Thấy một mình hắn "nhanh" như vậy đã trở lại, Đường Sở Nhiêu thả di động xuống, khẽ cười nói: "Nhanh như vậy đã trở lại rồi? Em còn tưởng anh sẽ mang Tiểu Y cùng nhau quay về ăn cơm."
"Anh cũng có nói, con thỏ kia không đáp ứng, phỏng chừng là chờ buổi tối cùng Khê Băng tỷ trôi qua thế giới hai người đây." Tô Kỳ nhún nhún vai, bộ dáng trong lòng hiểu rõ.
"Cũng phải, Băng Nhi trong khoảng thời gian này cũng bận tối mặt." Đường Sở Nhiêu gật gật đầu, khởi động xe, hướng về nhà.
Ăn xong bữa tối, Tô Kỳ chính đang cùng con gái chơi đùa, hất đầu thấy Đường Sở Nhiêu cầm quần áo vào phòng tắm, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, đối con gái nói: "Bảo bối con, con tự chơi một lát, ba ba đi tìm chút đồ nga ~ "
Tiểu cô nương nhìn Tô Kỳ, vẻ mặt vô tội hỏi: "Ba ba, ba muốn làm chuyện xấu sao?"
"..." Tô Kỳ đột nhiên mắc nghẹn, đây không tính chuyện xấu đi? Cũng không phải thực sự trộm đồ...
"Sao thế được? Ba ba mới không làm chuyện xấu đâu, tiểu bại hoại con tự chơi trước, ba ba lát nữa sẽ ra lại."
Nói xong, Tô Kỳ liền đứng dậy, Đường Lạc Nhiên thần tình vô tội, gật gật đầu, tiếp tục vẽ tranh của mình.
Tô Kỳ "lén lút" vào phòng ngủ, thật cẩn thận lục đài trang điểm của Đường Sở Nhiêu, rất giống một tiểu hài nhi thừa dịp mẹ không ở nhà trộm lục tung tìm kho báu.
Đáng tiếc, lật một vòng, hắn cũng không tìm được thứ muốn tìm.
"Kỳ quái... Có thể để chỗ nào đây..." Dựa theo tính tình của Đường Sở Nhiêu, khẳng định sẽ cẩn thận bảo tồn, chắc sẽ không đem nó đặt ở loại địa phương ẩm ướt như phòng tắm a...
Tô Kỳ nhìn trước mặt bày các loại trang sức của Đường Sở Nhiêu, không có chiếc nhẫn mình muốn tìm, lập tức như quả cà héo.
"Tìm cái gì đấy?"
"A!" Tô Kỳ bị thanh âm đột nhiên xuất hiện của Đường Sở Nhiêu làm hoảng sợ, vừa quay đầu lại liền thấy nàng tựa ở cửa, trên người vẫn là bộ đồ mặc lúc ban ngày.
"Em em em không phải tắm rửa sao?!"
Đường Sở Nhiêu vô tội nhún nhún vai, "Dầu gội hết rồi, em đi lấy chai mới, ai biết vừa vào liền thấy anh ở chỗ này lén lút lục lọi bàn trang điểm."
"Anh anh anh nào có lén lút..." Tô Kỳ đột nhiên mặt đỏ, còn kiên trì nói xạo.
Đường Sở Nhiêu xì cười ra tiếng, nàng dựa cửa một hồi lâu, đem mọi động tác của Tô Kỳ thu hết vào đáy mắt. Nàng nén cười, trêu chọc nói: "Đều nói lắp, còn không phải có tật giật mình?"
Tô Kỳ yên lặng xoay người, không phản ứng nàng.
A, tức giận nga...
Đường Sở Nhiêu cười đi đến chỗ hắn, vươn tay nhéo nhéo sau gáy hắn, ôn nhu hỏi: "Tìm nhẫn?"
"... Ừ..."
Tô Kỳ càng nghĩ càng giận, quay đầu trừng mắt nàng một cái, đôi mắt nhỏ vô tội kia như đang lên án Đường Sở Nhiêu không làm theo lẽ thường, không biết đem nhẫn giấu đi đâu rồi.
Đường Sở Nhiêu bị hắn trừng không chút uy lực này, thật sự là không nhịn được cười, ở trong ánh mắt càng thêm ai oán của Tô Kỳ, cười cong cả lưng.
"Đường tổng tài, quá đáng a..."
"Được rồi không cười nữa, " Đường Sở Nhiêu cố gắng nín cười, tròng mắt trong suốt lại vẫn còn tràn đầy tiếu ý. Nàng ra hiệu Tô Kỳ đứng dậy, mở ra ngăn tủ dưới, một cái tủ sắt lập tức xuất hiện trong tầm mắt Tô Kỳ.
"Đường tổng tài... Tuy rằng nó có hơi đắt, nhưng cũng không cần phóng két sắt đi..." Tô Kỳ ánh mắt phức tạp, két sắt này ngay từ đầu đã có, bất quá Đường Sở Nhiêu chính là xem nó như bài trí, cho tới bây giờ chưa từng dùng qua.
Đường Sở Nhiêu một bên mở ra tủ sắt, quay đầu giận liếc mắt hắn, phong tình vạn chủng, "Ngu ngốc." Chiếc nhẫn kia đối với nàng mà nói, là vật báu vô giá.
"Đây." Đường Sở Nhiêu đem hộp nhẫn đưa cho Tô Kỳ, nhàn nhạt cười nói: "Vật quy nguyên chủ."
Tô Kỳ cầm lấy, mở ra thì thấy, chiếc nhẫn vẫn còn hảo hảo dựng ở nơi đó, vẫn như ban đầu rực rỡ chói mắt. Hắn khẽ mỉm cười, vươn tay kéo Đường Sở Nhiêu vào trong lòng, ôm thật chặt, khóe miệng cười thỏa mãn.
Đây mới không phải vật quy nguyên chủ.
Tô Kỳ vốn định hảo hảo bày ra một hồi cầu hôn, nhưng mà hiện tại, hắn không muốn đợi. Kinh hỉ khi nào cũng có thể có, nhưng bọn họ trải qua nhiều như vậy, sinh ly tử biệt, sớm đã không cần dựa vào kinh hỉ gì để cảm động nữa.
Tô Kỳ hơi hơi buông ra Đường Sở Nhiêu, dắt tay trái nàng, quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn nàng, mắt tràn đầy thâm tình, hỏi: "A Nhiêu, gả cho anh được không?"
Đường Sở Nhiêu nụ cười trên mặt càng thêm nhu hòa, nàng tựa hồ một chút cũng không bất ngờ động tác của Tô Kỳ, hầu như không có do dự, liền đáp: "Được."
Tô Kỳ đem nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái nàng, kéo lại đây khẽ hôn một cái, lại đứng dậy ôm lấy nàng, từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy mỹ mãn.
Đây mới là vật quy nguyên chủ.
Chỉ là không được bao lâu, hắn liền cảm nhận được Đường Sở Nhiêu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cười nói: "Em cũng có vấn đề hỏi anh."
"Cái gì?" Tô Kỳ không hiểu ra sao, chỉ thấy Đường Sở Nhiêu cúi người từ trong tủ sắt lại lấy ra một hộp nhẫn, cười đưa tới trước mặt hắn.
Tô Kỳ nhìn cái hộp nhỏ kia, vẻ mặt mờ mịt: "Oái? Đây là cái gì? Anh không nhớ mình còn mua cái nhẫn khác a?"
Đường Sở Nhiêu cười giận liếc mắt hắn, nói: "Đồ ngốc."
Tô Kỳ bĩu môi, liền thấy Đường Sở Nhiêu mở hộp, hiện ra trước mắt hắn là một khoản nhẫn nam đồng dạng lam bảo thạch.
"Em bảo Tiểu Y giúp em làm, " Đường Sở Nhiêu lấy nhẫn ra, dắt lấy