Tuy bên dưới có "mưu đồ bí mật ", nhưng Tô Kỳ trên mặt vẫn ung dung thản nhiên. Liên tiếp hai tháng, mỗi lần đều lén lút dành thời gian đi ngoại thành xem tiến triển công trình phòng ở. Nhẫn không cần hắn quan tâm, Mạc Y cũng không lâu sau liền vẽ ra, Tô Kỳ nhìn xong hài lòng không ngớt, khẩn cấp thúc giục Mạc Y tìm người đi làm.
Đường Sở Nhiêu cũng chỉ biết từ sau tết, Tô Kỳ thi thoảng sẽ lén lút một bên gửi tin nhắn, đôi khi bọn họ cùng Đỗ Khê Băng Mạc Y bốn người tụ hội, hai người kia lại chụm lại nói nhỏ, làm Đường Sở Nhiêu cùng Đỗ Khê Băng hai mặt nhìn nhau, không biết cặp khuê mật này thần thần bí bí mưu đồ cái gì.
Lại một lần bốn người tụ hội, bốn người đi dạo phố, Đỗ Khê Băng cùng Đường Sở Nhiêu hai người ở phía trước chọn tán loạn, Tô Kỳ cùng Mạc Y hai người lại là đi theo phía sau, mờ mờ ám ám nói chuyện, còn thường thường lấy điện thoại di động ra chỉ trỏ.
"Nhìn cái gì đấy hai người kia?"
Đỗ Khê Băng thấu qua, chỉ thấy Tô Kỳ rất nhanh thu lại điện thoại di động, làm như không có việc gì nói: "Tôi bảo cô ấy giúp tôi nhìn xem quà sinh nhật cho A Nhiêu có ổn không." Đường Sở Nhiêu còn một tuần nữa là đến sinh nhật.
"Vậy sao?" Đỗ Khê Băng vẻ mặt hồ nghi, hiển nhiên không tin. Nếu là quà sinh nhật, không tất yếu ngay cả nàng cũng gạt. Đỗ Khê Băng mày liễu nhếch nhếch, một bên khóe miệng hơi hơi gợi lên: "Đến đưa tôi xem xem, tôi giúp cậu tham khảo tham khảo ~ yên tâm ~ tôi không nói cho Đường tổng tài nhà cậu biết ~ "
... Hắn vẫn thực không yên tâm... Cái bát quái lớn như vậy, hắn thật đúng là sợ ngày nào đó Đỗ Khê Băng không cẩn thận một cái nói lộ hết...
Mạc Y liếc liếc mắt Tô Kỳ một cái, thập phần lơ đãng khoát tay Đỗ Khê Băng, tùy tiện chỉ ngón tay, hỏi: "Hồ ly, xem xem bộ đồ kia đẹp không?"
Đánh trống lảng cũng quá rõ ràng rồi đó... Đỗ Khê Băng thầm nghĩ trợn trắng mắt, bất quá vẫn rất phối hợp nhìn qua, lập tức đối Mạc thỏ con mị mị cười, hỏi: "Thỏ con, em muốn thử cho tôi xem sao?"
Bọn họ lượn gian này là tiệm áo ngủ, Mạc Y tùy tay chỉ một ngón, trúng một bộ áo ngủ dị thường sexy.
"A?" Mạc Y quay đầu nhìn, lập tức ngơ ngác, "Em... chỉ là tùy tiện hỏi thôi..."
"Hửm? Vậy tôi đi xem quà Tiểu Tô Tô chọn đã..." Đỗ Khê Băng quệt miệng, nói xong liền muốn cầm di động Tô Kỳ, đúng lúc này Đường Sở Nhiêu thay quần áo đi ra, Mạc Y sợ tới mức vội giữ chặt Đỗ Khê Băng, cắn răng một cái, lôi kéo nàng bước đi, nói: "Em thử cho chị xem!"
Tô Kỳ "ánh mắt đưa tiễn" Mạc Y, cảm thán: không hổ là hảo khuê mật! Bất quá hai người bọn họ chỗ nào chưa nhìn qua, mặc cái áo ngủ sexy thì có gì đâu...
Tô Kỳ cũng không trông nom nhiều như vậy, chính mình tiến lên đến bên người Đường Sở Nhiêu, cười hỏi: "Chọn xong?"
"Ừm, sao em lại cảm thấy anh gần đây cứ thần thần bí bí?"
"Có sao? Làm gì có?" Tô Kỳ giả ngu, loại thời điểm này tuyệt đối không thể thừa nhận.
Đường Sở Nhiêu mỉm cười, nghĩ rằng hắn hơn phân nửa là đang chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, cũng không đâm phá, thật là có chút chờ mong, không biết hắn đưa cho nàng kinh hỉ gì.
Tô Kỳ thấy nàng không hỏi nữa, thở dài một hơi. Đường tổng tài khẳng định đoán hắn chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng, không nghĩ tới có cái kinh hỉ lớn như vậy đang chờ nàng. Tô Kỳ cong cong khóe miệng, thanh toán, dắt Đường Sở Nhiêu đi ra ngoài, cũng không quản Mạc Y cùng Đỗ Khê Băng, để cho vợ chồng son các nàng tự mình quất quýt đi. Hắn một tay mang theo túi to, một tay nắm Đường Sở Nhiêu, cùng nàng mười ngón giao nhau, khóe miệng khẽ nhếch.
Còn một tuần nữa. Nàng sẽ là vị hôn thê của mình.
Một tuần rất nhanh trôi qua.
Sinh nhật Đường Sở Nhiêu hôm nay đúng vào thứ sáu, Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu vừa ra thang máy, liền thấy một đám người ngăn ở cửa thang máy, cùng kêu lên: "Đường tổng, sinh nhật vui vẻ!"
Đường Sở Nhiêu vốn nghĩ muốn điệu thấp trôi qua sinh nhật, dù sao lại già thêm một tuổi... Không nghĩ tới động tĩnh lớn như vậy. Nàng quay đầu hồ nghi nhìn về phía Tô Kỳ, hỏi: "Anh dự mưu?"
"Oan uổng, anh cái gì cũng chưa làm." Tô Kỳ vẻ mặt vô tội, hắn là thật sự cái gì cũng chưa làm.
Trương tỷ cười tiến lên, đưa cho nàng một bó hoa, nói: "Đây lại không phải công lao của BOSS, tự chúng ta chủ động thôi, ai bảo Đường tổng cô nhiều người thích như vậy ~ bàn tôi sắp bị hoa và thiệp chúc mừng bao phủ rồi ~ "
Nghe Trương tỷ giải thích, Đường Sở Nhiêu giật mình, tiếp lấy hoa, hướng mọi người cười cười, nói: "Cám ơn mọi người, hy vọng chúng ta cùng nhau cố gắng, đem M.Q.T làm tốt, phúc lợi tuyệt đối không ít ~ "
Tô Kỳ lúc này cũng lên tiếng, hắn ôm Đường Sở Nhiêu, cười nói: "Mọi người đã như vậy, tôi cũng phải biểu hiện biểu hiện, giữa trưa công ty liên hoan, buổi chiều nghỉ phép đi ~ "
Tô Kỳ lần này nói làm rầm lên một mảnh hoan hô, còn có người hô to hy vọng Đường tổng mỗi ngày sinh nhật, bị Tô Kỳ cùng Đường Sở Nhiêu cùng nhau trừng mắt một cái, lập tức liền im bặt, không nói nữa, chọc đồng nghiệp xung quanh một trận cười to.
"Được rồi, nhanh đi công tác đi, nghỉ có thể, công tác đừng thả rông a." Tô Kỳ nói xong, nắm Đường Sở Nhiêu đi hướng văn phòng.
Quả nhiên, hệt như Trương tỷ nói, trên bàn làm việc của nàng đã bị hoa cùng thiệp chúc chất đầy.
Tô Kỳ nhìn đồ đầy bàn, nhóp nhép miệng, nói: "Chậc, sao tôi lại không được đãi ngộ như vậy?"
"BOSS, tặng hoa cho nam nhân cậu không thấy kỳ quái sao?" Trương tỷ đi theo phía sau bọn họ, tiếp lời.
"Cũng phải..." Tô Kỳ vẻ mặt ủy khuất, hắn lớn như vậy còn chưa từng nhận được hoa... Theo cách nói này, sợ là vĩnh viễn đều không nhận được...
Đường Sở Nhiêu cười đem hoa trên tay đưa cho hắn, nói: "Nè, tặng cho anh ~"
"... Không cần đâu, cảm ơn..." Còn có người ngoài mà...
Đường Sở Nhiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Kỳ, nở nụ cười, nói với Trương tỷ: "Thiệp tôi lưu lại, hoa vẫn là chia cho các đồng nghiệp đi, một cái văn phòng này của tôi cũng không chứa hết được, thay tôi cảm ơn bọn họ."
"Được."
Trương tỷ nói xong, bắt đầu thu thập cái bàn, chuẩn bị đem thiệp phóng tới văn phòng Đường Sở Nhiêu. Tô Kỳ thấy thế, đưa nàng vào văn phòng, liền nói: "Anh còn có việc, đi trước, giữa trưa gặp ~ "
Đường Sở Nhiêu nhìn Tô Kỳ, luôn cảm thấy được trong biểu tình bình tĩnh của hắn cất