Kỷ Lâm Phong rút người ra, lấy áo mưa và ném vào thùng rác, lại rút thêm mấy tờ khăn giấy lau sạch chất dính nhớp nháp giữa hai chân Sở Hòa.
Cánh hoa mềm mại hồng nhạt bị chất lỏng ướt nhẹp làm ra cho mở ra, vô lực khơi dậy lòng thương hại, lại chọc cho thân dưới của anh có phản ứng.“Em muốn uống nước.” Sở Hòa nhìn về phía Kỷ Lâm Phong, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn.Kỷ Lâm phong cúi người hôn lên trán cô, “Chờ anh một lát.” Nói xong, anh mặc quần ngủ vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Rất nhanh Kỷ Lâm Phong đã cầm theo bình nước đi vào, anh rót nước sôi để nguội vào cốc, sau đó ôm Sở Hòa, để cô ngồi trên chân mình, đỡ cốc cho cô uống nước.Kỷ Lâm Phong rót nước hai lần, Sở Hòa uống nhiều hơn một cốc đôi chút, còn lại khoảng một cốc đều được Kỷ Lâm Phong uống không còn dư lại chút gì.
Sở Hòa vòng tay qua cổ anh, nhỏ giọng oán trách: “Nhà anh chỉ có một chiếc cốc à? Không chuẩn bị cho bạn gái anh sao?”Kỷ Lâm Phong ôm eo cô, môi kề sát đến bên tai cô nói: “Ngày mai chúng ta đi mua cốc cặp nhé? Còn có giày cặp, kem đánh răng cặp, bàn chải đánh răng cặp, đồ ngủ đôi, sữa tắm đôi, dầu gội đầu đôi….”“Được rồi…” Sở Hòa thẹn thùng, che miệng anh lại không cho anh nói tiếp, “Em không ở lại nhà của anh, muốn mua những thứ này làm gì?”Kỷ Lâm Phong nghe vậy, bàn tay đè cái đầu nhỏ của Sở Hòa trước mặt mình để hai người đối mặt nhau, nghiêm túc xác nhận: “Không ở cùng anh à?”“Em không ở chung với anh đâu?” Sở Hòa rũ mi mắt, không nhìn anh, “Sống chung trong một tiểu khu, gần như vậy.
Nếu như ở chung một nhà sẽ không tiện lắm.”“Có gì bất tiện chứ?”“Sẽ không tiện cho việc vẽ tranh của em.” Sở Hòa nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Lúc em vẽ tranh cần phải ở trong trạng thái cực kì yên tĩnh và không có ai quấy rầy, nếu ở chung với anh, thì anh sẽ ảnh hưởng đến em.”Kỷ Lâm Phong không biết nên làm sao, thật sự không biết nên vui mừng vì mình có thể gây ra ảnh hưởng đến bạn gái, hay là nên cảm thấy mất mát thì bạn gái không muốn ở chung với mình nữa.“Nếu không ở chung, vậy em phải đền bù anh thế nào đây?”Sở Hòa: “….”“Làm sao đền bù chứ?”“Ngày mai anh nghỉ ngơi, nên tối nay…”Kỷ Lâm Phong cố ý dừng lại, mở miệng gặm lấy đôi môi đỏ mọng của Sở Hòa, bày tỏ những lời chưa nói xong qua nụ hôn này.“Ưm ưm…” Cả người Sở Hòa đều bị giam trong lồng ngực Kỷ Lâm Phong, môi cũng bị giam giữa môi và răng anh.Môi lưỡi hai người quấn quýt, ma sát với nhau, trao đổi nước bọt và hơi thở hòa quyện.
Không biết từ lúc nào, hai chân Sở Hòa đã tách ra, ngồi trên đùi của Kỷ Lâm Phong.
Cánh tay cô quàng qua cổ Kỷ Lâm Phong rất chặt, nụ hôn này quá triền miên, ngay tại thời điểm cô cảm thấy hô hấp dần dần thiếu không khí, bên dưới người đã có một thứ đứng lên, cứng rắn và đè lên người cô.Một tay Kỷ Lâm Phong nâng mông Sở Hòa lên, một tay nhanh chóng kéo quần mình ra — côn thịt lớn trong nháy mắt lộ ra trong không khí, còn giật một cái để diễu võ dương oai.“A…” Sở