Tuy rằng không có đại sự gì, Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu rốt cuộc vẫn không có ở chỗ kia lưu lại một tuần. Tiếp qua hai ngày, hai người bọn họ cũng liền bước lên máy bay hành trình trở về. Trước khi đi, ngược lại còn cùng chủ quán dặn dò, lần sau trước tiên gọi điện thoại cho hắn để hắn lưu gian phòng kia cho bọn họ.
Vào cửa nhà, Đường Lạc Nhiên liền nhào tới, Tô Kỳ thiếu chút nữa không tiếp được, dọa Tô Kỳ giật thót.
Tiểu cô nương ôm Tô Kỳ cọ cọ lên mặt hắn, ngọt ngào nói: "Ba ba ~ rốt cuộc đã về rồi ~ Nhiên Nhiên rất nhớ ba nha ~ "
"Aiz, tiểu bại hoại, ba ba cũng rất nhớ con ~" Tô Kỳ đem bé giơ lên, nhạ cho tiểu cô nương cười khanh khách không ngừng, ngược lại khiến cho Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu có chút áy náy, hai người bọn họ mấy tháng này nháo, kéo theo tiểu cô nương cũng không vui vẻ gì.
Đường Lạc Nhiên ở trên mặt Tô Kỳ hôn một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Ba ba ~ Nhiên Nhiên muốn ăn cơm ba làm ~ còn có bánh ngọt ~ "
Tô Kỳ đem bé buông, cù nách, nói: "Giỏi lắm tiểu bại hoại, thì ra là muốn ba làm đồ ăn ngon hả? Hm?"
Đường Lạc Nhiên chạy nhanh đến Đường Sở Nhiêu bên kia ôm chân mẹ mình cầu cứu, Đường Sở Nhiêu cười khanh khách đem bé ôm lên đến, nói: "Được rồi hai người các ngươi, đừng làm rộn, mẹ đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi ~ "
Đường tổng tài đã lên tiếng, hai người cũng không náo loạn nữa, ngoan ngoãn đi rửa tay ăn cơm.
Ngày hôm sau hai người tay trong tay đến công ty. Trong thang máy, người trong công ty nhìn hai người họ như gặp quỷ, làm Tô Kỳ dở khóc dở cười, bày bản mặt lạnh nói: "Nhìn cái gì, nhìn lâu như vậy còn chưa quen sao? Nhanh đi công tác đi."
Mạc Tương Linh cười trêu nói: "Cũng không phải là không quen, BOSS ngài và Đường tổng cãi nhau mấy tháng nay làm chúng tôi mỗi ngày đều lo nơm nớp, hiện tại cuối cùng có thể thả lỏng thả lỏng rồi, rốt cuộc không cần tăng ca nhiều như vậy nữa ~ "
Đường Sở Nhiêu cười nhìn Tô Kỳ, đối Mạc Tương Linh nói: "Làm cho nhà tư bản tỷ lệ phát sinh tăng ca có hơi cao một chút, nhưng mà tăng ca mấy tháng nay như cô, thưởng cuối năm hẳn là thực hậu hĩnh nha ~ "
Nghe Đường Sở Nhiêu nói như vậy, mấy người khác cũng mồm miệng tranh nhau hỏi: "Đường tổng, chúng tôi thì sao?"
"Xem mấy người gấp chưa kìa, " Tô Kỳ bất đắc dĩ nhìn bọn họ, nói: "Không thiếu được các người đâu, chúng ta khởi đầu tốt đẹp, đều là công lao của tất cả, sao dám bạc đãi mọi người ~ "
Rất nhanh, buổi sáng còn chưa qua một nửa, toàn bộ công ty đều đã biết BOSS cùng tổng tài của bọn họ lại hòa hảo, lập tức đều thở dài một hơi, xem như có thể khôi phục không khí thoải mái lúc ban đầu rồi.
Tới gần cuối năm, các công ty lớn đều muốn mở liên hoan, M.Q.T dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tô thị trải qua nửa năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, cuối cùng cũng khôi phục lại, chỉ là Tô Hoành mỗi ngày bận tới tấp, chỉ cảm thấy mình già rồi thể lực không chịu nổi nữa. Hai ngày trước bèn đem Tô Uyên từ vị trí tổng giám bộ thiết kế điều tới vị trí phó tổng, tận tay dạy hắn.
Tô Kỳ nghe được tin tức này, cũng chỉ cười nhạt một cái, không tỏ vẻ gì khác. Hắn đối Tô Hoành trừ bỏ oán hận chán ghét, không có nửa điểm hảo cảm. Cũng không tồn tại loại tình cảm cha con gì. Cách làm của Tô Hoành cũng không có gì đáng trách, muốn đem công ty lưu cho con mình, Tô Kỳ cười lạnh, cũng không nhìn xem Tô Uyên bộ dáng kia, có thể gánh được cái trọng trách lớn như Tô thị hay không.
"BOSS, còn có việc này, " A Lê đem tấm thiệp mời đưa cho hắn, sau khi đến M.Q.T thì A Lê đi theo Tô Kỳ bên này, "Tô thị đưa thiệp mời liên hoan cuối năm."
"Hô?" Tô Kỳ cầm lấy, mở ra thì thấy, trên phông nền màu đen đơn giản in mấy chữ màu vàng, là gửi M.Q.T. Hắn nhếch nhếch hàng mày, tươi cười nghiền ngẫm, "Lại còn mời chúng ta cơ đấy, trong hồ lô bán thuốc gì đây?"
A Lê nhún nhún vai, tỏ vẻ: "Tôi cũng không biết, mạch máu não của Tô Uyên người bình thường đọc không hiểu."
"Ha ha ha, đúng, nói rất hay, có đạo lý ~" Tô Kỳ vừa nghe A Lê nói như thế, cười quả thực không dừng lại được.
Đường Sở Nhiêu gõ cánh cửa, đẩy cửa tiến vào chỉ thấy Tô Kỳ cười thoải mái, không hiểu ra sao, hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì vui sao?"
"Không có, chỉ là Tô thị đưa thiệp mời liên hoan cuối năm, tôi nói mạch máu não của Tô Uyên không giống người bình thường, hắn liền cười thành như vậy." A Lê thấy nàng tiến vào, bất đắc dĩ bĩu môi, giải thích xong liền nhanh như chớp chạy, "Tôi tan tầm trước, Đường tổng bye bye BOSS bye bye." Nàng còn lâu mới ở lại chỗ này làm bóng đèn.
"Bye bye," Tô Kỳ cười hướng nàng vẫy tay, đứng dậy đem Đường Sở Nhiêu kéo qua, đem thiệp mời đưa cho nàng, nói: "Em xem, anh cũng không hiểu nổi đầu óc của Tô Uyên, chúng ta đi hay không a?"
"Ừm..." Đường Sở Nhiêu thuận thế ngồi trên đùi hắn, mở ra thiệp mời liếc liếc mắt một cái, mỉm cười, "Có lẽ là muốn thể hiện khí độ, bộ hắn không sợ anh qua quấy rối hắn sao?"
"Có lần nào không phải tự hắn đến cửa tìm không thoải mái đâu... Anh lại không chủ động tìm hắn gây phiền toái." Tô Kỳ vẻ mặt vô tội, nghĩ đến một ngoan bảo bảo như hắn, ngay cả cùng người ta cãi nhau cũng sẽ không, hiện tại lại phải đâm thọt bọn họ, còn không phải bọn họ tự tìm sao?
Đường Sở Nhiêu đem thiệp mời phóng tới một bên, cười nói: "Vậy đi thôi, vừa lúc có cơ hội cùng mấy người đổng sự khác kêu gọi một tiếng, đừng để đến lúc đó bọn họ liên thủ áp chúng ta."
"Được rồi hy vọng hắn đừng có tự mình đến trêu chọc anh là được, " Tô Kỳ ôm eo Đường Sở Nhiêu cọ cọ lên bả vai nàng, hỏi: "Đường tổng tài, bản công tử vất vả công tác đến trưa, muốn được mời ăn đồ ngon để tưởng thưởng ~ "
Đường Sở Nhiêu tức giận vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Tô công tử, người ta đang làm công cho anh đấy?"
"Đâu ra, em rõ ràng có cổ phần mà!" Tô Kỳ làm bộ như rất đau, nhu nhu đầu mình, lại cười nói: "Hơn nữa, của anh đều là của em ~ "
"Bàn về nói ngọt em liền phục anh rồi..." Đường Sở Nhiêu đứng dậy, thấy Tô Kỳ bất động, bất đắc dĩ hướng hắn vươn tay, nói: "Mau đứng lên, mang anh đi ăn đồ ngon."
Tô Kỳ lúc này mới vô cùng cao hứng đứng dậy, nắm nàng đi ra ngoài.
Chờ thang máy, Đường Sở Nhiêu nhìn dáng vẻ cười hì hì của hắn, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn cười nói: "Mỗi lần thế này em liền sâu sắc cảm nhận được người yêu của em là một cô nương."
Tô Kỳ bị nàng một câu người yêu vui không ngừng được, cười tít mắt ôm lấy nàng, thấu qua hôn nhẹ một cái, kết quả nghe được phía sau một trận ho khan.
Hắn nhìn lại, một đám nhân viên đi phía sau bọn họ.
"Đám người này đi đường không thanh âm à? Làm tôi sợ chết khiếp..." Tô Kỳ bất mãn trừng mắt liếc bọn họ một cái, không khí đang tốt, dàn bóng đèn này.
Chúng nhân viên thật sự vô tội, A Lê cũng ở bên trong, phun tào hắn: "BOSS, rõ ràng là cậu chỉ nhìn thấy có mỗi Đường tổng biết không? Hoàn toàn không nhìn thấy bọn ta..."
Tô Kỳ bị nàng nói chột dạ, nhìn bọn hắn, lại nhìn Đường Sở Nhiêu, hỏi: "Có sao?"
Đường Sở Nhiêu nghẹn cười, thập phần phối hợp lắc đầu. Nàng quả thật chú ý tới nhân viên phía sau, cho nên mới tiến sát bên tai hắn nói chuyện. Bất quá dù sao cũng là Tô bảo bảo của nàng, đương nhiên mặt mũi của hắn quan trọng hơn. Đường Sở Nhiêu mặt không đỏ tim không đập nói dối.
"Nhìn xem, Đường tổng của mấy người cũng nói không có, trách tôi sao?" Tô Kỳ nhún nhún vai, thấy thang máy đến, ôm Đường Sở Nhiêu liền đi vào, lưu lại phía sau một đám người ủy khuất. Thật là ớn lạnh, bọn họ lại phải khôi phục thời kỳ