Trước cái cây lộng lẫy, rực rỡ này, dường như tất cả mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.
Nhưng vào giờ phút này, hai người đứng trước cái cây này, trong lòng mỗi người lại ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ, chỉ là chẳng biết nên mở miệng như nào.
"Em..."
"Ta..."
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ không hẹn mà cùng mở miệng, rồi lại cùng ngừng lại.
"Ta nói trước" Gương mặt Tạ Tụ ửng đỏ, giọng nói lại có chút run rẩy mà chính hắn cũng chẳng rõ, tựa như đã gom đủ dũng khí, thẳng thừng bá chiếm quyền lên tiếng, muốn nói ra lời trong lòng mình trước.
Dáng vẻ này không được Tạ Tụ lắm.
Tạ Tụ luôn bình tĩnh, tự biết kiềm chế, là quân tử nhân nghĩa, là thần y tài ba.
Nhưng dẫu có như nào, cũng chẳng nên là một nam tử thoạt nhìn có hơi lỗ mãng, rồi lại tản mát chút sầu thương này.
Điều này đối với Tạ Tụ không khác gì thử thách lớn.
Từ nhỏ hắn đã được giáo dục, cộng với những trải nghiệm từ nhỏ hầu như vô duyên với hai chữ "chủ động".
Mà bản thân Tạ Tụ cũng là một người kiềm chế tất cả tình cảm của mình, như vậy thì hắn mới có thể chuyên tâm dấn thân vào y thuật.
Từ lúc bắt đầu, Tạ Tụ quả thực làm vậy.
Sở dĩ hắn ở lại Toái Ngọc Cung, ở lại bên cạnh Khúc Cửu Nhất, thậm chí còn làm Tiêu Dao hoàn giúp Khúc Cửu Nhất, hết thảy cũng chỉ là vì muốn nghiên cứu người "song tính" vô cùng trân quý này, muốn được quan sát Khúc Cửu Nhất ở gần mà thôi.
Ai có thể ngờ được rằng, một ngày nào đó, chính người xem cũng thích đóng vai chính trong những câu chuyện xưa kia chứ?
Mà ngày ấy tới một cách yên lặng, cứ từng bước từng bước một tới gần hắn.
Chờ tới lúc Tạ Tụ hồi thần, ánh mắt của hắn bất tri bất giác đã đặt trên người Khúc Cửu Nhất rồi, muốn rời đi quả thực vô cùng khó khăn.
Bây giờ, Khúc Cửu Nhất bày ra trận thế lớn như vậy, hoa phục cẩm y, bảo mã xe sang, còn cả một cây hoa đăng chưa thấy bao giờ chưa nghe bao giờ này, tựa như "bát cơm đoạn đầu" trong truyền thuyết.
Phạm nhân trước khi tử hình còn được ăn bát ngon nhất.
Trước khi Khúc Cửu Nhất nghĩ muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, cũng muốn để lại cho hắn hồi ức tốt đẹp nhất sao?
Rất tốt, rất Khúc Cửu Nhất.
Tạ Tụ cũng chẳng ý thức được thần thái của mình giờ phút này là cái dạng gì.
Đôi mắt hắn như chứa một làn nước mùa thu, dưới ánh đèn lấp lánh, rực rỡ động lòng người.
Tựa như chỉ cần thả một viên sỏi nhỏ không đáng kể vào trong, làn nước ấy sẽ chậm rãi chảy ra từ suối nguồn, tản ra hương thơm ngọt.
Dưới ánh sáng này nhìn mỹ nhân, vốn là càng nhìn càng đẹp, huống chi bây giờ còn là Tạ Tụ ăn diện lộng lẫy, mỹ danh có một không hai thiên hạ chứ?
Không nói Khúc Cửu Nhất đứng ngay gần Tạ Tụ, dẫu là các đệ tử Toái Ngọc Cung, thậm chí là những sát thủ ẩn ở chỗ tối, bây giờ cũng không khỏi ngừng thở.
Vẻ đẹp của Tạ Tụ quả chẳng phải hư danh!
Các đệ tử của Toái Ngọc Cung đã sắp mất sức chống cự, ôm ngực, tâm tính kích động như sắp ngất được ra.
A a a a a a a a ta có thể mà!
Ta có thể!
Cung chủ, Tạ trưởng lão đẹp như vậy.
ngài mau cưa đổ ngài ấy đi.
Đừng để bị Tạ trưởng lão tỏ tình trước mà?
"Cửu Nhất, có hơi mạo muội nhưng ta thực sự..."
Tạ Tụ còn chưa nói xong đã có một ít châm nhỏ như lông trâu bay tới nhanh như chớp.
Châm lông trâu này vốn khó phát hiện, dưới ánh đèn mông lung càng thêm quỷ mị.
Ám khí vô thanh vô tức như vậy, giá chế tạo cực cao, hơn nữa sau khi châm lông trâu được bắn ra thì khả năng thu về gần như bằng không, gần như là dùng một lần là hết.
Cho dù là Lê Hoa sát coi giết người là nghề chính, cũng rất ít khi nào họ dùng thứ xa xỉ vậy làm ám khí.
Nhưng tiền nào của nấy, nó cũng đích xác là vật phẩm tốt mọi người cần có để giết người khi ở ngoài.
Dùng nó để đối phó với Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ tuyệt đối không phải là xa xỉ mà ngược lại, cho dù mua nó với giá cao, cũng chưa chắc có thể lấy được mạng của Khúc Cửu Nhất!
Bởi vậy, chỗ ám khí này hướng hết về phía Tạ Tụ.
Người trong giang hồ, ai ai cũng biết, quan hệ của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ sâu đậm.
Vì xuất thân của Tạ Tụ, người trong giang hồ ít ai dám động thủ với hắn.
Nhưng trong ấy tuyệt đối không bao gồm Hồng Liên đạo.
Năm ấy, Hồng Liên đạo diệt vong, Tạ gia cũng có một chén canh trong đó, Nhiếp Hồn thuật mà Tạ Tụ học được có xuất xứ từ đây.
Nếu có thể giết Tạ Tụ, kích thích Khúc Cửu Nhất, khiến tâm trạng y đại biến, khiến hắn vô duyên với cảnh giới tông sư, dẫu cho xong việc có bị Khúc Cửu Nhất trả thù điên cuồng cũng đáng!
Chỉ tiếc, người đứng cạnh Tạ Tụ là Khúc Cửu Nhất.
Người khác sẽ dao động thần hồn dưới vẻ đẹp của Tạ Tụ nhưng Khúc Cửu Nhất trước sau vẫn ôm tâm lý cảnh giác ở bên ngoài, đặc biệt là địa phương trống trải thích hợp để phục kích như vậy, chưa từng lơi lỏng phút nào.
Khi châm lông trâu này được bắn về phía Tạ Tụ, Khúc Cửu Nhất đã phát hiện ra rồi.
Thân ảnh y cực mau, mau tới mức trong mắt chỉ còn một đạo tàn ảnh.
Lúc này, Khúc Cửu Nhất trực tiếp vận chuyển nội lực, trực tiếp đẩy Tạ Tụ ra, cả người đón nhận trực diện những ám khí này.
"Uỳnh..."
Trong mắt Khúc Cửu Nhất hiện lên sự tàn nhẫn, trước người như có một lá chắn vô hình, trực tiếp ngăn lại những cây châm đó.
Tạ Tụ mới rồi bị Khúc Cửu Nhất đẩy ra, vừa ổn định được thân hình đã được các đệ tử Toái Ngọc Cung từ bốn phía tới bảo vệ chặt chẽ.
"Tạ trưởng lão"
"Bảo vệ cung chủ!"
Những cái châm lông trâu đó trực tiếp dừng ở trước mặt Khúc Cửu Nhất.
Thời gian phảng phất ngưng lại trong khắc này.
"Cho các ngươi" Khúc Cửu Nhất phất tay, ống tay áo cuốn lấy những cây châm kia, vung lên bắn nó về theo đường cũ.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng người rơi xuống đất.
"Khúc Cửu Nhất phát hiện chúng ta, lên!"
"Phần thứ ba của tấm bản đồ ở dưới cây hoa đăng, mọi người mau đoạt lấy!"
"Các nàng ít người, chúng ta nhiều người, lúc này không động thủ còn đợi tới khi nào?"
...
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số giọng nói vang lên ồn ào, nhộn nhạo.
Các người bán hàng rong bên đường, hoặc là người đi bộ cũng vào giây phút ấy đồng loạt gỡ lớp ngụy trang xuống, gia nhập trận chiến này.
"Giết bọn họ!"
"Vậy mà dám vào thời điểm này làm hỏng chuyện tốt của cung chủ và Tạ trưởng lão, lão nương giết các ngươi a a a a"
"Ta muốn băm nát người các ngươi"
"Mẹ nó, ngươi cho rằng lão nương không ngủ không nghỉ chờ ngày hôm nay đã tốn biết bao công sức hả?"
Chưa chờ Khúc Cửu Nhất ra lệnh, các đệ tử Toái Ngọc Cung đã tiến vào trạng thái điên cuồng, tự tạo thành đội ngũ, bắt đầu tiến hành bao vây tiêu trừ tất cả.
Tuyết Tiêu Tiêu và Sử Vô Song còn ở bên cạnh Khúc Cửu Nhất, canh giữ bên cạnh Tạ Tụ, miễn để Tạ Tụ bị những người khác công kích.
Ánh mắt Tạ Tụ tức thì trở nên ảm đạm.
Hắn cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Đôi tay này để hành y cứu người.
Tuy hắn có võ công, phần nhiều là để bảo vệ mình nhưng không để giết người.
Hắn đã từng thấy may mắn biết bao khi đôi tay mình chưa từng dính máu tươi của người khác nhưng bây giờ, lại thống hận mình bất lực biết bao nhiêu.
Khi đối mặt với nguy hiểm chốn giang hồ, hắn chẳng làm được gì, thậm chí hòm thuốc hắn luôn mang theo bên mình cũng ở nhà, chỉ có thể để Tuyết Tiêu Tiêu và Sử Vô Song bỏ lại Khúc Cửu Nhất để bảo vệ hắn.
Vô cùng vô dụng!
Hắn như vậy thực sự có tư cách có thể bày tỏ tình yêu với Khúc Cửu Nhất sao?
Đệ tử giang hồ sẽ coi trọng y thuật của hắn, coi trọng mỹ mạo của hắn sao?
Tật Phong quyền.
Là võ công của Phá Sơn môn.
Xuân Phong kiếm pháp.
Một trong những tuyệt học của Lạc Anh phái.
Đoạn Hồn đao.
À, là sát thủ Lê Hoa sát.
...
Chính đạo, tà đạo.
Nổi danh, vô danh, các môn phái võ công gần như đã tụ lại ở chỗ đất hẹp này.
Dẫu có tổ chức mười lần, trăm lần đại hội võ lâm chỉ e cũng chẳng đầy đủ được như vậy.
Trong những đệ tử tới phục kích, có người đã từng gặp Khúc Cửu Nhất, cũng có người sợ hãi võ công của Khúc Cửu Nhất, đương nhiên cũng có người có thù sống chết với Toái Ngọc Cung.
Nhưng chẳng có ngoại lệ, bọn họ đều chọn đứng đối lập với Khúc Cửu Nhất.
Sau lưng bọn họ, có thể chịu sai sử của môn phái, cũng có thể chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng tham của họ.
Nhưng chẳng thể chỉ trích rằng giang hồ này, không cần biết là chính đạo hay tà đạo, không cần biết là nam hay nữ, già hay trẻ, đều vô cùng kiêng kị Khúc Cửu Nhất và Toái Ngọc Cung!
Ngươi cho rằng sau khi Khúc Cửu Nhất bán ra hai tấm bản đồ sẽ có thể kê cao gối để ngủ sao?
Không, sẽ không.
Càng nhiều người sẽ nghĩ, Khúc Cửu Nhất có thể bán bản đồ sảng khoái như vậy có phải vì chính y đã trộm vẽ lại hai tấm bản đồ rồi cất cho mình hay không? Y bán bản đồ đi cũng chỉ vì họa thủy đông dẫn, khi những người khác đấu tới người sống ta chết vì tấm bản đồ, y lại có thể lén cầm phần thứ ba của tấm bản đồ, sau đó hợp nhất chúng nó, cuối cùng chiếm được tài phú ngút trời và tuyệt thế thần công.
Cách nói chẳng có căn cứ như vậy lan đi khắp nơi.
Cho dù là những người chính đạo từng chịu ơn của Khúc Cửu Nhất cũng sẽ nghi ngờ trong lòng.
Đó là giang hồ!
Đó là lòng người!
Trong vô số chuyện xưa võ hiệp, những huynh đệ trở mặt thành thù chẳng lẽ không phải là huynh đệ tốt vào sinh ra tử với nhau hay sao? Những phản đồ sư môn kia chẳng lẽ chưa từng đóng góp vào vinh quang của tông môn hay sao? Trước khi những si nam oán nữ đó quyết đấu sinh tử, chẳng lẽ chưa từng yêu nhau thật lòng sao?
Nhưng lòng người dễ đổi.
Khúc Cửu Nhất rất mạnh nhưng chẳng mạnh tới mức khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Y rất trẻ, trẻ tới mức khiến người khác nghĩ nhầm, chỉ cần chính mình chỉ cần cướp được tấm bản đồ thì có thể ngang bằng với y.
Mà giờ này phút này, những người này, mang theo si tâm vọng tưởng của bọn họ hầu như đã bắt đầu chém giết trong đêm đen tĩnh lặng này.
Máu tươi, tiếng la hét, mẩu tay mẩu chân.
Vốn là khung cảnh hoa đăng xinh đẹp biến thành địa ngục nhân gian, dẫu ánh đèn có đẹp cũng chẳng khiến người ta sinh lòng cảm động.
Những thanh âm đánh giết xung quanh đã ầm ĩ huyên náo vô cùng rồi nhưng Khúc Cửu Nhất lại chẳng cử động.
So với chiến tranh, đây chẳng qua cũng chỉ là trường hợp nhỏ.
Khúc Cửu Nhất biết rõ, đấy chẳng qua là những tiểu binh pháo hôi mà thôi, vương bài chân chính còn ở phía sau.
Y cảm nhận được cường giả lợi hại kia, đã nhanh chóng tiến về nơi y, thêm một lát nữa là có thể tới chỗ y.
Bởi vậy, Khúc Cửu Nhất vốn chẳng có ý tưởng ra tay với đám tép riu đó.
Y chẳng muốn trở thành Độc Cô Nhất Hạc.
Dẫu cho tên của họ đều có một chữ "Nhất".
Quyết chiến giữa các cao thủ đỉnh cấp, thế cục thắng bại chỉ ở trong một suy nghĩ, vì vậy những tép riu đó tiêu hao nội lực của chính mình rồi lại nghênh chiến với cao thủ đỉnh cấp, đấy không phải tự tin mà là ẩu đoảng tìm chết.
Hơn nữa, Khúc Cửu Nhất tự nhận mình là nhân vật "vương tạc*"
*Ý ở đây là những người che giấu tới cuối cùng, bùng nổ vào phút cuối, tui định để là có bài tẩy hoặc là bùng nổ nhưng không sát nghĩa mấy nên thôi, để im
Mặc cho ai tới đấu địa chủ, cũng chẳng vừa lên đã có chuyện "vương tạc" ngay.
"Ngươi đang đợi ai?" Một người trung niên nhìn Khúc Cửu Nhất chậm chạp không cử động, nhịn không được hỏi thành lời.
Khúc Cửu Nhất nhìn thoáng qua người hỏi chuyện ở đằng xa, trên mặt hắn hiện lên đúng sự nghi ngờ.
Chỉ thấy môi Khúc Cửu Nhất khẽ nhếch, hỏi lại, "Ngươi là ai?"
Người này có hơi quen mặt.
Nhưng y nhớ không ra.
Hết cách, Khúc Cửu Nhất không phải con mèo con chó nào cũng nhớ kỹ.
Người có thể được Khúc Cửu Nhất nhớ hoặc là người tinh thông một nghề hoặc là chưởng môn môn phái đỉnh cấp, nếu không cho dù y gặp qua cũng chẳng nhớ được.
"Lý Tiểu Thanh" Nam nhân trung niên trả lời.
Thấy mặt Khúc Cửu Nhất vẫn mờ mịt, Lý Tiểu Thanh không thể không nhắc tiếp, "Trấn Nam võ quán"
À.
Khúc Cửu Nhất nhớ ra, là người muốn báo thù nhưng báo được không khí.
Nhân vật nhỏ râu ria thôi.
Sau khi Khúc Cửu Nhất nhớ ra, ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc.
Nực cười, một nhân vật nhỏ như vậy hỏi mình mà cũng muốn mình trả lời, mất mặt cỡ nào chứ?
Sau lưng y còn có Tạ Tụ đấy, thể diện không vứt được.
"Y đang đợi Lưu trưởng lão" Một nam nhân khác trấn định hơn Lý Tiểu Thanh nhiều, "Y phát hiện ra sự tồn tại của Lưu trưởng lão"
Khúc Cửu Nhất quả là cung chủ Toái Ngọc Cung.
"Khúc cung chủ quả nhiên tính toán như thần, nói vậy, ngươi đã sớm đoán được việc hôm nay không ngờ ngài lại lấy thân mình làm mồi dẫn dụ ta xuất hiện, thực sự bái phục!"
Việc phục hưng Hồng Liên đạo bọn họ đã mưu tính nhiều năm, mắt thấy giang hồ cũng chẳng có mấy người họ để vào mắt, Khúc Thu Thủy tới cảnh giới tông sư kia cũng bị họ lừa đi rồi.
Nhưng ai có thể ngờ, Toái Ngọc Cung còn cho ra một Khúc Cửu Nhất còn lợi hại hơn chứ?
Các đệ tử Toái Ngọc Cung sôi nổi nhìn Khúc Cửu Nhất.
Cung chủ lại mạo hiểm nhiều vậy sao?
Tạ Tụ cũng lo lắng nhìn qua.
"Thực ra cũng chẳng phải cố ý vì ngươi, ngươi cũng đừng tự mình đa tình" Khúc Cửu Nhất nhún vai, chẳng hề đặt đối phương ở trong lòng.
Nói trắng ra là, lúc này, y chỉ đơn giản muốn chia rẽ Tạ Tụ và tiểu tình nhân của hắn thôi.
Không ngờ lại gặp phải mai phục?
Chẳng lẽ, chia