Là Khi Anh Chưa Biết Nên Yêu Em Thế Nào

Chương 22


trước sau


Hôm nay buổi xã giao của Nghiêm Hạ Vũ vẫn được sắp xếp trong một câu lạc bộ tư nhân.
 
Thực đơn của hội sở được cập nhật sáu tháng một lần.
 
Hôm nay có một món canh trước đây chưa từng được thưởng thức, đầu bếp mới sáng tạo ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghiêm Hạ Vũ vẫn chưa uống nó, đang nghĩ đến Ôn Địch.
 
Trước đây dù có xa đến đâu, anh cũng có thể gửi cho cô.
 
Anh tạm thời cáo lỗi, đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng.
 
Trợ lý Khang gật đầu xin lỗi những người khác đang có mặt và đi ra ngoài.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, Nghiêm Hạ Vũ quay lại: "Không sao, cậu vào trong đi."
 
Trợ lý Khang hỏi: "Có cần uống thuốc giải rượu không?"
 
"Không cần."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Hạ Vũ đã uống ba ly, hơi nhiều nhưng vẫn còn có thể chịu được.
 
Anh dựa vào cửa sổ hít thở không khí, hai chiếc cúc áo sơ mi mở ra.
 
Khang Ba nhìn thấy ông chủ lấy điện thoại di động ra và đang tìm số, cậu ta trở lại phòng riêng.
 
Nghiêm Hạ Vũ bấm số và nói: "Là tôi."
 
"Xin chào Nghiêm tổng, anh có gì dặn dò?” Lúc này Phạm Trí Sâm nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Hạ Vũ, trong lòng lẩm bẩm, trước giờ ông đều liên lạc với Điền Thanh Lộ, sao hôm nay Nghiêm Hạ Vũ lại gọi đến.
 
Lúc trước đã lưu số của Nghiêm Hạ Vũ, nhưng chưa bao giờ liên lạc.
 
Nghiêm Hạ Vũ không quen với việc vòng vo, trực tiếp nói rõ ý định của mình: "Tôi muốn gửi canh cho Ôn Địch."
 
Phản ứng đầu tiên của Phạm Trí Sâm là: "Tiểu Tần của chúng ta luôn muốn theo đuổi cháu gái?"
 
Dù sao thì ông cũng chưa bao giờ nghĩ đó là Nghiêm Hạ Vũ.
 
Vào bữa tối hôm đó, chỉ có một mình Tần Tỉnh còn độc thân.
 
Nghiêm Hạ Vũ nói: "Là tôi muốn gửi."
 
Phạm Trí Sâm: "...."
 
Trong điện thoại đột nhiên im lặng.
 
Ở tuổi có loại người nào ông chưa từng thấy, đàn ông có vợ chưa cưới bên ngoài còn nuôi vài nhân tình cũng không hiếm lạ.
 
Ông đột nhiên không nói nên lời vì Ôn Địch là con gái duy nhất của Ôn Trường Vận..
 
Dù thế nào cô cũng là ái nữ của người giàu nhất Giang Thành.
 
Nghiêm Hạ Vũ hai ba câu nói rõ mọi chuyện: "Thân phận của tôi bây giờ không thuận tiện. Chờ tôi và Điền tổng giải quyết xong chuyện hôn ước, trở lại tình trạng độc thân, tôi sẽ tự mình làm điều đó."
 
Phạm Trí Sâm nghe bọn họ sắp giải trừ hôn ước thì quá ngạc nhiên. Vậy tài chính cho dự án của ông phải làm sao? Ông không dám nghĩ.
 
Nghiêm Hạ Vũ dường như có thể đọc được suy nghĩ nên đã trấn an ông ấy: "Tiền nên có vẫn sẽ có."
 
Trong lòng Phạm Trí Sâm như thắt lại, không thể hỏi thêm về chuyện tình cảm, đặc biệt là tình cảm của Nghiêm Hạ Vũ ông không nên hỏi nhiều. Chắc là đêm đó ở nhà hàng Giang Cảnh vừa gặp cháu gái mình đã yêu.
 
Ông giật mình, khó trách trong bữa tiệc lần đó Nghiêm Hạ Vũ đối với Ôn Trường Vận rất cung kính, còn đứng lên mời rượu.
 
Vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
 
Việc kinh doanh vẫn phải làm, nhưng Phạm Trí Sâm vẫn có lương tâm cơ bản nhất, ông ấy và Ôn Trường Vận không phải là quan hệ bạn nhậu bình thường, mà là tình cảm thực sự từ khi họ còn nhỏ.
 
"Nghiêm tổng, có một số điều không nên nói, cũng không đến lượt tôi nói, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm vài điều. Trường Vận có bốn anh chị em, thế hệ con cháu chỉ có Ôn Địch là con gái, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn."
 
Sau một lúc dừng lại: "Nghiêm tổng, ngài biết tôi có ý gì không?"
 
"Tôi biết." Nghiêm Hạ Vũ nói: "Tôi đầu tư cho ông nhiều như vậy, tôi theo đuổi cô ấy cũng không phải là ham vui nhất thời. Về sau tôi còn muốn ở Giang Thành có một ngôi nhà."
 
"Không còn gì tốt hơn nữa, hoan nghênh trở thành con rể của Giang Thành chúng tôi." Về việc giữ bí mật, ông không đợi Nghiêm Hạ Vũ gợi ý, tự mình hứa trước không để người thứ ba biết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Phạm Trí Sâm giờ đây càng biết ơn Ôn Địch và Ôn Trường Vận, Ôn Địch là nhân tố chính giúp dự án tiến triển suôn sẻ: "Nghiêm tổng, ngài muốn gửi món canh gì?"
 
"Tôi sẽ sắp xếp người đặc biệt gửi đến đây. Ông chỉ cần nói cho Ôn Địch biết đó là do ông gửi. Lý do thì ông cứ tự mình một cái là được."
 
  --
 
Khi Ôn Địch nhận được cuộc gọi từ Phạm Trí Sâm, dì đang hỏi cô muốn ăn gì vào buổi tối.
 
"Dì chờ con một chút."
 
Cô trả lời điện thoại trước: "Chú Phạm, được rồi, ngọn gió nào đưa chú gọi điện thoại cho con vậy."
 
Phạm Trí Sâm không giấu được niềm vui: "Thư ký vừa báo là đã nhận hết tiền trong giai đoạn đầu của dự án. Đã nhận được toàn bộ. Con không biết đâu, ngay cả khi hợp đồng đã được ký nhưng tiền chưa về tay thì chú vẫn không yên tâm."
 
Ôn Địch cũng mừng cho ông ấy.
 
"Cháu gái, cháu và bố cháu thật sự là những ngôi sao may mắn của chú. Lần trước chú đã đặt chỗ cho cháu ở nhà hàng Giang Cảnh. Cháu cũng chỉ đến vài lần, chú vẫn thấy chưa đủ. Giang Thành cháu cũng không thường xuyên trở về, chú đặt cho cho cháu nữa năm tiền cơm ở Bắc Kinh, cháu không thể từ chối, nếu còn khách sáo chú trở mặt với ba cháu."
 
Ôn Địch nở nụ cười: "Cháu rất muốn xem chú và ba trở mặt sẽ trông như thế nào."
 
Phạm Trí Sâm kể về mấy chuyện thú vị khi còn nhỏ: "Khi còn nhỏ chúng ta cùng nhau chơi bài, tức giận đánh nhau bầm dập, ngày hôm sau còn chưa hết sưng lại tiếp tục chơi."
 
Ôn Địch không từ chối Phạm Trí Sâm nữa, ngược lại còn đề xuất: "Chú Phạm, con phải giữ gìn vóc dáng. Ngày nào cũng phải ăn đồ ăn nhà hàng thì không được."
 
Phạm Trí Sâm cướp lời nói: "Một tuần hai ba lần được không?"
 
Vì vậy tối hôm đó Ôn Địch ăn đồ ăn mà Phạm Trí Sâm gửi cùng một chén canh.
 
Dù là món ăn hay món canh đều thanh mát ngon miệng, tươi mát nhưng không nhàm chán. 
 
Mới ăn no sáu phần, Ôn Địch đã đặt đũa xuống, rót một ly nước, lên sân thượng tiêu hóa thức ăn.
 
Lúc Kỳ Minh Triệt gửi tin nhắn, Ôn Địch đang xem đoạn video do ông bà cô ghi lại khi còn nhỏ, không hề nghe thấy điện thoại rung.
 
Nhìn chằm chằm máy tính hồi lâu, Ôn Địch dụi dụi khóe mắt, nước trong cốc đã cạn sạch, cầm lấy ly đứng dậy rót nước.
 
Lúc quay lại màn hình điện thoại sáng lên.
 
Kỳ Minh Triệt gửi tổng cộng hai tin nhắn: [Chuyện gì vậy?] 
 
Sau đó: [Cô đang ở đâu?]
 
Ôn Địch uống một ngụm nước, hỏi: [Làm sao vậy?]
 
Kỳ Minh Triệt hỏi ngược lại: [Cô nói đi?]
 
Ôn Địch suy nghĩ một chút: [Ý của anh là việc không tham gia lễ kỷ niệm của Thường Thanh?]
 
Vốn dĩ đã định cô là người dẫn chương trình, nhưng kết quả lại bị thay đổi, chuyện này cũng đủ để mua bản thảo bôi đen cô rồi, dù sao không phải ai cũng là bạn của cô.
 
Tuy nhiên cô tin Điền Thanh Lộ sẽ giải quyết ổn thỏa, không có khả năng có những tin đồn thất thiệt lan truyền gây bất lợi cho cô.
 
[Tôi bị nhạo báng?]
 
Kỳ Minh Triệt: [Không.]
 
Trên hotsearch anh ta thấy một số video về lễ kỷ niệm được phát ra, lúc quay đến người dẫn chương trình trên sân khấu Anh ta không nhìn thấy Ôn Địch, nhưng trên mạng không có bàn tán về Ôn Địch.
 
Anh ta tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Ôn Địch nói: [Tôi biết có thể Nghiêm Hạ Vũ sẽ đến nên đột nhiên tôi không muốn đi.]
 
Kỳ Minh Triệt chắc chắn: [Điền Thanh Lộ đã tìm cô?]
 
Ôn Địch nói đùa: [Anh là thầy bói sao? Lần sau nếu có thời gian thì tính cho tôi một quẻ, khi nào thì vận đào hoa của tôi sẽ đến.]
 
Kỳ Minh Triệt nói: [Buổi trưa ngày mai.]
 
Tiếp sau đó là một tin nhắn khác: [Mời cô ăn cơm, mượn nhà của cô làm nhà hàng.]
 
Ôn Địch bật cười, cô tưởng trưa mai vận đào hoa sẽ đến, nhưng hóa ra tin nhắn chia làm hai phần, trưa mai anh ta muốn mượn nhà của cô làm nhà hàng để mời khách.
 
  --
 
Ôn Địch còn tưởng là sơn trân hải vị nhưng hôm sau khi xem nguyên liệu thì hóa ra lại là món lẩu.
 
Sáng hôm nay cô thức dậy muộn và không ăn sáng.
 
Mùi của nồi nước lẩu thơm lừng xông vào mũi, kích thích vị giác.
 
Tất cả các nguyên liệu đều được làm sẵn và có thể trực tiếp bỏ vào nồi.
 
"Anh vẫn mua nguyên liệu tươi sống từ siêu thị đó à?" Cô ngửi thấy không giống lắm.
 
"Không phải."
 
Kỳ Minh Triệt bận bịu đổ nước chấm, hôm nay không cho Ôn Địch làm, cô chỉ phụ trách ăn là được.
 
"Nhà hàng cũ đó đã mở cửa trở lại." Anh ta nói.
 
"?" Ôn Địch đang uống nước trái cây, dừng lại nhìn một bàn đầy rau và canh trong nồi, cô nghi ngờ nói: "Có phải là lẩu anh mang từ xa trở về không?"
 
Kỳ Minh Triệt gật đầu: "Không phải tôi đã nói với em ngày 6 tháng 6 tôi muốn đi ăn cơm."
 
Giữa trưa anh ta bay qua, xếp hàng hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng ăn được.
 
Ban đầu muốn đóng gói mang về cho cô ngay trong ngày. Nhưng vì nghĩ rằng vài ngày sau cô sẽ dẫn chương trình, nên chắc chắn cô sẽ phải ăn kiêng để giữ dáng. Nói không chừng nước cũng không dám uống nhiều, sợ mặc lễ phục vào sẽ thấy bụng nhỏ.
 
Anh ta ở đó thêm vài ngày nữa.
 
Ngày đó Ôn Địch chỉ thản nhiên nói, ai biết Anh ta sẽ rất nghiêm túc gói về cho cô: "Anh dùng máy bay riêng của ba anh?"
 
"Của riêng tôi. Khi ở nước ngoài không làm việc đàng hoàng, tôi có đầu tư buôn bán lời một số tiền."
 
Ôn Địch nói với một nụ cười: "Không làm việc đàng hoàng vẫn có tiền mua máy bay, còn bảo dưỡng rất tốt. Làm việc đàng hoàng thì không tưởng tượng được."
 
"Công ty là của tôi, không liên quan gì đến ba tôi."
 
"..."
 
Kỳ Minh Triệt đóng gói đồ nhúng mỗi thứ một ít, để Ôn Di điều chỉnh theo khẩu vị yêu thích của mình.
 
Nước chấm lẩu ở nhà hàng cũ này không thể tìm được ở đâu khác, chính là đặc trưng của nhà hàng.
 
Anh ta đưa cho cô một cái bát nhỏ và cái thìa: "Cô tự làm đi."
 
Ôn Địch cảm ơn, đặt cốc nước trái cây xuống, tự tay chuẩn bị nước chấm: "Đây là một nồi lẩu có giá trên trời."
 
Kỳ Minh Triệt nói: "Đừng cảm thấy tiếc, là thu lao tôi cho em."
 
Ôn Địch liếc Anh ta một cái: "Thù lao? Là như thế nào."
 
Kỳ Minh Triệt nói thẳng: "Ở bên em tôi có cảm hứng chụp ảnh."
 
Cô gắp một miếng rau xà lách chấm vào nước sốt, trò chuyện: "Cảm hứng như thế này có thể kéo dài được bao lâu?"
 
"Ai mà biết được.” Kỳ Minh Triệt học theo cô nhúng rau xà lách vào nước lẩu: "Em là người đầu tiên. Khi nào không còn cảm hứng mới biết được."
 
"Không biết còn tưởng anh là thiếu niên ngây thơ."
 
Kỳ Minh Triệt mỉm cười: "Không giấu gì em, khi yêu tôi đã không làm việc đàng hoàng, tôi thậm chí không chạm vào máy ảnh mấy lần. Cho dù bạn gái có thể mang lại cảm hứng, tôi cũng không biết đó có phải là nguồn cảm hứng hay không."
 
Anh ta cuộn một miếng rau xà lách khác, bọc một chút đậu lên men, và đưa cho Ôn Địch.
 
"Cảm ơn." Ôn Địch nhận lấy.
 
Cô không có thói quen chăm sóc người khác, trên bàn ăn đều là mọi người chăm sóc cô, bao gồm cả Nghiêm Hạ Vũ. Cô muốn ăn gì căn bản không cần tự gắp, mọi người đều ghi nhớ món cô yêu thích và trực tiếp gắp cho cô, còn chọn loại tốt nhất.
 
Theo thời gian, cô trở nên quen với điều đó, và thậm chí trong tiềm thức cô cảm thấy rằng mình nên được chăm sóc như thế này.
 
Kỳ Minh Triệt thở dài: "Làm cho cô vui vẻ cũng không dễ dàng."
 
Dùng máy bay riêng tạo bất cho cô không biết Nghiêm Hạ Vũ đã làm bao nhiêu lần.
 
Trong tình yêu Nghiêm Hạ Vũ luôn dành cho cô những gì tốt nhất.
 
"Không khoa trương như anh nói." Cô lắc lắc bó rau xà lách trong tay: "Hiện tại tôi rất hài lòng."
 

Kỳ Minh Triệt đổi chủ đề: "Chỉ vì Điền Thanh Lộ tìm đến mà cô không dẫn chương trình nữa?"
 
Ôn Địch nhét chút lá rau cuối cùng vào miệng: "Bản thân tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ta, vừa hay có người thay tôi dẫn chương trình, không ảnh hưởng lễ kỷ niệm là được, không sao."
 
Cái nồi sôi ùng ục, Kỳ Minh Triệt vặn nhỏ lửa, bưng một cái bát trống khác cho Ôn Địch, nói: "Buổi chiều chúng ta đi xem phim, tôi đã đặt vé xem phim rồi."
 
Anh ta thay đổi chủ đề liên tục, cô không có cách nào đoán được.
 
Phim bắt đầu chiếu lúc 3:10 chiều.
 
Sau khi ăn cơm Kỳ Minh Triệt dọn dẹp bàn ăn, Ôn Địch trở về phòng thay quần áo.
 
Hôm nay có rất nhiều rác nhà bếp, Kỳ Minh Triệt thu dọn xong rồi đem rác xuống lầu trước.
 
Anh ta nói với Ôn Địch, đợi cô trên xe ở tầng dưới.
 
Ôn Địch xách túi đi ra ngoài, dặn dò dì không cần chuẩn bị bữa tối.
 
Lúc xuống lầu cô không biết Kỳ Minh Triệt đi xe nào, anh ta có rất nhiều xe nên luôn đón cô bằng những chiếc khác nhau, cô không thể nào nhớ rõ biển số xe.
 
Cô không thích nhớ biển số xe, khi đó cô thậm chí còn không nhớ biển số xe của Nghiêm Hạ Vũ.
 
Ôn Địch gọi Kỳ Minh Triệt: "Anh đang ở đâu?"
 
Kỳ Minh Triệt nói: "Tôi đang đi vệ sinh. Chiếc G65 màu đen thứ ba bên phải, xe không khóa, cô vào trong xe chờ tôi." Vừa bước vào nhà vệ sinh anh ta đã cúp điện thoại.
 
Ôn Địch mở ô che nắng và đi thẳng đến chiếc xe thứ ba.
 
Chỗ đậu xe bên phải cạnh bụi cây bên đường, chỉ có cửa xe bên trái và cửa sau là có thể dễ dàng mở ra.
 
Cô dừng lại ở cửa sau, tay kia thu lại ô, tay còn lại đồng thời mở cửa xe.
 
Có ai đó trong xe.
 
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen hoặc xanh đen.
 
Bên ngoài nắng chói chang, Ôn Địch không có nhìn kỹ cũng không có thời gian nhìn.
 
Đôi chân dài của người đàn ông vắt chéo tự nhiên, cúi người xuống lau mắt kính
 
Bị tiếng mở cửa đột ngột làm cho giật mình, anh ta nghiêng đầu nhìn, Ôn Địch đóng sập cửa lại, quay đầu nhìn sang. Hành động đóng cửa chỉ là phản ứng bản năng của con người khi xấu hổ.
 
Đúng lúc này, giọng nói của Kỳ Minh Triệt từ phía sau truyền đến: "Ôn Địch! Cô lên nhầm xe rồi!"
 
Ôn Địch cách cửa sổ xin lỗi người trong xe: "Thực xin lỗi, tôi đi nhầm xe."Cửa xe có màng

phản quang nên cô không nhìn rõ biểu cảm của người trong xe.
 
Kỳ Minh Triệt từ tòa chung cư chạy đến.
 
Ôn Địch đối với cửa sổ xe hơi khom người, xấu hổ rời đi.
 
Kỳ Minh Triệt chạy tới, thở hổn hển, đưa tay lên trán che nắng cho cô, chóp mũi cô đổ mồ hôi một chút.
 
Ôn Địch tròn mắt nhìn anh ta.
 
Kỳ Minh Triệt mỉm cười, không hiểu vì sao lúc này muốn ôm cô vào lòng.
 
Đã lâu rồi anh ta không thấy cô sống động như vậy.
 
Trong những tháng gần đây bất cứ lúc nào cô cũng vô cùng bình tĩnh, dường như không có cái gọi là hỉ nộ ái ố, phải dùng một từ không thích hợp để mô tả cô, đó là như cái xác không hồn.
 
Dù thế nào đi nữa, thật khó để khiến tâm trạng cô thay đổi thất thường.
 
Lần đầu tiên gặp cô là ghi hình số đầu tiên của 《Như hình với bóng》 cô tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là sự lạnh lùng và khó gần. Khi đã dần quen với cô bạn sẽ thấy rằng cô là người dí dỏm và hài hước.
 
Khi cô hoàn thành công việc và gọi cho Nghiêm Hạ Vũ, cô trông khác hẳn, tinh ranh và kiêu hãnh.
 
Cho tới bây giờ khi cô trừng mắt nhìn anh ta, đó mới chính là cô trước đây.
 
"Thực xin lỗi." Kỳ Minh Triệt chỉ vào chiếc xe phía sau: "Đây mới là xe của tôi."
 
Ôn Địch tức giận cười: "Anh không biết tính sao? Đây là xe thứ hai, không phải xe thứ ba!"
 
Kỳ Minh Triệt cũng vô tội: "Lúc tôi đi vệ sinh bên cạnh có một chiếc xe, ai ngờ nó lại đi nhanh như vậy." Chiếc xe mà Ôn Địch kéo nhầm vừa rồi chính là mẫu xe giống của Anh ta, đúng là một chiếc G65 màu đen.
 
Ô tô đậu trước tòa chung cư này đều có giá trị không nhỏ.
 
Trong mười chiếc xe ô tô có một hai chiếc thuộc cùng một dòng xe là chuyện bình thường.
 
Kỳ Minh Triệt mở cửa xe, để cô ngồi ở ghế sau cho mát: "Hôm nay tôi sẽ là tài xế của cô."
 
Anh ta ngồi vào ghế lái.
 
Chiếc xe phóng đi.
 
"Tiêu tổng, cô gái vừa rồi tên là Ôn Địch, lần trước là cô ấy tông vào chúng ta." Người lái xe báo cáo chi tiết. Chiếc xe vẫn đang sửa tại tiệm 4S.
 
"Ừ." Tiêu Đông Hàn từ từ lau sạch chiếc kính gọng vàng rồi đeo lên.
 
Dường như không quan tới Ôn Địch.
 
Anh ta đến đây để đợi một người, còn đến trước thời gian một chút.
 
Thư ký ngồi ở ghế lái phụ đang kiểm tra email, sau khi xem xong quay mặt lại nói với Tiêu Đông Hàn: "Tiêu tổng, bên kia trả lời, nói rằng nhà họ Khương có lẽ có đột phá. Trước đây bọn họ có một lượng lớn tiền chảy vào một dự án, hiện tại đang rút về. Dự đoán hạng mục đó xảy ra vấn đề."
 
Tiêu tổng của bọn họ là tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu Ninh, hiện tại bên trong nội bộ Tiêu Ninh đang xảy ra tranh chấp gay gắt, thậm chí nghĩ tới tranh giành quyền khống chế tập đoàn. Tiêu tổng muốn dựa vào chính mình hoàn toàn mở rộng thị trường trong nước, không chỉ mở rộng mà còn phải đứng vững.
 
Sau khi tiền của Tiêu tổng đổ vào, nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người cùng ăn cái bánh ngọt này. Tiêu tổng sinh ra ở nước ngoài, trước giờ vẫn luôn phụ trách thị trường Âu Mỹ, giao thiệp và tài nguyên trong nước hơi kém một chút, cần tài nguyên trong vòng quyền quý của Nghiêm Hạ Vũ.
 
Nhưng trong vòng kết nối của họ rất khó để người ngoài xâm nhập, thông tin và tài nguyên của họ về cơ bản chỉ được chia sẻ trong vòng.
 
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Đông Hàn nói: "Vậy thì bắt đầu từ nhà họ Khương tìm ra điểm đột phá."
 
Thư ký dừng lại nói: "Nếu có thể, tốt nhất nên hợp tác với Nghiêm Hạ Vũ. Anh ta chỉ nhìn vào lợi ích, hợp tác cũng không dài dòng lắm chuyện."
 
Tiêu Đông Hàn: "Đến lúc đó tôi sẽ nghe anh ta, hay anh ta sẽ nghe lời tôi."
 
Thư ký:"......"
 
Một núi không thể có hai hổ.
 
Hợp tác chỉ có thể trở nên lãng phí.
 
  --
 
Kể từ sau sự cố xấu hổ vì lên nhầm xe, mỗi lần Kỳ Minh Triệt đến đón Ôn Địch anh ta luôn đưa cho cô biển số xe, bao gồm cả kiểu và màu xe.
 
Thậm chí đưa cho cô một chiếc chìa khóa phụ.
 
Anh ta nói: "Có chìa khóa thì không thể tìm nhầm xe được."
 
Ôn Địch đương nhiên từ chối, bọn họ chỉ là bạn bè.
 
Kỳ Minh Triệt không miễn cưỡng, cất chìa khóa đi: "Tạp chí dự định chụp sớm vào giữa tháng bảy."
 
"Sớm như vậy?"
 
"Ừm, tôi đã đi xem qua một lần nữa, lúc này phong cảnh là thích hợp nhất."
 
Thời gian nóng nhất trong tháng Bảy.
 
Kỳ Minh Triệt nói: "Chúng ta sẽ khởi hành trước bình minh, và quay vào buổi sáng để đảm bảo không bị nóng."
 
Bọn họ chọn một ngày nắng gió, ngày hôm đó Ôn Địch đã dậy lúc bốn giờ, Kỳ Minh Triệt đã đợi cô ở dưới lầu, đưa cô đến một thôn nhỏ ở ngoại ô.
 
Cô quên mất đó là một ngôi làng nhỏ hay một thị trấn nhỏ.
 
Tổng cộng có ba bộ quần áo chụp ngoại cảnh, tất cả đều được mượn từ mối quan hệ của Kỳ Minh Triệt, đều là phong cách mới của năm nay.
 
Trong vài năm làm cái việc gọi là không đàng hoàng ở nước ngoài, anh ta đã kết bạn với nhiều người trong ngành thời trang.
 
Hôm nay tài xế lái xe, cô và Kỳ Minh Triệt ngồi ở ghế sau.
 
"Cô đã từng đi chụp tạp chí bao giờ chưa?" Trên đường đi Kỳ Minh Triệt hỏi cô.
 
Ôn Địch gật đầu: "Tôi đã đi một lần. Lúc trước dính hào quang của Đường Đường, cô ấy dẫn tôi theo."
 
Chủ đề của kỳ đó là chị em, cô là người bạn duy nhất của Thẩm Đường.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắc đến Thẩm Đường, cô đã lâu không gặp cô ấy rồi, bộ phim đầu tiên của Thẩm Đường đã quay xong, hiện tại cô ấy lại quay một bộ phim truyền hình khác, địa điểm quay là ở thôn Hải Đường.
 
Kỳ Minh Triệt nhìn cô: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
 
Ôn Địch xoay mặt lại nói: "Tôi đang nghĩ đến một ngày nào đó sẽ đến thăm ban Đường Đường. Lại đến thăm ông nội Thẩm. Tôi rất nhớ bọn họ."
 
Kỳ Minh Triệt có ấn tượng tốt về thôn Hải Đường, anh ta nói: "Khi nào em đi có thể gọi tôi."
 
Nói xong, anh ta dựa vào ghế: "Tôi ngủ một lát."
 
Tối hôm qua bận đến mười một giờ mới ngủ, buổi sáng chưa đến ba giờ đã rời giường, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.
 
Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại ở ngõ vào thôn nhỏ.
 
Ôn Địch nhìn ra ngoài xe, cô nhớ ra mình đã từng đến thôn nhỏ này, vào mùa thu khi còn học đại học cô cùng bạn học đến đây du lịch, mùa thu ở thôn nhỏ này có gì đó rất khác biệt.
 
Phong cảnh thôn nhỏ vào mùa hè cũng tốt tươi, cả thôn ẩn hiện một màu xanh tươi.
 
Đầu làng có một cây hòe, phải vài người ôm mới xuể, cũng phải hàng trăm năm tuổi.
 
Xe dừng lại, Kỳ Minh Triệt thức dậy, lấy một lon cà phê trong tủ lạnh mở ra uống vài ngụm cho tỉnh táo.
 
Hôm nay có hai chiếc xe đến, trợ lý và stylist ngồi chiếc xe phía sau.
 
Ôn Địch nói: "Tôi đã từng ở đây, trong thôn có một cái giếng, nước rất ngọt, tôi đã từng uống."
 
"Sau khi chụp xong tôi sẽ đưa em trở lại chốn cũ, nhìn giếng một chút." Kỳ Minh Triệt đẩy cửa bước xuống xe, đi thu dọn địa điểm quay phim, Ôn Địch đi tới xe bảo mẫu phía sau, chuẩn bị thay quần áo và trang điểm.
 
Mấy chỗ lấy cảnh trong mắt Ôn Địch không khác gì mấy chỗ bên cạnh, đây chính là sự khác biệt của dân chuyên nghiệp và nghiệp dư.
 
Ôn Địch cảm thấy xa lạ với dáng vẻ làm việc của Kỳ Minh Triệt, dù cho cô hiểu rõ về anh ta, cũng không bao giờ tin trước kia anh ta là một tay chơi bời không lo làm ăn đàng hoàng.
 
Buổi chụp ngắn hơn dự tính, công việc kết thúc sớm hơn một giờ.
 
Thậm chí người trợ lý còn nói rằng khi Kỳ Minh Triệt chụp Ôn Địch, mỗi bức ảnh đều có linh cảm lớn, anh ta thậm chí không cần chỉnh sửa lại bức ảnh.
 
Kỳ Minh Triệt không quên lời hứa với cô, đưa cô đi xem giếng.
 
Ôn Địch mơ hồ nhớ lại đường đi như thế nào: "Hình như là đi theo con đường này cuối cùng rẽ phải."
 
Kỳ Minh Triệt nói: "Rẽ trái."
 
"Anh cũng biết cái giếng đó?"
 
"Không biết."
 
"..."
 
"Điều hướng nói ở bên trái."
 
Lúc này Ôn Địch mới để ý thấy trên tay anh ta cầm một chai nước khoáng loại 2 lít, nước gần như cạn đáy. Trước đây khi uống nước anh ta luôn đổ nước vào cốc, nhưng bây giờ anh ta không có ly trong tay.
 
Có thể không còn nhiều nước nên anh ta phải uống trực tiếp từ chai.
 
Vẫn còn những người trong thôn sử dụng nước trong giếng, chủ yếu để tưới hoa và cây cối, và để giặt quần áo.
 
Khi Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đi ngang qua, một số dân làng đang lấy nước từ giếng.
 
Kỳ Minh Triệt đổ phần nước còn lại từ chai nước khoáng vào bụi cây bên cạnh, và xin nước giếng của dân làng.
 
Ôn Địch: "Anh làm gì vậy?"
 
Kỳ Minh Triệt múc đầy nước vào chai: "Không phải cô nói nước này ngọt sao? Đem một chai trở về đun sôi pha trà cho cô uống."
 
Ôn Địch nhìn anh ta chuyên tâm múc nước, muốn nói lại thôi. Trong lúc nói chuyện phiếm cô chỉ thuận miệng nói một cây, anh ta liền ghi nhớ trong lòng, mua một chai nước khoáng lớn, sau khi uống cạn dùng để đựng nước giếng.
 
Cô đi đến giếng và giúp dân làng lấy nước. Lúc trước khi đến đây cô cũng từng đi lấy nước, điều đó khá vui.
 
"Nhiều nước như vậy?" Cô bỏ điện thoại di động vào túi, liếc nhìn miệng giếng, nước chỉ còn cách miệng giếng hai ba mét.
 
Dân làng nói với cô: "Gần đây mưa nhiều, nên nước trong giếng cũng nhiều."
 
Ôn Địch gật đầu nói: "Trước đây tôi phải dùng dây thừng dài hơn mười mét để lấy nước."
 
"Có nhà họ hàng trong thôn chúng tôi sao?"
 
"Không có. Tôi chỉ đến chơi thôi, phong cảnh ở đây thật đẹp."
 
"Ồ. Mấy năm gần đây không ít thanh niên tới đây, nói cái gì mà đánh tạp*."
*đánh tạp: một ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, nói về việc một người muốn rèn luyện thay đổi thói quen xấu, tạo thói quen tốt.
 
Sau một vài cuộc trò chuyện, người nọ đã đẩy vài xô nước về nhà bằng một chiếc xe đẩy.
 
Kỳ Minh Triệt lo lắng cô buồn chán, trêu chọc cô: "Trong giếng có thể có cá nhỏ."
 
Ôn Địch không tin nhưng cũng hùa theo lời anh ta nói: "Thật hay giả vậy?"
 
"Cô cẩn thận tìm xem."
 
Ôn Địch nằm trên thềm giếng nhìn xuống, nước giếng như một tấm gương phản chiếu bầu trời tháng bảy và cây cổ thụ bên giếng.
 
Trước khi cô có thể nhìn rõ bản thân, một vật thể màu đen trượt xuống.
 
"Ôi!"
 
Cô đưa tay ra và nắm lấy nó.
 
"Bùm" một tiếng rơi xuống giếng, một tia bọt nước cũng không có, chỉ có một vòng sóng nước lắc lư, toàn bộ cảnh vật bên trong đều tan tành.
 
"Sao vậy?" Kỳ Minh Triệt sải bước đi tới.
 
Ôn Địch nhìn mặt nước giếng nói: "Tôi đánh rơi điện thoại rồi."
 
Kỳ Minh Triệt ném chai nước khoáng trong tay xuống bên cạnh giếng: "Tôi giúp em nhặt lên."
 
Ôn Địch chặn anh ta lại: "Bỏ đi. Cái giếng này sâu mấy chục mét, có thể có bùn ở dưới đáy, làm sao nhặt lên? Có nhặt lên điện thoại cũng không dùng được."
 
Cô lại nói: "Bỏ đi."
 
Như tự nói với chính bản thân cô.
 
Kỳ Minh Triệt biết cô thích ghi lại những linh cảm, cho dù nội dung lưu trên điện thoại không liên quan trực tiếp đến Nghiêm Hạ Vũ, thì những cảm hứng viết lách đó hẳn là từ ba năm đó.
 
Anh ta nhấn mạnh: "Tôi sẽ tìm cách giúp cô nhặt lên."
 
"Không cần. Tôi không muốn nữa." Ôn Địch nhặt chai nước anh ta vừa ném sang một bên: "Trở về quẹt thẻ mua điện thoại mới."
 
Cô cười cười: "Tôi dùng điện thoại di động do ê-kíp chương trình gửi cho. Đi thôi."
 
Kỳ Minh Triệt nhìn bóng lưng cô, sau đó nhìn về phía cái giếng, thu hồi ánh mắt, đi theo cô trở về. 
 
Anh ta lấy điện thoại ra, vừa đi vừa nhanh chóng gửi tin nhắn.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện