Tối đó, Mạc Tử Sâm lại hẹn gặp Nhậm Dương ở một quán cà phê cũ.
Vì buổi sáng hôm nay cô cũng được cậu báo tin rằng lão già họ Vương đã dám cả gan vượt ngục!
Nếu ông ta đã coi thường pháp luật như vậy thì thiết nghĩ nên lấy luật ngầm để giải quyết với ông ta rồi.
Vậy nên cô muốn hẹn Nhậm Dương ra gặp mặt, để hai người có thể tiện lợi hơn cho việc lên kế hoạch.
Trước khi đi, cô vẫn muốn thử xem Hàn Minh Hạo có thật sự làm được những gì anh nói với cô hôm trước không.
Nên từ trên lầu đi xuống, cô gặp Hàn Minh Hạo thì liền đứng chắn trước mặt anh hỏi:
- Tôi có thể ra ngoài không?
Có chút giật mình, anh nhíu mày nhìn cô một lúc khiến cô khẽ chột dạ.
Anh hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Gặp một người bạn.
- Bạn? Tôi đưa em đi.
- Không cần đâu, tôi tự đi được!
Mạc Tử Sâm thái độ rất kiên quyết từ chối, anh lại nhìn cô chằm chằm.
Rồi suy nghĩ một hồi nữa mới trả lời.
- Vậy thì tôi đưa em đến đó khi nào về thì gọi cho tôi, để em ra đường một mình tôi không yên tâm!
Vương Thế vừa mới vượt ngục, chẳng ai biết ông ta đang ở đâu và làm gì cả.
Chỉ cần nghĩ tới việc lỡ không may trên đường cô va phải ông ta thì sao? Cô và ông lại có thù hận như vậy khiến anh không thể không lo lắng cho cô.
- Anh không cấm túc tôi nữa sao?
Cô nhìn anh nghiêm túc hỏi.
Anh lặng người đi một lúc rồi đáp:
- Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ không để em chịu phải thiệt thòi nữa.
Lại nữa...vẫn là thái độ này! Giọng nói kiên định này! Khiến trái tim cô run rẩy đập lạc cả nhịp.
Bảo cô làm sao có thể không mềm lòng đây...?
Cô đành thở dài bất lực:
- Thôi được, vậy thì đi thôi.
Nói xong anh liền lấy xe đưa cô đi.
Suốt cả chặng đường cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí khá ngượng ngùng như những cặp đôi mới lần đầu gặp nhau vậy.
Đến nơi, cô xuống xe nhưng vẫn quay lại nhìn anh có chút lúng túng nói:
- Anh...nhớ chú ý an toàn đấy.
Anh khá bất ngờ khi nghe cô nói như vậy.
Đây là làn đầu tiên cô quan tâm anh.
Trái tim anh bỗng nhiên hẫng đi một nhịp, trong lòng trào lên một loạt cảm xúc khó tả! Cảm giác được người mình coi trọng quan tâm, lo lắng chính là như này sao?
Nghĩ rồi anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô nhẹ nhàng đáp:
- Được!
Sau đó anh quay xe rời đi, cô mới bước vào trong.
Cứ tưởng là anh sẽ quay xe đi về, nhưng thật ra thì anh lại đánh lái sang quán cà phê phía đối diện cách đó không xa.
Anh vừa tính đỗ xe vào thì từ phía sau...có một chiếc xe khác lao thẳng đến anh với tốc độ cao như muốn dành lấy chỗ đỗ xe đó.
Tiếc là mọi việc không dừng lại ở đó.
Chiếc xe đó còn điên cuồng húc mạnh vào đuôi xe của anh, xảy ra lực tác động mạnh dồn về phía trước làm anh bị đẩy người đập đầu vào vô lăng.
Hàn Minh Hạo không kịp trở tay, đầu anh bắt đầu choáng váng! Vầng trán cao bỗng xuất hiện một vệt máu