Liên hoan cuối năm của Tô thị tổ chức thực long trọng, đại khái là muốn nói cho ngoại giới, Tô thị hoàn toàn không bởi vì Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu trốn đi mà tổn thất quá nhiều. Nhưng rốt cuộc thế nào, chỉ có chính bọn họ hiểu rõ. Tô Uyên đi theo bên cạnh Tô Hoành, khách mời đã đến gần hết. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, khóe miệng hơi hơi gợi lên cười, xem ra Tô Kỳ sẽ không đến đây.
Kỳ thực hắn cũng không hy vọng Tô Kỳ đến, chẳng qua Tô Hoành nói muốn thể hiện khí độ của Tô thị, hắn mới gửi thiệp cho Tô Kỳ kiểu tượng trưng mà thôi. Tô Uyên lễ phép cười, cùng phó tổng của vài công ty trò chuyện, thi thoảng uống ngụm rượu, những phó tổng này không phải có hợp tác với Tô thị thì chính là muốn ôm đùi Tô thị, cả buổi nói chuyện hơn nửa thời gian là nịnh bợ Tô Uyên, làm cho hắn rất thích ý.
Bỗng nhiên, lối vào có chút xôn xao, Tô Uyên nhìn qua theo ánh mắt mọi người, khóe miệng ý cười lập tức thu lại. Đường Sở Nhiêu khoát tay Tô Kỳ, đang cùng người bên cạnh chào hỏi.
Thấy hắn vọng lại đây, Đường Sở Nhiêu nghẹn cười, tiến đến bên tai Tô Kỳ, nói: "Anh xem ánh mắt của Tô Uyên, cứ như muốn ăn luôn anh vậy."
Tô Kỳ thấy, thật đúng là. Hắn cúi đầu cùng Đường Sở Nhiêu kề tai nói nhỏ, "Vậy không được, anh chỉ có thể bị em ăn."
"Không đứng đắn gì cả."
Đường Sở Nhiêu giận liếc hắn một cái, tràn đầy phong tình, Tô Kỳ nhìn mà tâm viên ý mã.
Mọi người thấy bọn họ hỗ động, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng phía trước nghe nói hai người bọn họ nháo tan rồi mà, sao hiện tại thoạt nhìn quan hệ vô cùng tốt?
Nói thế nào cũng là sân nhà của Tô thị, trước mặt nhiều người như vậy, lễ phép vẫn là nên có. Đường Sở Nhiêu cùng Tô Kỳ đến trước mặt Tô Hoành, Đường Sở Nhiêu mỉm cười, hướng hắn chào hỏi, nói: "Tô đổng, đã lâu không gặp."
"Đường tổng, quả thật đã lâu không gặp." Tô Hoành gặp Tô Kỳ mặt không chút thay đổi, Đường Sở Nhiêu lại một bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng liền phát bực, ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời. Hắn ngược lại cũng không nghĩ tới Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu sẽ đến.
Tô Hoành khẽ hớp một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Phía trước nghe nói Đường tổng Tô Kỳ chia tay, giờ xem ra, các người quan hệ vẫn tốt lắm."
"Không nhọc Tô đổng lo lắng, chúng tôi rất tốt, hơn nữa, chúng tôi công tư phân minh." Tô Kỳ nhàn nhạt liếc mắt vài vị đổng sự bên cạnh, giải thích. Hiển nhiên là công tư phân minh, nhìn thành tích của M.Q.T, cũng sẽ không có người nghi ngờ bọn họ nhân tư phế công.
Tô Kỳ ôm eo Đường Sở Nhiêu, xoay người mang nàng đi. Chào hỏi cũng nói rồi, hắn một chút cũng không muốn cùng Tô Hoành ở gần như vậy.
"À phải rồi," Tô Kỳ vốn mang theo Đường Sở Nhiêu đi được hai bước rồi, lại đột nhiên dừng lại, dừng lại, quay đầu hướng Tô Hoành thản nhiên cười nói: "Nghe nói quả tim ngài không tốt lắm, vẫn là nên chú ý một chút, đừng để ngày nào đó không cẩn thận liền không dậy nổi." Nói xong, Tô Kỳ mang theo Đường Sở Nhiêu, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Xú tiểu tử! Trù hắn chết sao?! Tô Hoành xiết chặt chén rượu, bất quá chỉ trong chốc lát lại trầm tĩnh lại, xoay người tiếp tục cùng những đổng sự khác trò chuyện, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.
Hừ, đồ không biết tự lượng sức mình, chỉ giỏi nhanh miệng. Không phải không thừa nhận, lần đó nó cùng Đường Sở Nhiêu đột nhiên tung chiêu làm hắn trở tay không kịp, chẳng qua hơn nửa năm nay, Tô thị cũng khôi phục nguyên khí, kế tiếp hắn sẽ cho nó biết tay! Tô Hoành giống như đã nhìn đến tình cảnh Tô Kỳ quỳ trước mặt hắn cầu tha thứ rồi. Đến lúc đó, hắn sẽ cho nó biết, đứa con là đấu không lại lão cha đâu! Tô Hoành khẽ mỉm cười, phía sau gọng kính vàng cất giấu ánh mắt giảo hoạt như hồ ly.
Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu đi sang một bên, Đường Sở Nhiêu cười, trộm véo bên hông hắn, nói: "Tô bảo bảo, anh thật biết chọc tức người khác nha."
"Có sao? Anh thấy mình làm còn chưa đủ đâu, phải luyện tập thêm, ngày nào đó thực đem hắn tức chết rồi mới tốt." Tô Kỳ không sao cả nhún nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đường Sở Nhiêu: "Tức chết người không tính phạm pháp chứ?"
"Tính chứ, " Đường Sở Nhiêu nhướn nhướn mi, thản nhiên nói: "Anh biết rõ tim ông ta không tốt, còn chọc tức ông ta, gặp chuyện không may có thể tố cáo anh cố ý giết người nha."
Tô Kỳ bĩu môi, đáng tiếc, "Ài? Như vậy à? Được rồi vậy anh cứ duy trì thế này cũng được..."
"Nhưng mà Đường tổng tài, sao em lại lợi hại như vậy? Cái gì cũng biết?" Tô Kỳ ôm trụ nàng, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Em chỉ lớn hơn anh có 5 tuổi, sao lại biết nhiều như thế? Anh biết đến khi nào mới có thể theo kịp a..."
"Phụt, anh muốn vượt qua em như vậy sao?" Đường Sở Nhiêu mỉm cười, cười hỏi.
"Không phải muốn vượt qua, chỉ là muốn không kém quá xa..." Tô Kỳ có chút không tự tin than thở: "Nếu ngày nào đó em chê anh vô dụng thì không tốt rồi..."
Đường Sở Nhiêu nghe vậy, mặt mày cong cong, cười ôm lấy cổ hắn, ra vẻ đứng đắn nói: "Ừm, vậy anh phải cố gắng chăm chỉ nha, để nghĩ xem, về nhà đem luật dân sự luật hình pháp luật kinh tế luật quốc tế đưa cho anh nhìn trước, một tháng nghiệm thu thành quả ~ cứ theo tốc độ như vậy, 3 năm nữa là có thể vượt qua em rồi."
Đường Sở Nhiêu nghẹn cười, chọc Tô Kỳ. Giỡn hoài, nàng ở đại học chọn học luật văn bằng hai, hồi trước đọc thuộc điều luật đến muốn ói ra.
"A?" Tô Kỳ vẻ mặt mờ mịt, một tháng phải xem mấy đại bản pháp kia, muốn chết sao??? "Đường tổng tài, chúng ta chậm một chút được không..."
Thấy Tô Kỳ vẻ mặt buồn khổ, nàng rốt cuộc nhịn không được bật cười, xoa xoa lỗ tai hắn, nói: "Thế em không làm được đồ ăn ngon cũng không biết đàn ghita anh cũng sẽ ghét bỏ em sao?"
"Đường tổng tài... Nếu em cái gì cũng biết, có còn muốn để người ta