau.
Hệt như sợi tơ hồng của Ngưu Lang Chức Nữ, mỗi người một đầu, cuối cùng vẫn sẽ tiến về phía nhau.
Lãng mạn!
Xứng đôi!
"Các ngươi còn làm khá phong phú" Khúc Cửu Nhất nhịn không được nở nụ cười, "Đúng rồi, trên xe ngựa của Tạ Tụ không còn ai khác chứ?"
Này mẹ nó nếu bên trong giấu tiểu tình nhân của Tạ Tụ thì xấu hổ rồi.
"Cung chủ, ngài đùa gì vậy?" Sử Vô Song kinh ngạc nói, "Xe ngựa của Tạ trưởng lão đều có chúng ta canh giữ cẩn mật, bảo đảm sẽ không có ai không mọc mắt tới quầy rầy"
"Được rồi" Khúc Cửu Nhất sửa sang lại đầu tóc, "Sắc trời cũng đã muộn, chúng ta đi thôi"
"Rõ, cung chủ, mời đi bên này" Các đệ tử Toái Ngọc Cung vội vàng dẫn đường.
"Ta dùng khinh công bay qua là được" Khúc Cửu Nhất cảm thấy chính mình dùng khinh công sẽ nhanh hơn.
"Vậy sao mà được? Vẫn là lên xe ngựa thôi.
Đầu tóc ngài chúng ta chải lâu như vậy, không thể loạn được"
Đầu có thể đứt nhưng tóc không thể loạn.
Đây là châm ngôn bao năm trước rồi chứ?
Khúc Cửu Nhất dở khóc dở cười, lại chẳng cự tuyệt.
Các nàng đã vây quanh mình, chỉnh trang cho mình rất lâu, cũng chẳng thể cô phụ tâm ý của bọn họ được.
Chỉ là Khúc Cửu Nhất cảm thấy có hơi kỳ kỳ.
Ăn diện lộng lẫy rồi ngồi xe ngựa đi gặp người nào đó, thấy sao cũng hơi cong cong.
Nhưng Khúc Cửu Nhất nghĩ rồi lại tưởng tượng, nơi này là thế giới võ hiệp, tình huynh đệ ở thế giới võ hiệp chính là nền tảng tự nhiên được miêu tả nhiều.
So với những người đó, chính mình cũng chỉ là nét chấm phá mà thôi.
Nhất định là ở cùng các đệ tử Toái Ngọc Cung lâu rồi nên cũng bị lây bệnh của các nàng.
Nếu y và Tạ Tụ có cái gì, nên xảy ra thì sớm đã xảy ra rồi, nào còn có thể chờ tới hiện tại?
Ngẫm lại như vậy, Khúc Cửu Nhất cũng yên tâm.
Chờ tới khi Khúc Cửu Nhất lên xe ngựa rồi, các đệ tử Toái Ngọc Cung mới yên tâm được.
Cung chủ thực sự quá khó hầu hạ.
Các nàng làm như vậy còn không phải là vì để cung chủ xuất hiện trước mặt Tạ trưởng lão với bộ dáng tốt nhất sao? Cung chủ dù sao cũng chẳng phải nữ nhi, không hiểu được chút đạo lý bên trong.
Đừng tưởng rằng nam nhân không dính chưởng này, các đệ tử Toái Ngọc Cung có thể dùng chính kinh nghiệm của mình để chứng minh rằng lời ngon tiếng ngọt dưới trăng trước hoa gì đó, nam nhân cũng dính chiêu này!
"Đi" Đám Tuyết Tiêu Tiêu sớm đã cưỡi ngựa trắng chờ ở ngoài.
Các nàng đều phải mở đường cho cung chủ.
Cùng với tiếng ra lệnh, tất cả con ngựa trắng muốt cũng chuyển động.
Hồng y trên ngựa trắng.
Mỹ nhân với xe ngựa sang.
Đây mới là thanh thế của Toái Ngọc Cung!
Khi các nàng cưỡi ngựa, quây xung quanh một chiếc xe ngựa ở trên đường, dọc đường đã nhận được vô số tiếng tán thưởng và kinh hô của vô số người qua đường.
Hội hoa đăng có đẹp sao đẹp bằng những mỹ nhân hoạt sắc sinh hương này?
"Nhóm cung chủ và Tạ trưởng lão đều đã xuất phát, hoa đăng đã thu xếp xong chưa?"
"Mau mau trang trí đóa hoa đăng này lên trên cây, thời gian không nhiều nữa, dùng khinh công bay lên!"
"Mau, sân này cũng phải nhanh một chút"
"Tổ nhạc cụ đâu? Các ngươi luyện khúc tới đâu rồi"
"Tổ pháo hoa, mau mau đi kiểm tra lại pháo hoa có thể lên lửa hay không?"
...
Các đệ tử Toái Ngọc Cung lấy hiệu suất cao tới mức người ngoài không thể hiểu nổi di chuyển.
Từ lúc biết cung chủ sẽ tỏ tình với Tạ trưởng lão xong, các nàng tự phát hành ra một phương án tiến hành hữu hiệu, phải bày tỏ tâm ý của mình với cung chủ và trưởng lão.
Phí lời, bây giờ không cố gắng biểu hiện thì chẳng lẽ trở lại Toái Ngọc Cung rồi các nàng còn có đường sống để biểu hiện à?
Đương nhiên phải vào ngày tốt đẹp nhất này, dâng lên lời chúc phúc tốt đẹp nhất!
Đường cái, hẻm nhỏ.
Một đám thần bí ngụy trang thành những người bán hàng rong, người đi bộ, tụ tập cạnh nhau chờ lệnh.
Bọn họ đã điều tra xong, người Toái Ngọc Cung đang thầu hết phần giữa con đường.
Xung quanh nơi đó đã bị người của Toái Ngọc Cung chiếm cứ, thỉnh thoảng có người tới cũng bị họ dùng võ lực hoặc bạc đuổi đi.
Vốn là một con đường vô cùng phồn hoa lại cứng rắn bị các nàng ép thành một không gian u tĩnh.
Không thể tưởng tượng.
Ai cũng chẳng biết Toái Ngọc Cung rốt cuộc muốn làm cái g ì?
Đừng nhìn ở bên ngoài yên bình tĩnh lặng vậy nhưng trên thực tế, những thế lực nổi danh có uy tín trên giang hồ đều đã sắp xếp tai mắt mình vào gần đó.
Hết cách, Toái Ngọc Cung giấu giếm tin tức cũng quá kín.
Một đệ tử đi lẻ cũng chẳng có, ít nhất là hành tẩu theo tốp năm tốp ba, muốn hại họ để bắt một người đi hỏi thăm cũng chẳng dám.
Thỉnh thoảng nghe trộm được cũng chỉ có thể nghe thấy các nàng nói gì mà "chờ đã lâu" "Hôm nay quả thực là một ngày lành" "Chúng ta phải cố gắng biểu hiện ở trước mặt cung chủ" vân vân.
Toàn là những lời khiến người khác khó mà hiểu được.
"Đường chủ, người Toái Ngọc Cung không phải là muốn chôn phích lịch đạn ở trên đường chứ?"
"Hay là nói người Toái Ngọc Cung đào ra cái gì?"
"Hay là tấm bản đồ?"
...
Cũng không thể trách những người giang hồ này càng bổ não càng to, chỉ là mặc cho họ nghĩ nhiều bao nhiêu thì cũng chẳng nghĩ ra được Toái Ngọc Cung làm ra trận thế lớn như vậy chỉ đơn thuần là vì xem hoa đăng mà thôi.
Nói thế ai mà tin được?
"Thám tử có về chưa?" Tên cầm đầu nhẹ giọng hỏi, "Lưu trưởng lão đang ở đâu?"
"Lưu trưởng lão đang trên đường tới.
Thám tử mới vừa tới báo, Toái Ngọc Cung không biết sao lại phái ra hai chiếc xe ngựa, một chiếc có Đại sư tỷ Toái Ngọc Cung Tuyết Tiêu Tiêu ở cạnh bảo vệ, còn chiếc còn lại là Sử Vô Song, nữ nhi Sử Tĩnh đi theo.
Từ cách sắp xếp nhân thủ tới hình thức của hai chiếc xe đều đồng cấp, chúng ta vốn chẳng phân biệt được cái nào mới là cái có Khúc Cửu Nhất"
"Toái Ngọc Cung quả nhiên sớm đã có đối sách!" Tên cầm đầu cắn răng nói, "Bọn họ chỉ e biết nhiều chuyện hơn chúng ta tưởng nhiều.
Lưu trưởng lão tuy lợi hại nhưng dù sao tuổi già sức yếu, hắn muốn giết chết Khúc Cửu Nhất chỉ e cũng chỉ có thể xuất toàn lực một phen.
Một khi chọn nhầm xe, ai trong chúng ta có thể ngăn cản Khúc Cửu Nhất được?"
Người Toái Ngọc Cung quả thực là âm hiểm cùng cực.
"Đại ca, vậy chúng ta có cần điều tra xem rốt cuộc Khúc Cửu Nhất đang ngồi ở chiếc xe ngựa nào không?"
"Vô dụng, có lẽ nơi này chẳng có cái nào có Khúc Cửu Nhất đâu!" Người cầm đầu chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dần hiện lên tia giãy giụa, "Mặc kệ, lập tức đi liên hệ với các ám cọc môn phái mà chúng ta chôn trước đó, nói Toái Ngọc Cung đã phát hiện phần thứ ba của tấm bản đồ trên đường.
Để những nhóm giang hồ kia làm đá dò dường cho chúng ta"
Những thế lực giang hồ đó chẳng hề nhàn rỗi, đều đang ngơ ra ở đây này.
Bọn họ vốn đưa chúng tới đây, muốn nhân cơ hội vu oan cho Khúc Cửu Nhất trước mặt bao người, không ngờ là thằng ranh Khúc Cửu Nhất lại chẳng trúng chiêu.
Bọn họ cũng chỉ đành sửa kế hoạch lâm thời.
"Đúng vậy"
"Bây giờ chúng ta hành động, chỉ cho phép thành công, không được thất bại"
"Hồng liên thánh hóa, đốt thân hình ta, hồn này bất diệt, tâm này chẳng tắt"
"Hồng liên thánh hóa, đốt thân hình ta, hồn này bất diệt, tâm này chẳng tắt..." Những người còn lại cũng nhao nhao hô lên.
Khúc Cửu Nhất ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Y đang nghiêm túc tự hỏi, lát nữa mình nên mở đầu như nào mới được, mở thế nào mới có thể khiến Tạ Tụ vừa cảm động khóc lóc thảm thiết vừa vung kiếm chặt đứt sợi tơ tình, sau đó cùng y mở ra sự nghiệp mới cho Toái Ngọc Cung.
Hửm?
Khúc Cửu Nhất chợt mở mắt.
Y vén mành xe ngựa, nhìn về phía sau.
"Cung chủ, sao vậy?" Tuyết Tiêu Tiêu đổi đầu ngựa, lại gần xe ngựa của Khúc Cửu Nhất dò hỏi.
"Trên phố hôm nay, hơi nhiều người biết võ công" Khúc Cửu Nhất chậm rãi nói, "Ta tựa như cảm giác được có người rất lợi hại đang chạy về phía chúng ta"
"Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Tuyết Tiêu Tiêu mở to, "Cung chủ, nhất cử nhất động của Toái Ngọc Cung chúng ta đều bị người giang hồ nhìn chằm chằm.
Cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi, ngài yên tâm"
"Ta cũng chẳng lo" Khúc Cửu Nhất mỉm cười nói, "Vai chính mỗi ngày đi ra ngoài sẽ luôn gặp được mấy chuyện dậy sóng này"
Khúc Cửu Nhất đã đoán được từ trước nên không mấy sợ hãi.
Duy nhất khiến y để ý cũng chỉ có người nào đó đang bay nhanh tới nơi này.
Khúc Cửu Nhất chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một ít đồ vật.
Bây giờ y chưa phải là tông sư, còn chưa có cảm ứng được như người trời.
Nhưng chỉ cần không quấy rầy y và Tạ Tụ đi xem hoa đăng thì không sao cả.
Y ngâm thuốc tắm lâu vậy rồi, cũng muốn nhìn xem thực lực bây giờ của mình