Rèm cửa dày đặc ngăn chặn ánh mặt trời như lửa ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn như cũ một mảnh tối mờ. Trên chiếc giường lớn đầy thư thái, hai bóng người ôm nhau mà ngủ, có lẽ đang làm giấc mộng đẹp, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Nữ nhân trên giường động đậy trước, đánh vỡ phần trầm tĩnh này.
Đường Sở Nhiêu chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh sắc nàng sớm đã thành quen. Ánh mặt trời đem toàn bộ bức màn chiếu bừng bừng, tựa hồ muốn hòa tan chúng nó, chiếu vào trong phòng này. Khóe miệng nàng còn mang theo nụ cười, phảng phất như dương quang nhiệt liệt, lại cũng thật đáng yêu. Tô Kỳ nằm an tĩnh, một tay khoát lên eo nàng, đem nàng cuộn vào trong ngực.
Không phải là mộng, thật không phải là mộng.
A Kỳ của nàng, đã trở lại.
Đường Sở Nhiêu lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ngón tay nhẹ lướt qua mặt hắn, phủ qua cặp lông mày anh khí, chiếc mũi cao thẳng, tiếp đến đôi môi mỏng, đôi mắt nàng như nước hồ thu, thâm tình bên trong phảng phất như muốn tràn ra.
Nàng nhớ rõ, thân thể ban đầu của Tô Kỳ, cũng là môi mỏng.
Đều nói người môi mỏng tình không lâu dài, Tô bảo bảo nhà nàng có lẽ là ngoại lệ đi.
Tô Kỳ cảm giác trên mặt một trận mềm mềm ngứa ngứa, quấy nhiễu giấc mộng, liền vươn tay chụp lại, cảm giác được là tay Đường Sở Nhiêu, lông mi chớp vài cái, vẫn không mở to mắt, chỉ nắm tay mềm kia, đem Đường Sở Nhiêu ôm chặt hơn một chút, lầm bầm nói: "Bảo bối đừng làm rộn..."
Tựa như mọi ngày cuối tuần bình thường vậy.
Đường Sở Nhiêu cười khẽ, thanh âm như tiếng chuông bạc chọc cho Tô Kỳ đành phải ráng sức mở mắt.
Tô Kỳ mở mắt nhìn nàng, thấu qua hôn hôn môi nàng, lười biếng nói: "Cười cái gì..."
"Không có gì ~" Đường Sở Nhiêu không chút nào che dấu vui sướng, cười vô cùng thoải mái.
"Ưm..." Tô Kỳ dụi dụi mắt, mới thanh tỉnh chút, xoay người đè nặng nàng, hảo hảo hôn đôi môi lâu ngày không gặp kia.
Bức màn chắn lại ánh sáng, cũng che mất sắc trời. Đôi người yêu đã lâu không gặp ở trên giường huyên náo vui đến quên cả trời đất.
Di động chấn rung đầu giường, Đường Sở Nhiêu mới vừa thoát khỏi "ma trảo" của Tô Kỳ, nghĩ muốn nghe, không ngờ lại bị Tô Kỳ kéo qua, tiếp tục ngang ngược hôn một hồi lâu.
"Ưm... Được rồi đừng làm rộn..." Đường Sở Nhiêu thật sự chịu không nổi, giận liếc mắt hắn một cái, xoay người đi lấy di động vẫn đang không ngừng rung.
Tô Kỳ bĩu môi, cũng không ngăn cản nàng lấy điện thoại, chỉ là tay vẫn không an phận ở sau lưng nàng chạy trên làn da nõn nà của Đường Sở Nhiêu.
"Đường tổng! Cô cuối cùng cũng chịu tiếp điện thoại! Bệnh viện gọi nói BOSS không thấy nữa!"
Đường Sở Nhiêu vừa tiếp điện thoại, liền nghe thanh âm lo lắng của Trương tỷ, nàng quay đầu nhìn nhìn người không thành thật ở bên cạnh, khó được hướng hắn làm cái mặt quỷ, trong lòng đối Trương tỷ cùng bác sĩ hộ sĩ bệnh viện yên lặng nói xin lỗi, "Trương tỷ, chị đừng gấp... Hắn tối qua tự mình về nhà... Chị nói với bệnh viện đừng gấp, đợi lát nữa chúng tôi liền đi qua."
"... Được..."
Trương tỷ vốn gấp đến cuống cuồng, gọi cho Đường Sở Nhiêu mười mấy cuộc điện thoại nàng cũng không bắt máy, giờ thì phảng phất như chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống. Nàng yên lặng cúp điện thoại, thầm nghĩ lẳng lặng. Tuy Tô Kỳ không sao thì tốt rồi, nhưng cũng đừng có dọa người như hai người các ngươi a!
Cúp điện thoại, Đường Sở Nhiêu liền xoay người, chọc chọc lồng ngực rắn chắc của Tô Kỳ, hỏi: "Anh lén đi về?"
Tô Kỳ bản năng cảm thấy không tốt, sợ hãi chu miệng, lầu bầu nói: "Bác sĩ chủ trì không ở mà... Anh đợi không kịp..."
Đường Sở Nhiêu trừng mắt hắn một cái, lại thấy hắn một bộ ủy khuất rưng rưng, sâu kín thở dài như thỏa hiệp.
Có biện pháp nào đâu, nàng cũng rất muốn sớm một chút nhìn thấy hắn a.
"Rời giường thôi, về bệnh viện trước, cho bác sĩ kiểm tra một hồi, em cảm thấy anh có lẽ xuất viện được rồi." Đường Sở Nhiêu quấn chăn ngồi dậy, đánh giá hắn một cái, sẳng giọng: "Dù sao thể lực tốt như vậy."
"Hắc hắc hắc anh cũng thấy thế ~" Tô Kỳ cười tủm tỉm đứng lên, hôn hôn tay nàng, nói: "Ở nhà có lẽ khỏe nhanh hơn ~ "
Hai người thay quần áo xuất môn, Đường Lạc Nhiên tiểu cô nương đang nghỉ hè, cũng không đi đâu, đang cùng bảo mẫu hai người chơi đùa, thấy Tô Kỳ ở, cả hai đều kinh ngạc.
"Nha, Tiểu Tô đã trở lại?" Lưu a di vội đứng dậy, hỏi: "Có thể xuất viện? Muốn ăn cái gì, tôi hiện tại đi làm cho cậu."
Mặc dù nói như vậy, Lưu a di vẫn không hiểu ra sao, rõ ràng đoạn thời gian trước Đường Sở Nhiêu cơ hồ là hoàn toàn không phản ứng Tô Kỳ, sao mới một buổi tối hai người lại tốt rồi? Thật sự là thế giới người trẻ tuổi nàng không hiểu...
"Lưu a di chào buổi sáng ~ tùy tiện ăn chút gì đó là được ~" Tô Kỳ cười tủm tỉm, tâm tình tốt.
"Cũng không còn sớm, sắp 11h rồi." Đường Sở Nhiêu phun tào hắn, lại nhẹ giọng nói: "Con gái anh tự anh hống đi..."
Nghe vậy, Tô Kỳ nhìn về phía Đường Lạc Nhiên, liền thấy bé sợ hãi nhìn mình, không dám tới gần, chỉ nhẹ giọng kêu: "Ba ba..."
Tô Kỳ tràn đầy đau lòng, bước nhanh đi qua bế lên, ôn nhu nói: "Aiz, bảo bối con, ba ba về rồi, đoạn thời gian vừa rồi có phải dọa đến con hay không?"
Tiểu cô nương nghe hắn nói như vậy, lại ủy khuất, chớp chớp mắt to, liền muốn rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ba ba đều không để ý Nhiên Nhiên..."
Tô Kỳ vội giúp bé lau nước mắt, hống nói: "Thực xin lỗi bảo bối, ba ba đoạn thời gian trước quá mệt mỏi, không có tinh thần, ba ba cũng rất nhớ Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên tha thứ ba ba được không?"
Đường Sở Nhiêu cũng đi tới, khẽ mỉm cười xoa nhẹ tóc con gái, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, ba ba cũng không phải cố ý, Nhiên Nhiên phải hiểu cho ba ba, được không?"
"Chờ ba ba thân thể khỏe hơn một chút, ba ba liền mang Nhiên Nhiên đi chơi công viên, được không? Bảo bối, hoa hồng nhỏ của con