Trở lại thành phố S, đã mấy ngày liền nếu Kỷ Lâm Phong không phải đi làm thêm giờ thì chính là đi công tác, bận rộn không thấy người đâu, chỉ tranh thủ bớt thời gian dặn dò Sở Hòa ăn cơm và đi ngủ đúng giờ qua Wechat.
Sở Hòa lại bận rộn chuyện xuất bản truyện tranh và bắt đầu một bộ truyện tranh mới, vậy nên cho dù không gặp được bạn trai, thì trong lòng cũng không có ý kiến gì.Chờ Kỷ Lâm Phong bận bịu việc xong, thời điểm đã hẹn Sở Hòa tối nay cùng đi ăn cơm và xem phim rồi, thì Hứa Lộ Bạch lại nhắn tin Wechat nói hôm nay là sinh nhật của Lục Dữ, nên mời mọi người đến ktv hát vào đêm nay.Thời gian hẹn hò bị chiếm mất, Kỷ Lâm Phong có hơi mất hứng.
Sở Hòa hỏi anh chẳng lẽ anh không biết hôm nay là sinh nhật của Lục Dữ sao, Kỷ Lâm Phong nói biết, anh đã tặng quà cho anh ấy từ sớm rồi, vốn còn tưởng rằng Lục Dữ có bạn gái nên cũng không muốn những người không phận sự đến quấy rầy, không nghĩ đến chính là còn một người chủ thích làm ầm ĩ lên.Sở Hòa xoắn xuýt chuyện nên tặng quà gì, hỏi Kỷ Lâm Phong tặng cái gì, anh kiên quyết không nói, chuẩn bị tự mình đi chọn quà thì anh lại không cho, nói rằng món quà đầu tiên của Sở Hòa sao có thể tặng cho người khác được, đến anh còn chưa nhận được đấy.
Sở Hòa nhìn dáng vẻ tính toán chi li của anh, cảm thấy có một sự ấu trĩ đáng yêu.Mặc dù Kỷ Lâm Phong nói một cặp đôi thì theo một phần quà là được rồi, nhưng Sở Hòa vẫn muốn tặng quà anh ấy, nếu không sẽ ngại ngùng lắm.
Cô làm nũng với Kỷ Lâm Phong một hồi, cuối cùng thái độ của anh mới dịu đi, nhưng có một điều kiện, phải mua cho anh trước, sau đó mới mua thêm cho Lục Dữ.Tặng quà cho Kỷ Lâm Phong thì trái lại Sở Hòa nghĩ xong rất nhanh, cô đi đến trung tâm thương mại mua tặng anh một chiếc cà vạt màu xanh đen, sau đó dựa theo ý kiến của Kỷ Lâm Phong để mua tặng Lục Dữ một mô hình xe hơi.Đến ktv, trong phòng bao đã có năm người đến — ngoại trừ Lục Dữ và Hứa Lộ Bạch là một cặp đôi ra, thì còn hai nam và một nữ.
Lục Dữ vừa thấy Kỷ Lâm Phong và Sở Hòa đồng thời đi vào phòng, vẻ mặt lập tức biến thành hóng hớt xem kịch vui, lớn tiếng ồn ào: “Ôi chao — hai người các cậu đến cùng nhau nha, Kỷ Lâm Phong, chuyện của cậu là thế nào đây?”Bị trêu đùa trước mặt bao người khác, khuôn mặt Sở Hòa hơi đỏ ửng lên.
Kỷ Lâm Phong không thể nhìn cảnh bạn gái mình bị bắt nạt, cánh tay duỗi dài ôm Sở Hòa vào trong ngực và tuyên bố: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tớ, Sở Hòa.”“Thật sự là bạn gái à nha.” Không khí trong phòng bao náo nhiệt lên, tốp ba tốp năm giọng nói đều vang lên cùng lúc: “Không dễ dàng, đúng là không dễ dàng, cuối cùng cũng có người thu phục Kỷ Lâm Phong.”Sở Hòa có hơi không được tụ nhiên, cô cho rằng Kỷ Lâm Phong đã báo cho Lục Dữ biết chuyện của hai người, không ngờ rằng phải công khai thế này.Thật ra thì Lục Dữ đã biết mối quan hệ của Kỷ Lâm Phong và Sở Hòa, nếu không anh cũng không dám làm trò đùa trắng trợn táo bạo ngay trước mặt mọi người như vậy.
Nhưng Hứa Lộ Bạch lại không biết chuyện này, Sở Hòa quên nói, Lục Dữ cũng không nói với cô, cho nên bây giờ cô nàng vẫn còn có hơi lờ mờ.Sở Hòa mới vừa đến gần ghế sofa, đã bị Hứa Lộ Bạch vội vàng kéo sang một bên để vặn hỏi tin.“Sở Sở, cậu và anh ấy thật sự ở bên nhau à?”Sở Hòa “ừ” một tiếng, Hứa Lộ Bạch kinh ngạc không thôi: “Nhanh như vậy sao? Hai cậu đến với nhau từ lúc nào, tại sao tớ không biết chút gì hết?”Đúng là rất nhanh, ngay cả quan hệ thiết yếu cũng đã có luôn rồi.
Sở Hòa có hơi ngượng ngùng, nói cho có lệ: “Khó mà nói lắm, dù sao cũng đã ở bên nhau rồi.”“Vậy tại sao cậu lại không nói với tớ một tiếng!” Hứa Lộ Bạch cảm thấy khá bực mình, “Tớ có bạn trai thì đã lập tức nói cho cậu biết, còn cậu thì sao chứ?”Sở Hòa lắc lắc cánh tay của Hứa Lộ Bạch, nhận sai: “Xin lỗi cậu, tớ quên mất mà.”Hứa Lộ Bạch cũng không níu không thả, hỏi mấy vấn đề liên quan đến Kỷ Lâm Phong là xong chuyện.Sau đó có một nam một nữ đi vào phòng bao, mọi người giới thiệu lẫn nhau xong thì lập tức bắt đầu tiệc ktv kiểu mẫu.
Trong phòng bao có bốn cặp tình nhân, còn sót lại một người là độc thân.
Vì có nhiều cặp đôi nên lúc họ lên thì vốn đều chọn bài song ca để hát.
Thời điểm đến lượt Kỷ Lâm Phong và Sở Hòa, mấy người đàn ông không hẹn mà cùng bật cười.Sở Hòa cảm thấy trong đó có ẩn ý, đôi mắt hạnh của cô chớp mấy cái, tò mò hỏi Kỷ Lâm Phong: “Họ làm gì mà đều cười vậy anh?… Chẳng lẽ là anh không biết hát à?”Mọi người cũng cất tiếng cười to: “Ha ha ha… Cậu không biết Kỷ Lâm Phong hát lạc nhịp sao?”Thật hả? Sở Hòa mở to hai mắt khó mà có thể tin được — hát lạc nhịp sao? Giọng nói của anh dễ nghe biết bao nhiêu, sao lại hát lạc nhịp chứ? Thật đáng tiếc.Những người khác vẫn đang nồng nhiệt “phổ cập khoa học”: “Khi đó là thiếu niên ngây thơ không biết gì mà, chúng tôi để Kỷ Lâm Phong ‘cất tiếng hát’ trong KTV, kết quả đúng là “đừng trông mặt mà bắt hình dong’, quả thật giai điệu kia….
Lạc nhịp đến độ khó có thể khen tặng nổi một câu.
Kỷ Lâm Phong bị tập thể chúng tôi cười nhạo một trận, từ đấy không bao giờ đến KTV nữa, có đến cũng không ca hát gì… Nếu không thì Sở Hòa này, cậu kêu Kỷ Lâm Phong cùng hát một bài đi?”“Khụ—-“ Kỷ Lâm Phong ho một tiếng cảnh cáo, ánh mắt nhìn về phía Sở Hòa lại có đôi chút xấu hổ và né tránh.
Trong lòng Sở Hòa vừa cảm thấy mới lạ vừa buồn cười, suy nghĩ sẽ tìm một thời gian nào đó lén nghe tiếng hát lạc nhịp của Kỷ Lâm Phong thử xem.
Nhưng thấy tất cả bạn bè của anh đều lấy việc này để giễu cợt, Sở Hòa lại cảm thấy không vui, cô chuẩn bị tìm lại sân đứng cho bạn trai mình.Sở Hòa đứng lên, thoải mái nói: “Vậy thì để tôi hát đi.” Cô đi đến trước máy tính chọn một bài tên , cầm microphone lên, nghiêm túc nhìn màn hình và bắt đầu hát.“Đêm khuya vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô, mua đông lại ăn kem, khắp phòng đều treo đầy chuồn chuồn giấy, muốn anh hát tình ca cho em nghe.”Sở Hòa vừa mở miệng, trong phòng bao thoáng chốc yên tĩnh lại, tiếng hát êm tai mềm mại tung bay trong không khí, giọng hát dịu dàng, tựa như gió xuân tháng ba, thoải mái khiến người ta muốn híp mắt lại để hưởng thụ.
Ngoại trừ Hứa Lộ Bạch thì những người khác cũng không ngờ rằng bạn gái của Kỷ Lâm Phong hát lạc nhịp lại hát hay đến như vậy, đúng là một cặp đôi trời sinh để bổ sung cho nhau mà.
Bọn họ cũng hoài nghi cô bạn gái này là Kỷ Lâm Phong cố ý tìm.Sở Hòa hát đến chỗ điệp khúc, cũng đã nhớ cả lời bài hát rồi, cô không nhìn màn hình nữa.
Cô vừa xoay người chăm chú nhìn Kỷ Lâm Phong đang ngồi trên ghế sofa vừa hát, tiếng hát uyển chuyển du dương, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng.“Đây chính là điều hạnh phúc lãng mạn đơn giản nhất, đột nhiên em thấy vui vẻ, ngây ngốc thưởng thức khuôn mặt anh.”“Đây chính là điều lãng mạn đơn giản nhất, tùy ý nói một câu vĩnh viễn, thật ra sự vĩnh viễn kia đang ở ngay trước mắt.”Từ lúc Sở Hòa mở miệng thì Kỷ Lâm Phong đã nhìn cô không chớp mắt, bên tai là giọng hát tuyệt vời của cô, êm dịu khiến anh phải say mê chìm đắm trong đó, cái gọi là dịu dàng có lẽ chính là như vậy.
Trong mắt cô là ánh nước trìu mến, tựa như tất cả những ánh đèn rực rỡ đều bị hút vào trong đôi mắt cô, có một loại lấp lánh mê ly tuyệt trần.
Những lời ca phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô là đều hát cho anh nghe, hệt như một màn tỏ tình lãng mạng và ngọt ngào vậy.
Sở Hòa của lúc này, khiến Kỷ Lâm Phong không thể rời mắt đi dù chỉ một giây, cũng không muốn rời mắt đi.
Trái tim của anh, đã sớm mềm nhũn cùng với âm thanh dịu dàng của cô.Sau khi bài hát kết thúc, mọi người khen ngợi không dứt miệng, còn than thầm màn kết thúc ngược cẩu ở cuối cùng.
Chó độc thân bị ngược, không phải độc thân vẫn bị ngược, quả thật là thức ăn chung dành cho chó mà.Sở Hòa ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lâm Phong.
Anh lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tách ngón tay cô ra để mười ngón tay của hai người đan xen chặt với nhau.
Anh ghé sát đến bên tai Sở Hòa và khen ngợi cô bằng giọng nói dễ nghe của mình: “Giọng nói của em rất êm tai, hát cũng rất êm tai.”Sở Hòa vừa rồi hát say sưa, mặt có hơi nóng lên, giờ phút này tai lại bị hơi thở ấm áp của Kỷ Lâm Phong bao vây, gốc tai phải trở nên nóng ran.
Cô cũng dựa theo động tác vừa rồi của Kỷ Lâm Phong, đến sát bên tai anh nói: “Êm tai thì lần sau em hát cho một mình anh nghe.”Ánh đèn nhiều màu sắc xoay tròn chiếu xạ ở các góc độ khác nhau, ánh sáng bên trong phòng bao lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Ánh mắt Kỷ Lâm Phong nhìn về phía Sở Hòa cũng có đôi chút u ám, anh nhéo nhẹ một cái lên bàn tay mềm mại của Sở Hòa, khóe miệng cong lên, không lên tiếng.Hát mấy bài, lại nghỉ ngơi một lúc.
Vì trong bầu không khí mập mờ giữa các cặp tình nhân trong phòng bao làm nên đã khiến cho người độc thân duy nhất có cảm giác cay mắt, hét to bảo thua thiệt, còn nói trừ anh ta ra thì ai cũng phải uống rượu để bù tội.
Sở Hòa nghĩ Kỷ Lâm Phong còn phải lái xe, tửu lượng của mình cũng tạm được, nên cô uống thay phần rượu của Kỷ Lâm Phong luôn.
Người ngoài nhìn vào lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt lên, trêu ghẹo Kỷ Lâm Phong tìm được một cô bạn gái vừa có thể hát hay lại có thể uống rượu, được bạn gái bảo vệ thật tốt, vô cùng quý giá.Sở Hòa bị mọi người đùa giỡn đến độ mặt đỏ tận mang tai, Kỷ Lâm Phong lại rất vui vẻ, nhướng mày nói một câu thiếu đòn: “Các cậu có hâm mộ hay ghen tỵ cũng vô ích thôi.”, khiến cho dư luận tức giận và lên án, thế là Sở Hòa lại bị rót thêm mấy ly rượu.Kiểu khoe tình cảm này, vừa đáng ghét vừa chướng mắt.Lúc trở về, Sở Hòa không say.
Chờ xe chạy đến tiểu khu, Sở Hòa có hơi mơ hồ.Thật ra thì đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng có hơi chậm chạp.Thấy Kỷ Lâm Phong dừng xe trước một căn nhà gỗ nhỏ, Sở Hòa không kịp phản ứng, bỉu môi hỏi anh: “Anh không tiễn em về nhà à?”Kỷ Lâm Phong nhìn biểu cảm đáng yêu của cô, mang theo chút