Đường Sở Nhiêu mặc dù là tổng tài, nhưng thái độ của nàng đối với mọi người đều là điềm điềm đạm đạm ôn ôn nhu nhu, rất được chúng nhân viên yêu thích. Cho nên chờ đến lúc nàng tiến vào khách sạn trong sự bao vây của mọi người, xong lại bị đẩy đến nhận phòng thì, đã sớm nhìn không thấy Tô Kỳ. Thời điểm đến khách sạn vừa lúc giữa trưa, công ty an bài chính là cơm tối, cơm trưa để cho mọi người tự mình giải quyết, thích làm gì thì làm. Đường Sở Nhiêu đem cất xong hành lý, đang muốn gọi điện thoại cho Tô Kỳ hỏi muốn cùng đi ăn hay không, mới phát hiện túi áo nhiều hơn một cái di động. Lấy ra liền thấy, là của Tô Kỳ. Trên đó còn nối với dây tai nghe, Đường Sở Nhiêu lúc này mới muộn màng phát hiện mình hóa ra vẫn luôn mang ống nghe... Chẳng trách ban nãy dọc đường đi lại đây không có người nào bắt chuyện với nàng... Ặc, nàng không biết số phòng Tô Kỳ, lại không gọi được điện thoại. Đường Sở Nhiêu cũng không biết nên liên lạc hắn thế nào, tháo xuống ống nghe cùng di động đặt hết lên bàn, lặng lẽ di chuyển đến bên cửa sổ, thưởng thức biển khơi xanh thẳm.
Không lâu sau đó, di động nàng đặt trên bàn rung lên. Nàng đến gần thì thấy, trên màn ảnh hiện ra một cái tin nhắn: "Tô ca, em nghe nói bên này có một tiệm hải sản đặc biệt ngon, anh không phải yêu nhất ăn hải sản sao ~ người ta cùng anh đi ăn được không nà ~ "
Người gửi là La Tố, Đường Sở Nhiêu nhớ rõ nàng, một nữ nhân rất là "bạch liên hoa", bạn gái thứ không biết bao nhiêu của Tô Kỳ. Bất quá năng lực công tác không có gì trở ngại, Đường Sở Nhiêu cũng sẽ không quản nhiều. Xem ra Tô công tử vừa xuất hiện liền làm cho rất nhiều người kiềm chế không được tâm tư muốn ôm đùi. Đường Sở Nhiêu khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Chia tay lâu như vậy còn lưu số người ta, có ý tứ a..."
Tô Kỳ đến lúc trở về phòng thu thập xong hành lý nghĩ muốn nhắn tin cho Đường Sở Nhiêu mới nhớ mình trước khi xuống xe nhét điện thoại vào túi nàng. Chẳng qua là Đường Sở Nhiêu không có cách tìm hắn, hắn tìm Đường Sở Nhiêu ngược lại thật dễ dàng. Tùy tiện chụp một phục vụ sinh hỏi cái liền biết. Hắn vui vẻ "nhảy nhót" đến trước cửa phòng tổng thống, sung sướng nói: "Rốt cục không ai đi theo ta cướp người ~ " Nhưng mà, Đường Sở Nhiêu mở cửa thấy hắn, biểu tình lại vô cùng lãnh đạm.
"A Nhiêu, đi ăn cơm đi?" Tô Kỳ vẻ mặt mờ mịt, không biết ai lại nhạ Đường tổng tài tức giận.
"Không đi." Đường Sở Nhiêu xoay người vào nhà, đem di động đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Tô công tử cùng cô nương xinh đẹp đi ăn đi, người ta phát tin nhắn hẹn anh kìa."
"Hả?" Tô Kỳ vẻ mặt khó hiểu đón lấy điện thoại nhìn một cái, cau mày suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới nhớ tới La Tố là ai. Thảo nào gần đây hắn cứ cảm thấy có cái mặt nào đó cứ thẹn thùng lắc lư trước mặt hắn, thì ra chính là nàng. Tô Kỳ nguyên bản cũng từng để tâm đến La Tố một thời gian ngắn, cơ mà với nguyên hình cặn bã của Tô đại công tử, sớm đã không biết đem người ta quên đến tận đẩu tận đâu. Dãy số còn lưu đơn thuần là vì quên xóa.
Tô Kỳ mỉm cười, tiến lên ôm lấy Đường Sở Nhiêu đang đứng trước cửa sổ vọng ra bên ngoài, ở bên tai nàng nói: "A Nhiêu đây là ghen sao?"
Hơi thở ấm nóng của hắn chui vào lỗ tai, làm cho Đường Sở Nhiêu cảm thấy có chút ngứa, nàng né qua, vẫn lạnh lùng nói: "Hoàn toàn không có, là anh suy nghĩ quá nhiều."
"À... Vậy hả..." Tô Kỳ cười càng vui vẻ, hắn đem Đường Sở Nhiêu ôm chặt hơn, giải thích nói: "Tôi đã cải tà quy chính rồi mà, tôi gần đây cùng với về sau đều sẽ thật ngoan ~ tin tưởng tôi A Nhiêu ~ người kia thuần túy muốn ôm đùi thôi, trời đất chứng giám, tôi chưa từng phản ứng cô ta."
"Hơn nữa, cho dù muốn cùng cô nương xinh đẹp ăn cơm, ai có thể xinh đẹp bằng em?"
"Người so với tôi xinh đẹp hơn còn rất nhiều" Đường Sở Nhiêu hừ nhẹ một tiếng.
Đường Sở Nhiêu ngạo kiều lại càng chọc người ngứa, Tô Kỳ nhịn không được, hôn lên tai nàng, kề sát thì thầm nói: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ai cũng không đẹp bằng."
Đường Sở Nhiêu lỗ tai thoắt cái biến đỏ, nàng một tay đẩy ra Tô Kỳ, "Tránh ra, ngứa chết, tôi muốn đi ăn cơm."
Tô Kỳ cười buông nàng ra, "Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ ~ chúng ta đi ăn thôi ~ "
Thấy Đường Sở Nhiêu không nói chuyện, hắn lập tức đi ra cửa, tiến lên hai bước chạy nhanh đuổi kịp nàng, trên mặt ý cười lại thế nào cũng không thu lại được. A Nhiêu ghen, ừm, đúng là hiện tượng tốt ~
Buổi chiều, những người khác nếu không phải hưởng thụ rượu trên hành lang khách sạn cùng các loại đãi ngộ bình thường khó có, thì chính là bơi lội hoặc là chơi đùa trên bờ cát. Đường Sở Nhiêu cảm thấy hơi mệt, cũng không muốn dưới tình huống nhiều người đi theo như vậy ra bờ cát lắc lư, dứt khoát oa ở trong phòng nghỉ ngơi. Tô Kỳ cũng xỏ lá chui vào phòng tổng thống của Đường Sở Nhiêu, mỹ danh viết: cho tiện thỉnh giáo Đường Sở Nhiêu. So với việc nháo cùng một đám người không quá thân, hắn càng nguyện ý trông coi Đường Sở Nhiêu, làm công tác. Mặc dù là khách du lịch, nhưng hắn không thật sự ôm ý nghĩ như vậy. Thời gian nhanh vô cùng. Hắn sớm một chút có thể một mình đảm đương, bọn họ có thể sớm ngày thoải mái một chút.
Đường Sở Nhiêu vốn là oa trên ghế sa lon đọc sách, kết quả nhìn nhìn liền mệt nhọc, ngay cả Tô Kỳ khi nào thì đem nàng ôm trở về trên giường cũng không biết. Lần kế tiếp tỉnh lại đã là hơn 4h chiều.
"Tỉnh?" Tô Kỳ ôm máy tính dựa vào đầu giường bên kia, thấy nàng giật giật, rầm rì một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng hỏi.
Tô Kỳ động tác khiến Đường Sở Nhiêu thoải mái vô cùng, nàng giống như