Lại đến đêm giao thừa. Cũng giống như năm trước, Đường Lạc Nhiên vẫn là sáng sớm thức dậy, chạy đến phòng ngủ chính đem Tô Kỳ kéo lên, hai người cao hứng bừng bừng dán câu đối xuân, người một nhà ăn qua bữa sáng liền đi nghĩa trang bái tế Kỳ Ngọc Dung. Chỉ là không khéo, đụng phải Tô Hoành.
Khi bọn họ đến, Tô Hoành vừa lúc tế bái xong, chuẩn bị trở về. Bọn họ gặp ở trước phần mộ.
Tô Kỳ từ rất xa đã thấy trước mộ Kỳ Ngọc Dung có một bóng người ngồi. Hắn hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường. Đường Sở Nhiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy bóng người kia, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tô Kỳ, trấn an.
Tô Hoành ở trước mộ, nhìn di ảnh Kỳ Ngọc Dung trên mộ bia, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng. Kỳ Ngọc Dung đã đi được hai năm. Hắn đi tìm tiểu tam, nhưng hắn cũng không phải không yêu Kỳ Ngọc Dung. Kỳ Ngọc Dung quá tốt đẹp, cho dù sau này trở thành chủ tịch của Tô thị, hắn cũng thường xuyên tự ti. Càng huống chi, vẫn luôn có người nhắc nhở hắn, không có Kỳ Ngọc Dung sẽ không có hắn hôm nay. Hắn là một nam nhân, lòng tự trọng nhẫn không được. Lúc này mới có Hướng Mẫn Yến. Hướng Mẫn Yến nửa điểm cũng chẳng so được với Kỳ Ngọc Dung, nhưng chính vì như vậy, hắn mới có thể từ trên người nàng cảm giác được tự tin. Hướng Mẫn Yến giống như dây tơ hồng vàng, gắt gao quấn quanh hắn, dựa vào hắn, cứ như không có hắn sẽ sống không nổi. Chính vì như vậy, Tô Hoành mới ngoại tình một lần nhiều năm như vậy.
"Dung Nhi, Kỳ Nhi ầm ĩ với tôi đã lâu, bây giờ còn tự mình mở công ty tranh đoạt với tôi, " Tô Hoành bất đắc dĩ cười, nói: "Nhưng hắn cũng không hổ là con của hai chúng ta, trước kia thoạt nhìn không tiến tới như vậy, không nghĩ tới còn thật lợi hại, cùng Đường Sở Nhiêu làm cho tôi sứt đầu mẻ trán."
Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay ma xát ảnh chụp, lẩm bẩm nói: "Dung Nhi, tôi biết tôi thực xin lỗi em, nhưng có nam nhân nào không phải như vậy đâu? Em oán tôi, nhưng em không biết, ở trước mặt em, tôi luôn cảm giác không thở nổi. Em tốt như vậy, vì sao lại coi trọng tôi?"
Tô Kỳ lúc này đã đến phía sau hắn, nghe hắn nói như vậy, quả thực là giận đến run người, đem việc ngoại tình nói được quang minh chính đại như vậy, hắn cũng thật bội phục. Tô Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: "Ha, bà ấy nhất định là mắt mù." Lại còn không mắt mù sao, mù mới có thể coi trọng tra nam như ông, còn dễ dàng tha thứ ông lâu như vậy.
Tô Hoành nghe được thanh âm, quay đầu thấy là ba người bọn họ. Hắn thở dài, thản nhiên nói: "Ở trước mặt mẹ ngươi, ta không muốn cùng ngươi ầm ĩ."
Tô Kỳ xoay người đem Đường Lạc Nhiên giao cho Đường Sở Nhiêu, lạnh lùng nói: "Chậc, lời này là tôi nói mới đúng, phiền toái Tô đổng ngài đi nhanh lên, tôi và mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy ngài."
Tô Hoành bản thân cũng chuẩn bị rời khỏi, có lẽ đứng trước mộ Kỳ Ngọc Dung gợi lên tâm tình sầu muộn của hắn, hắn không chỉ không so đo thái độ của Tô Kỳ, còn nói với hắn: "Kỳ Nhi, con trách ta, náo loạn đã hai năm, cũng đến lúc rồi? Năng lực của con ta cũng đã thấy, là thời điểm trở về rồi? Đệ đệ của con năng lực không bằng, Tô thị nói cho cùng vẫn là của con, tội gì tiếp tục nháo với ta? Để cho người ngoài chế giễu?"
Tô Kỳ nghe thấy lời này, quả thực là bị tức đến buồn cười, ông ta nghĩ hắn nháo với ông ta là vì muốn thể hiện năng lực? Ông ta nghĩ hắn là Tô Uyên chắc? Khát vọng được ba ba khẳng định sao.
"Ngài đừng đùa tôi, công ty tự mình mở tốt đẹp, muốn Tô thị làm cái gì? Hơn nữa, có một điểm tôi phải nhấn mạnh lại với ngài, " Tô Kỳ sát vào hắn, mỉm cười, thanh âm lạnh lùng: "Tôi sẽ làm cho Tô thị phải đổi họ."
"Ngươi! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Tô Hoành vốn không nhiều kiên nhẫn bị mấy câu nói của Tô Kỳ toàn bộ hủy diệt, hắn một phen đẩy ra Tô Kỳ, chuẩn bị rời đi. Rồi lại vào thời điểm lướt qua Đường Sở Nhiêu dừng lại, quay đầu liếc mắt Tô Kỳ, lại nhìn Đường Sở Nhiêu, cười lạnh nói: "Đường tổng, cô cũng đừng quên, Tô Kỳ là con ta, cô so với hắn ưu tú hơn nhiều như vậy, về sau cẩn thận! Giống như ta thì lại không hay rồi!"
Đường Sở Nhiêu cũng không tức giận, nàng ôn nhu cười, nói: "Không nhọc Tô đổng lo lắng, tôi cảm thấy, A Kỳ có phần càng giống Kỳ a di hơn, thâm tình. Còn nữa, tôi muốn sửa lại lời ngài một chút, hắn rất ưu tú, không hề kém tôi, thậm chí sẽ giỏi hơn cả tôi."
Tô Hoành hừ lạnh một tiếng, đi rồi.
Đường Lạc Nhiên quệt miệng, ôm cổ mẹ mình, than thở nói: "Mẹ, Tô gia gia thật hung dữ..."
Tô Kỳ từ trong tay Đường Sở Nhiêu ôm bé qua rồi thả xuống, nói: "Nhiên Nhiên, ông ta là người xấu, về sau chúng ta cách xa một chút."
"Ừm!" Vừa nghe nói Tô gia gia là người xấu, Đường Lạc Nhiên không chút do dự gật đầu, bé không thích người xấu.
Trở về nhà, Tô Kỳ đem nguyên liệu sủi cảo chuẩn bị tốt, dọn lên bàn ăn. Đường Lạc Nhiên đêm qua xem TV gặp dạy làm sủi cảo, cũng quấn quít lấy hắn muốn hắn dạy làm sủi cảo, vừa lúc hôm nay được làm.
Đường Sở Nhiêu đi thư phòng lắc lư một vòng, trở ra liền thấy một lớn một nhỏ một nghiêm túc dạy một chăm chỉ học, bộ dạng như thực chuyên nghiệp.
Nàng đi qua thì thấy, ừm, tiểu cô nương động thủ năng lực cũng không tệ lắm.
"Nhiên Nhiên, rất giỏi nga ~ "
Đường Lạc Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, ngọt ngào đáp: "Cám ơn ~ "
"Đường tổng tài, chẳng lẽ anh không giỏi???" Vì sao không khen hắn??? Tô Kỳ bĩu môi, lên án nàng.
"Phụt, Tô bảo bảo, anh lại đi ăn dấm chua của con gái." Đường Sở Nhiêu cười nhéo nhéo mặt hắn, Đường Lạc Nhiên cũng cười hắn, nói: "Ba ba, ba yên tâm, Nhiên Nhiên và mẹ đều thích ba mà ~ "
"..." Tô Kỳ yên lặng cúi đầu bao sủi cảo của hắn, không nói nữa.