Dưới sự "dụ dỗ áp bức" của Đỗ Khê Băng, Mạc Y rất nhanh đồng ý đề nghị đi nhà nàng ở tạm vài ngày.
Đỗ Khê Băng nghe Mạc Y phát giọng nói: "Vậy phiền toái nữ vương ~" Rốt cục thở dài một hơi, nàng ngay cả làm nũng cũng làm rồi, Mạc Y nếu không đáp ứng nàng liền thật sự không ổn rồi. Quỷ biết nàng đã bao lâu không làm nũng với cô gái nào nhỏ tuổi hơn mình.
Ngày hôm sau, Đỗ Khê Băng còn cố ý xin nửa ngày nghỉ, đi bệnh viện đem Mạc Y đón về nhà mình. Lúc Đỗ Khê Băng đến phòng bệnh Mạc Y đã thu thập xong. Nàng đứng ở bên giường, nghe thấy có người tiến vào, vừa chuyển đầu, thấy là Đỗ Khê Băng, liền mỉm cười ngọt ngào. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời cũng xem như nhu hòa chiếu vào trên mặt nàng, Đỗ Khê Băng lại một lần nhìn đến sửng sốt.
"Nữ vương buổi sáng tốt lành ~" Mạc Y tiến lên vài bước, cầm lấy túi xách mình, đi về phía nàng, "Em thu thập xong, có thể đi rồi ~ cảm ơn nữ vương tới đón ~ "
"A không có việc gì nhi, đừng khách khí." Đỗ Khê Băng tỉnh lại, giống như ngày khẽ cười nói, xoay người mở cửa, nói: "Chúng ta đi thôi."
Mạc Y nhu thuận dẫn đầu đi ra cửa phòng, Đỗ Khê Băng theo sát. Sau đó, hai người thoạt nhìn đều không có gì bất đồng. Chỉ có Đỗ Khê Băng tự mình biết, lúc Mạc Y ngoái đầu nhìn lại một khắc kia, nàng liền biết mình thật sự thua ở trên tay tiểu cô nương này rồi. Từ khi nàng đi về phía nàng, bước qua bên cạnh nàng, cho tới bây giờ nhu thuận kéo cánh tay mình, Đỗ Khê Băng tim đập chưa từng bình phục lại. Đỗ Khê Băng trong lòng cười khổ, nàng đều 30 rồi, qua nhiều năm như vậy giao bạn trai cũng không ít, nhưng nàng cư nhiên, đối một cô gái nhỏ hơn 5 tuổi sinh ra cảm tình mãnh liệt như vậy. Trầm Dịch Ly nhất định sẽ cười nhạo nàng, cư nhiên còn từng son sắt thề thốt nói mình thẳng tắp.
Tuy rằng trong lòng Đường Sở Nhiêu hạ mầm móng hoài nghi, nhưng hồn xuyên loại chuyện này quá khó tin, sau một thời gian ngắn Tô Kỳ biểu hiện lại thực "bình thường ", Đường Sở Nhiêu làm như vô tình nhiều lần cùng hắn nhắc tới chuyện trước kia, hắn vẫn đều có thể đáp được, hơn nữa Đường Sở Nhiêu cũng cảm thụ được, hắn đối hai mẹ con Hướng Mẫn Yến cùng Tô Uyên thật tình chán ghét, có một lần còn kém điểm đánh nhau với Tô Uyên. Nếu quả thật hắn không phải Tô Kỳ, vậy hắn cũng không cần như thế. Đường Sở Nhiêu chỉ xem mình nhất thời não động quá lớn, miên man suy nghĩ.
Tô Kỳ thấy Đường Sở Nhiêu không hề ngẫu nhiên cùng hắn nhắc tới chuyện trước kia, rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Không uổng công hắn gần đây thật cẩn thận. Giữa tháng 9, thời điểm Đường Sở Nhiêu "quang minh chính đại" mang theo Tô Kỳ xuất hiện trước mặt mọi người trong công ty, Tô Uyên đi qua giả mù sa mưa nghĩ muốn cùng hắn trình diễn màn kịch "tôn kính huynh trưởng", nếu không Đường Sở Nhiêu ngăn đón, hắn liền động thủ. Còn phải cảm tạ nộ khí nguyên chủ đối hai mẹ con kia, kéo theo hắn hiện tại thấy hai bọn họ cũng tánh khí nóng nảy.
Đường Sở Nhiêu gần đây cho Tô Kỳ đi theo làm hạng mục, ngược lại làm cho hắn phần lớn thời gian so với Đường Sở Nhiêu còn bận hơn. Bất quá cũng may, có Đường Sở Nhiêu trợ giúp, hạng mục tiến triển ngược lại thực thuận lợi. Nhưng làm cho Đường Sở Nhiêu bất đắc dĩ chính là, mặc kệ bận bao nhiêu, Tô Kỳ mỗi ngày buổi tối 11h đúng giờ qua đây thúc giục nàng lên giường ngủ, nàng không ngủ hắn không đi.
Đường Sở Nhiêu nhìn thoáng qua thời gian, 10:55. Tuy rằng còn một ít văn kiện chưa nhìn xong, nàng cũng chỉ có thể thở dài, khép lại văn kiện, ra thư phòng. Vừa lúc liền đụng phải Tô Kỳ cái tên một chút cũng không xem mình như ngoại nhân mở cửa vào nhà, thấy nàng ra khỏi thư phòng, liền nở nụ cười, hỏi: "Xong việc rồi?"
"Vẫn chưa, đáng tiếc, Tô công tử không cho công tác tôi còn có biện pháp nào." Đường Sở Nhiêu bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi đến phòng ngủ mở cửa đi vào, "Tôi chính là đang giúp nhà anh kiếm tiền a, chưa thấy qua người nào có thù oán với tiền như vậy."
Tô Kỳ cười hì hì giúp nàng đắp chăn, nói: "Tiền kiếm đâu cho hết, người lại chỉ có một, mệt đến bệnh tôi lại đau lòng, lúc đấy mới đúng là lỗ lớn." Hắn kéo qua bàn tay Đường Sở Nhiêu, khẽ hôn một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, công chúa điện hạ."
Đường Sở Nhiêu thở dài, tiết mục như vậy gần một tháng nay mỗi ngày đều trình diễn. Tô Kỳ chỉ hôn tay nàng, điểm này ngược lại làm cho Đường Sở Nhiêu rất vừa lòng. Cơ mà đồng thời nàng cũng có chút buồn bực, Tô Kỳ chưa từng đối nàng có cử chỉ phi lễ nào, cho dù là có ngày nọ nàng nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, hắn nghĩ nàng đang ngủ, cũng chỉ nhẹ nhàng bế nàng trở về phòng ngủ, khẽ hôn trán nàng một cái. Thật là, bình thường thời cơ tốt như vậy, muốn hôn trộm cũng nên hôn môi đi, hắn lại có thể ngây thơ như vậy đi hôn trán. Đường Sở Nhiêu cũng chưa từng thấy qua "ẩn ý gì khác" trong mắt hắn, nàng còn hoài nghi mình có phải không có lực hấp dẫn hay không... Trước kia Tào Phong truy nàng cho dù là thời kỳ biểu hiện tốt nhất, nàng vẫn có thể từ mắt hắn đọc ra dục vọng, Đường Sở Nhiêu cũng hiểu được vấn đề, nhưng Tô Kỳ người này, cho dù là đối mặt nhìn về phía nàng lúc mới vừa tắm rửa xong chỉ mặc áo ngủ, vẫn cứ bình tĩnh như vậy, ánh mắt Tào Phong nhìn nàng trước kia rõ ràng chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi, hiện tại như vậy bảo Đường Sở Nhiêu làm sao không hoài nghi chính mình...
Tô Kỳ thực ra mỗi ngày sống cũng không dễ dàng, Đường Sở Nhiêu người này, ở công ty thì một bộ cấm dục kích thích người, ở nhà đổi áo ngủ cũng chọc người ngứa, lúc tắm rửa xong tóc còn ướt chảy từng giọt giọt lại càng khêu gợi đến không đỡ được, trời biết Tô Kỳ mỗi ngày tự kỷ ám thị bao nhiêu lần mới khống chế được thân thể xúc động. Nữ nhân này thật sự là, ngứa chết người đi mà.
Bởi vì Tô thị nửa năm đầu công trạng tốt lắm, trải qua nhân viên bỏ phiếu, công ty lúc ấy quyết định bảy ngày quốc khánh nghỉ công ty xuất tiền, mang toàn thể nhân viên đi ra ngoài du lịch. Đường Sở Nhiêu làm tổng tài tự nhiên không thể vắng tiệc, Tô Kỳ cũng liền được "thơm lây".
Tô thị tổng bộ lựa chọn chính là đi biển. Công ty thực hào phóng bao một nhà