Giữa trưa lúc sắp tan ca, Trương tỷ tiến vào gọi Đường Sở Nhiêu.
"Đường tổng, đến lúc đi qua rồi, có điều BOSS đi ra ngoài còn chưa trở lại, có cần gọi điện cho hắn không?"
"Hm? Đi ra ngoài?" Đường Sở Nhiêu khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra thì thấy, không có tin nhắn. Tô Kỳ bình thường đi ra ngoài đều gọi nàng.
"Tôi gọi điện thoại cho hắn, mọi người đi trước đi." Nói xong, Đường Sở Nhiêu liền giải khóa, gọi điện thoại cho Tô Kỳ.
Trương tỷ đáp trả một tiếng, liền đi ra ngoài.
Đường Sở Nhiêu liên tiếp đánh vài cuộc điện thoại, đều không chuyển được, lập tức trong lòng có chút cảm giác xấu. Tô Kỳ tiếp điện thoại nàng lâu nay đều rất nhanh. Chẳng lẽ nghĩ muốn cho nàng kinh hỉ? Nhưng cũng không nên không tiếp điện thoại nàng a.
Đường Sở Nhiêu nhíu mày, cầm lấy túi xách đứng dậy đi ra ngoài, chắc phải đến hỏi A Lê xem.
Mọi người trong công ty chuẩn bị đi khách sạn, lúc này hơn phân nửa người đi đến bãi đỗ xe. Đường Sở Nhiêu đến cửa thang máy vừa lúc đụng phải A Lê, liền hỏi: "A Lê, Tô Kỳ có nói đi chỗ nào khi nào thì trở về không?"
"BOSS buổi sáng đi làm không bao lâu liền cùng Mạc Y đi ra ngoài, nói nếu hắn không trở lại kịp thì chúng ta cứ đi trước, sao thế, hắn không nói với cô à?"
Nghe A Lê nói như vậy, Đường Sở Nhiêu nói chung cũng yên tâm. Người này, khẳng định lại cùng Tiểu Y đi náo loạn "làm chuyện xấu".
Đường Sở Nhiêu mày giãn ra, hơi hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, cười nói: "Không có, vậy chúng ta cứ đi trước, mặc kệ hắn. Nhìn xem đồng nghiệp nào không xe, xe tôi vẫn có thể ngồi thêm vài người."
Nhưng mãi đến khi đồ ăn khách sạn đều lên cả rồi, Tô Kỳ vẫn chưa xuất hiện. Đường Sở Nhiêu lần nữa gọi điện thoại cho hắn, vẫn đánh không thông.
"Oa, Đường tổng, BOSS đối với cô thật tốt, đồ ăn này, cùng một quy cách với liên hoan cuối năm của chúng ta a ~ "
Đồng nghiệp bên cạnh ngữ khí tràn đầy hâm mộ, Đường Sở Nhiêu chỉ khẽ cười cười, nội tâm lại không khỏi lo lắng lên. Cuối cùng, nàng vẫn lấy di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Mạc Y.
Nhưng đồng dạng, không ai nhận cuộc gọi.
Đường Sở Nhiêu đơn giản nói vài câu, liền bắt đầu khai tiệc, nhưng bản thân nàng ăn lại không mùi vị gì. Nàng đột nhiên có chút dự cảm bất hảo.
Không có việc gì... Hắn nhất định là đi chuẩn bị kinh hỉ cho mình thôi...
Đường Sở Nhiêu một bên an ủi chính mình, một bên ở trong lòng ngầm bực bội, hắn không biết như vậy sẽ làm nàng lo lắng sao? Chờ hắn trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút, hừ!
Cũng không lâu lắm, xe cứu thương đến rồi. Nhưng Mạc Y cảm thấy được, đó là 15 phút trôi qua dài nhất cuộc đời nàng, mỗi một giây đều như qua một năm.
Nàng luôn tự nói với mình không thể khóc, nhưng nước mắt kia như bị vỡ đê, chảy mãi không ngừng. Cuối cùng, nếu không phải Quý Thiên Kỳ cùng Trần Tỳ phù nàng, nàng ngay cả đứng lên cũng không nổi.
Thấy xe cứu thương, Mạc Y mới nhớ tới, phải trước báo cho Đường Sở Nhiêu. Nghĩ như vậy, Mạc Y có chút hoảng loạn bắt đầu tìm di động của mình. Nhưng lục lọi nửa ngày đều tìm không thấy.
Trần Tỳ thấy nàng kích động như vậy, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Di động, tôi phải gọi điện thoại cho Sở Nhiêu tỷ..." Mạc Y vươn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, nhớ tới Đường Sở Nhiêu, nàng mới bình tĩnh lại một ít, rốt cuộc dừng lại nước mắt.
"Chắc là rơi trên xe, túi xách của cô cũng ở trên đó, lấy di động của tôi mà gọi." Nói xong, Trần Tỳ lấy ra điện thoại di động của mình. Hai người bọn họ đi theo lên xe cứu thương, Quý Thiên Kỳ lái xe đi phía sau.
Thấy Mạc Y tay cầm di động đều là run rẩy, Trần Tỳ cầm lại di động, nói: "Để tôi gọi cho."
Tuy rằng đồng dạng thực lo lắng Tô Kỳ, Trần Tỳ chung quy vẫn bình tĩnh hơn một ít. Điện thoại rất nhanh được tiếp, không đợi hắn mở miệng, đã nghe thấy bên kia Đường Sở Nhiêu thanh âm có chút kinh hỉ, hỏi: "Trần Tỳ, A Kỳ ở cùng với các cậu sao?"
Đường Sở Nhiêu nhận được điện thoại của Trần Tỳ, lập tức cảm thấy chính mình có điểm ngốc, tên bại hoại kia muốn làm "chuyện xấu", làm sao mà không gọi Quý Thiên Kỳ cùng Trần Tỳ đâu? Nàng sớm nên gọi điện thoại cho bọn hắn.
Trần Tỳ nghe được giọng nói Đường Sở Nhiêu kinh hỉ như vậy, lập tức có chút không biết mở miệng như thế nào. Hôm nay còn là sinh nhật của nàng a.
"Sở Nhiêu tỷ... Tô ca anh ấy... xảy ra tai nạn xe, bọn em đang ở trên xe cứu thương..."
Đường Sở Nhiêu ý cười bên miệng lập tức cứng đờ, "Không nghiêm trọng chứ... Bệnh viện nào..." Nàng chưa từng biết, mình cũng sẽ có thời điểm sợ hãi như vậy.
Lúc này, có đồng nghiệp đang lướt weibo, kinh hô một tiếng: "Á, tai nạn xe cộ."
"A? Chỗ nào? Tôi xem xem..."
"U, thật đúng là, xe đều cháy rụi... Thật nghiêm trọng a, người thế nào?"
"Đợi một lát... Xe này sao nhìn giống xe của BOSS chúng ta..." Những lời này vừa ra, người chung quanh đều dừng lại. Xe của Tô Kỳ là xe thể thao bản giới hạn, cả thành phố không được mấy chiếc...
"Không thể nào... BOSS... Thật đúng là không ở..."
Mọi người quay đầu nhìn về phía Đường Sở Nhiêu, chỉ thấy tổng tài bất luận gặp gỡ chuyện gì đều thản nhiên như không của bọn họ, giờ phút này đầy mặt hoảng loạn, chút không để ý hình tượng, rất nhanh chạy ra bên ngoài.
"Không phải chứ..." Mọi người vẻ mặt mờ mịt, có rất nhiều người đứng dậy nghĩ muốn chạy theo Đường Sở Nhiêu, vừa lúc có phó tổng gọi lại: "Mọi người ngồi xuống! Ăn đồ của mình đi, A Lê cùng Trương tỷ đi theo tôi!"
Trương tỷ vội vàng cầm lấy túi xách Đường Sở Nhiêu thả xuống, đi theo bước nhanh ra ngoài.
Đường Sở Nhiêu cố nén nước mắt, đầu ngón tay nắm lấy tay lái vì quá mức dùng sức đều trở nên trắng bệch. Lại là tai nạn xe cộ, vì sao lại là tai nạn xe cộ...
Nàng từng xem hình ảnh tin tức tai nạn của Tô Kỳ trước kia, thoáng ngẫm lại, đã làm cho nàng vô cùng đau lòng. Trần Tỳ còn nói tình huống không lạc quan... Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn nhất định