Mạc Tử Sâm lại tiếp tục bị bất ngờ vì hành động lần này của Hàn Minh Hạo, anh dám chống đối cả ba mẹ mình vì cô sao? Hay là anh chỉ đang vì chính bản thân anh...?
Cô không thể chịu nổi sự tò mò khó hiểu này nữa, lên tới trên lầu cô vùng vằng ra khỏi tay anh mà muốn nói cho ra lẽ:
- Hàn Minh Hạo, anh diễn đủ chưa? Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?
Anh vì quá ngạc nhiên nên không kịp phản ứng chỉ biết đứng nhìn cô trân trân, đôi mày nhíu lại khó hiểu:
- Diễn?
Hoá ra trong mắt cô những việc anh làm mấy hôm nay đều chỉ là đang diễn kịch cho cô xem thôi sao?
- Tôi không hiểu hành động của anh rốt cuộc là có nghĩa lý gì? Chẳng phải anh rất ghét tôi sao?
- Tôi chưa bao giờ ghét em cả!
Nghe đến đây Hàn Minh Hạo lập tức nghiêm túc thanh minh với cô.
Mạc Tử Sâm như bị nghẹn ở cổ họng.
Cô nghe không nhầm chứ? Anh chưa từng ghét cô sao?
- Vậy những việc không bằng cầm thú trước kia mà anh đã từng làm với tôi thì sao? Anh đã quên hết rồi à?
- Tôi...xin lỗi.
Lòng anh như đang có vật gì đó đè nén rất nặng, tim anh lại càng thêm đau nhói.
Cảm xúc ân hận lại bất chợt bủa vây lấy anh.
Anh không thể giải thích, cũng không thể phủ nhận, càng không biết nói gì hơn ngoài hai tiếng xin lỗi.
- Xin lỗi? Hai tiếng xin lỗi này thốt ra từ miệng anh sao lại nhẹ nhàng đến thế nhỉ?
Mạc Tử Sâm nhìn anh với ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn! Cô chưa bao giờ quên những gì mà anh đã làm với cô cả.
Những cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng ấy vẫn luôn giày vò cô mỗi đêm.
Vậy mà anh lại nghĩ chỉ có mỗi hai từ "xin lỗi" đó của anh thì mọi chuyện đều có thể xem như chưa từng xảy ra sao?
- Vân Ninh hãy tin tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.
Cô nghe vậy thì nhếch môi cười khẩy một cái rồi đáp:
- Tin anh...? Tôi vốn dĩ đã từng rất tin anh! Để rồi kết quả mà tôi nhận lại là gì thì anh cũng biết rồi đấy.
- Lần này sẽ khác!
Anh nhìn cô rất lâu, rồi không chút lưỡng lự nói ra câu hứa hẹn.
Ánh mắt anh kiên định không hề có chút lay động đã khiến cô không thể không mềm lòng.
- Vì sao anh lại làm thế? Vì sao lại muốn thay đổi?
- Rồi em sẽ biết thôi.
Nói rồi anh quay người bỏ vào phòng.
Để mặc cô ở lại với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Ánh mắt của Mạc Tử Sâm thoáng đượm buồn, cô đã nhận ra được tình cảm của anh rồi, nhưng sao anh lại không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ nói ra lời quan tâm cô khó đến vậy sao...?
*Ba ngày sau...*
Hàn Minh Hạo cuối cùng cũng đã giải quyết xong hồ sơ và tài liệu cùng chứng cứ để cáo buột lão già Vương Thế hôm nọ.
Cho dù là vì cô hay vì anh đi chăng nữa thì lần này ông ta nhất định cũng sẽ không thoát khỏi tay anh.
Nhưng vừa sáng sớm ra Trương Lĩnh đã gọi đến cho anh thông báo khẩn cấp:
"Hàn tổng, lão già Vương Thế đã vượt ngục rồi"!
Gương mặt anh đột nhiên tối sầm lại, đôi mày lưỡi kiếm nhíu chặt như đang muốn bóp nghẹt điều gì đó.
Âm thanh trầm lạnh như vang lên từ dưới địa ngục:
- Hừ muốn trốn sao? Dẫn theo người của mình, lập tức