Để đền bù Kỳ Minh Triệt đã mời Ôn Địch đi ăn tối, nếu không phải nói trong giếng có cá nhỏ, có lẽ cô sẽ không ghé vào mép giếng nhìn xuống.
Anh ta còn nói cô, thất tình thôi mà cũng không đến nỗi phải ném điện thoại đi chứ?
Bây giờ mất điện thoại, còn nghiêm trọng hơn so với thất tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về đến thành phố cũng đã gần hai giờ, Kỳ Minh Triệt tìm chủ nhà hàng, kêu đầu bếp nấu tạm vài món cho anh ta.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhờ ông chủ đặt bàn, ông chủ cau mày: "Hôm nay cậu làm sao vậy? Không nghĩ ra?"
"Bộ dạng tôi giống như không nghĩ ra sao?"
"Những món ăn hôm nay gọi đều là những món cậu không thích."
"Bây giờ thích ăn rồi."
Ôn Địch chưa từng đến nhà hàng này bao giờ, khi đi ăn với Kỳ Minh Triệt luôn đến những nơi cô chưa từng ăn bao giờ, phong cách trang trí cũng rất mới mẻ.
Nhà hàng nằm trong hẻm, không dễ tìm, hình như chỉ làm ăn với người quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lái xe dừng ở lối vào của con hẻm, Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đi bộ qua.
Kỳ Minh Triệt nhận được tin nhắn từ điện thoại di động, bên kia nói: [Tôi đã vớt lên, sẽ có người đưa qua cho cậu.]
Anh lo lắng: [Màn hình điện thoại có bị vỡ?]
[Không, chỉ dính chút bùn, không rõ có vào được hay không, độ chống nước chắc cũng tạm ổn.]
Kỳ Minh Triệt: [Cảm ơn anh, vất vả rồi.]
Bên kia cười nói: [Tôi không làm việc vất vả, tôi khổ cực vì tiền của anh.]
Vì muốn lấy điện thoại phải bơm nước từ giếng ra ngoài, Kỳ Minh Triệt đền bù tổn thất cho các hộ dân trong thôn, người trong thôn tỏ vẻ không sao, không cần đền bù, dù sao cũng không thể dùng nước trong giếng để sinh hoạt. Bây giờ có rút cạn nước thì đến mùa mưa cũng sẽ đầy lại thôi.
Nhưng Kỳ Minh Triệt nhất quyết đưa tiền đền bù.
Một vài người dân trong thôn có máy bơm nước và đường ống dẫn nước trong nhà, hàng chục người đã nhiệt tình giúp đỡ, rất nhanh đã làm xong.
Phải mất một chút thời gian để xuống giếng lấy chiếc điện thoại di động, nhưng không có gì phức tạp nếu có nhân viên chuyên nghiệp.
Ôn Địch quay đầu tìm Kỳ Minh Triệt nói chuyện, nhưng người đã cách cô rất xa: "Anh nhìn đường một chút đi."
Kỳ Minh Triệt nói: "Không sao."
Anh ta trả lời đối phương và thoát khỏi hộp trò chuyện.
Vài bước đã đuổi kịp Ôn Địch.
"Thấy không, cuộc sống của người ta trôi qua rất đặc sắc, căn bản sẽ không để một tên đàn ông cặn bã trong lòng." Đinh Nghi thu hồi ánh mắt, ý bảo Điền Thanh Lộ lái xe.
Buổi trưa hôm nay hai người cũng ăn cơm ở nhà hàng này, vừa ăn xong trở lại xe liền nhìn thấy Ôn Địch đi ra từ một chiếc xe việt dã, bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai.
Điền Thanh Lộ nhận ra anh chàng điển trai là Kỳ Minh Triệt, nhiếp ảnh gia tham gia 《Như hình với bóng》 cùng Ôn Địch.
Chỉ với gương mặt đó Kỳ Minh Triệt đã thu hút vô số người hâm mộ.
Đinh Nghi cũng nghĩ rằng Anh ta đẹp trai.
"Chị, lái xe đi." Đinh Nghi kiên nhẫn thúc giục một lần nữa.
Điền Thanh Lộ thắt chặt dây an toàn rồi ngả người vào ghế, không có ý định nổ máy.
Cô ta nhìn về hướng đầu hẻm, không thấy bóng dáng của Kỳ Minh Triệt và Ôn Địch nữa.
"Anh ta vẫn quyết định hủy bỏ hôn ước."
Từ ngày 10 tháng 6 đến giữa tháng 7 đã hơn một tháng, anh cho nhà họ Khương thời gian để rút tiền đầu tư, tuy rằng nhà họ Khương cũng thua lỗ không ít, nhưng ít ra cũng rút được một phần.
Anh vẫn không thay đổi quyết định, tối hôm qua anh nhờ trợ lý Khang gọi điện hỏi cô ta xem điều kiện của cô ta như thế nào, anh không phải đợi cô ta vô thời hạn, anh muốn cô ta chủ động từ bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cô không có ý định rời đi, Đinh Nghi chỉnh lại chỗ ngồi, nửa nằm xuống.
Xe đậu dưới gốc cây cổ thụ có bóng mát, trên xe lại bật máy lạnh nên vô cùng mát mẻ.
Cô ta nhìn nghiêng về phía Điền Thanh Lộ: "Em biết chị không thích nghe, nhưng em vẫn phải nói, chị nên học theo Ôn Địch."
Điền Thanh Lộ lẩm bẩm: "Trước khi đính hôn có lẽ chị nên nghe người trong nhà nói, nghe lời khuyên của em."
Nhưng cô ta đã va vào nam tường* đầu rơi máu chảy chịu quay đầu lại.
*Va vào nam tường: gặp phải việc khó khăn.
Ba cô ta từ đầu đến cuối đều vô cùng tỉnh táo, chỉ có cô ta là đầu óc mơ hồ, đến nay vẫn còn tức giận cô ta, nói cô ta không nên đính hôn với Nghiêm Hạ Vũ, khiến cho ông ấy không còn mặt mũi, chính cô ta cũng không còn chút lòng tự trọng của mình.
Hai năm trước, ba đã sắp xếp cho cô ta một cuộc xem mặt nhưng cô ta không thích người đó, ngay cả gặp mặt cũng không muốn.
Bố nói rằng thích hay không không quan trọng, quan trọng là sau khi kết hôn có thể chung sống với nhau.
Ba còn nói rằng nếu con muốn kết hôn với Nghiêm Hạ Vũ con cũng phải có bản lĩnh đó.
Cái gọi là bản lĩnh chính là bản lĩnh điều khiển Nghiêm Hạ Vũ.
Vì cuộc xem mặt đó cô ta và ba đã cãi nhau, sau đó cô ta dứt khoát rời Bắc Kinh để vào phía nam lập nghiệp.
Ba không muốn thỏa hiệp, cô ta càng không chịu xuống nước.
Hai người cứ giằng co mấy năm nay, khi đến năm mới cô ta mới về nhà một chuyến, về nhà cũng không nói chuyện với ba, hai ba con cứ như vậy giận nhau.
Mẹ yêu thương cô ta, lo lắng cô ta ở bên ngoài phải chịu khổ.
Thế là mẹ và ba chiến tranh lạnh gần một năm trời cuối cùng ba cũng thỏa hiệp, ông ấy đến nhà họ Nghiêm tìm ông cụ Nghiêm quyết định việc kết thông gia của hai nhà.
Sau khi đính hôn mẹ cô ta đã hối hận.
Trong tiệc đính hôn Nghiêm Hạ Vũ thậm chí còn không muốn đeo nhẫn, mẹ tức giận mấy ngày nhưng dì Diệp đã làm hết sức mình, bà cũng không thể kiểm soát được con trai mình, cũng không thể cho người cưỡng ép đeo lên cho nó.
Cho nên mẹ có tức cũng không có chỗ trút giận.
Ba thở dài nói một câu: Hai đứa nó không kéo dài được đâu.
Đêm đó cô ta và ba làm ầm ĩ một trận, chỉ vì một câu nói cô ta và Nghiêm Hạ Vũ không thể hòa hợp được.
Thật không ngờ, lời nói của ba cô ta đã trở thành sự thật.
Đêm qua cô ta đã nói rõ với gia đình rằng Nghiêm Hạ Vũ nhất quyết muốn hủy bỏ hôn ước.
Ba sáu tháng nay tức giận đến mất bình tĩnh, chỉ cảm thấy được giải thoát.
Cô ta tưởng ba sẽ giận, lúc sau ba chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô ta và nói: Sau này con ghi nhớ bài học này.
Cô ta hỏi ba: Muốn đền bù tổn thất cái gì?
Ba nói: Cứ nói điều kiện là cậu ta về sau cố mà làm người cho tốt.
Cô ta đoán rằng ba từ bỏ điều kiện đền bù vì không muốn hoàn toàn tuyệt giao với nhà họ Nghiêm vì chuyện này, ngay cả khi ông không thích Nghiêm Hạ Vũ, những người thuộc thế hệ ba Nghiêm Hạ Vũ đều có quan hệ tốt với nhà họ Điền.
Đinh Nghi hỏi cô ta: "Chị định đưa ra điều kiện gì? Em muốn nói chị cứ như Ôn Địch, chủ động từ bỏ, tự do thoải mái một chút."
Điền Thanh Lộ hoàn hồn, bất mãn nói: "Em có thể đừng hai ba câu lại nhắc đến Ôn Địch không?"
Đinh Nghi nói: "Có thể nhưng nếu chị cởi mở thoải mái như cô ấy. Còn không một ngày em sẽ nhắc ba lần, chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ cũng nhắc."
Điền Thanh Lộ: "Câm miệng!"
Đinh Nghi không phải kiểu người kêu im là im: "Để ăn mừng chị nhảy ra khỏi hố lửa, em mời chị đi hát, chị muốn khóc thì cứ khóc."
Điền Thanh Lộ liếc xéo cô ta, không có phản ứng rồi khởi động xe rời đi.
"Chị định khi nào đưa ra điều kiện với Nghiêm Hạ Vũ."
"Tôi không biết. Có thể hôm nay, cũng có thể là ngày mai."
--
Ôn Địch không ngờ rằng có thể lấy lại được chiếc điện thoại di động.
Sau bữa tối Kỳ Minh Triệt nói rằng anh ta sẽ chở cô đi dạo một vòng và đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động.
Ông chủ nói điện thoại di động không vào nước, bùn đất trong ống nghe cũng đã được dọn sạch nên không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Bước ra khỏi cửa hàng sửa chữa điện thoại di động: "Anh đã tốn bao nhiêu tiền để lấy được điện thoại vậy?" Ôn Địch hỏi lại.
Kỳ Minh Triệt dựa vào thân cây: "Tôi không tốn tiền, chỉ là thiếu nợ một cái nhân tình."
Anh ta hơi hất cằm: "Thử chức năng nghe gọi xem có bị ảnh hưởng gì không."
Ôn Địch không nhìn điện thoại, chỉ nhét vào trong túi: "Ông chủ đã nói điện thoại không có vấn đề rồi, không cần thử. Tôi không định dùng chiếc điện thoại này nữa."
Cô vẫn rất biết ơn Kỳ Minh Triệt, có một số thứ trong điện thoại cô không sao lưu, nếu bị mất thì thật sự không thể tìm lại được.
"Anh thiếu người khác nhân tình, tôi thì thiếu anh. Chụp thêm hai bìa tạp chí nữa."
"Đừng nói có thiếu nợ hay không, tôi làm như vậy là tự nguyện, cho nên không gọi là thiếu nợ." Kỳ Minh Triệt nói: "Đi thôi, tôi dẫn em đi mua điện thoại di động mới."
Ôn Địch lắc đầu: "Ở nhà tôi vẫn còn một cái điện thoại cũ, vẫn còn dùng được."
"Tôi đưa cô trở về." Hai người đi về phía xe ô tô.
Vừa rồi Ôn Địch bỏ quên kính râm trên xe, Kỳ Minh Triệt tháo kính râm của mìn xuống đeo lên cho cô, lại lấy tay giúp cô che nắng.
Ôn Địch nói không cần che nắng: "Tôi sinh ra đã có làn da đẹp. Trong thời gian huấn luyện quân sự ở trường đại học, tôi là người duy nhất trong lớp không những không bị đen, còn có một số bạn học nói rằng tôi càng phơi nắng càng trở nên trắng hơn."
Kỳ Minh Triệt vẫn che cho cô: "Vậy cũng phải bôi kem chống nắng."
Ôn Địch chỉ vào chiếc xe cách đó không xa: "Chỉ có mười mét, không sao đâu."
Kỳ Minh Triệt không nghe cô nói, mãi đến khi đến xe ô tô mới thả tay xuống.
Trên đường trở về, Ôn Địch nhận được một cuộc gọi từ mẹ.
Triệu Nguyệt Linh đến Bắc Kinh để gặp con gái, con gái của bà đanh thất tình, bà vẫn luôn lo lắng nên cuối cùng đã dành thời gian đến đây ở cùng con gái.
"Mẹ vừa mới từ sân bay ra, con có ở nhà không?"
"Sáng nay con có việc, bây giờ đang trên đường về." Ôn Địch nhìn ra ngoài xe ước chừng thời gian từ đây lái xe về nhà: "Chắc cũng tầm giờ với mẹ."
Ôn Địch cúp điện thoại, Kỳ Minh Triệt hỏi cô: "Là dì sao?"
"Ừ." Ôn Địch cười tự giễu: "Mẹ sợ tôi thất tình nghĩ không thông, nên đến chăm sóc tôi."
Kỳ Minh Triệt mỉm cười: "Nói với dì tôi sẽ không để cô nghĩ không thông." Anh ta đúng lúc dừng đề tài này lại, hỏi cô có nghe bài hát không, sau đó bật nhạc lên.
Ôn Địch tựa vào ghế ngồi, nghe một giai điệu xa lạ, trong lòng tưởng tượng Minh Kiến Quân và Minh phu nhân ba mươi năm trước.
Bất giác, xe dừng trước cổng tiểu khu.
Ôn Địch quay lại nhìn Anh ta: "Tại sao lại dừng ở đây?"
Kỳ Minh Triệt cởi dây an toàn: "Tôi nhìn thấy xe của dì."
Ôn Địch nhìn ra ngoài xe, xe của mẹ cô đang đậu bên đường đợi cô trở về.
Kỳ Minh Triệt cùng ăn cơm với Triệu Ngọc Linh một lần, cũng không phải rất quen thuộc nhưng cũng không xa lạ.
Anh ta đi tới chào: "Chào dì, đã lâu không gặp."
Triệu Nguyệt Linh cười nói: "Hai đứa hôm nay lại ghi hình chương trình sao?"
Kỳ Minh Triệt: "Dạ không phải, hôm nay con chụp bìa tạp chí cho Ôn Địch."
Triệu Nguyệt Linh ấn tượng đầu tiên đối với Kỳ Minh Triệt không tốt lắm, còn hiểu lầm Ôn Địch là tình nhân của ba mình, thậm chí còn có ý chế nhạo Ôn Địch.
Sau đó Minh Kiến Quân sắp xếp cho hai nhà dùng bữa tối, trong bữa tối thái độ của anh ta không tệ nên bà mới thay đổi thái độ đối với anh ta.
Bà lịch sự mời: "Lên lầu uống cà phê nhé?"
"Không cần đâu ạ, con phải trở về để sửa ảnh."
Sau khi chào hỏi, Kỳ Minh Triệt tạm biệt Ôn Địch: "Hôm nay phơi nắng cả ngày, trở về nhớ đắp mặt nạ."
Ôn Địch gật đầu và vẫy tay với Anh ta: "Lái xe chậm một chút."
Ôn Địch lên xe mẹ trở về, Triệu Nguyệt Linh thẳng thắn nói: "Kỳ Minh Triệt đang theo đuổi con sao." Ánh mắt Kỳ Minh Triệt nhìn con gái dịu dàng hơn so với trước đây.
Đoán chừng ngày tỏ tình không còn xa nữa.
Triệu Nguyệt Linh khuyên con gái: "Đã qua năm tháng rồi, người khác có cuộc sống của họ, con cũng nên có cuộc sống của mình."
Người khác này ám chỉ bạn trai cũ của cô.
Chỉ là mẹ không biết bạn trai cũ của cô là Nghiêm Hạ Vũ.
Ôn Địch nở nụ cười: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con gái của mẹ sẽ lãng phí thời gian cả ngày rửa mặt đầy nước mắt, nếu có ai thích hợp, con nhất định sẽ nói với mẹ."
Cô nói với một giọng điệu thoải mái: "Mẹ, lần này mẹ định ở lại bao lâu?"
"Một hoặc hai tuần, thời gian chính xác rất khó nói." Triệu Nguyệt Linh muốn ở bên cạnh con gái nhiều nhất có thể.
Trở lại căn hộ Ôn Địch tẩy trang tắm rửa trước, tóc tạo kiểu lúc sáng hơi rơi xuống, có chút không thoải mái.
Cô vào tủ tìm đồ ngủ, trong một dãy đồ ngủ, cô lục lọi màu sắc và kiểu dáng mình muốn mặc, vô tình tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng dành cho nam.
Giật mình.
Cô đã thu dọn hết đồ đạc của anh, chiếc áo này có lẽ trước đây cô mặc làm đồ ngủ, giặt xong thuận tay treo nó chung với những bộ đồ ngủ khác.
Ngay lúc đó hơi thở như bị dao cứa.
Nhưng chỉ dừng lại tại khoảnh khắc đó.
Sau đó hô hấp trở lại bình thường.
Ôn Địch tìm một túi tote, lấy áo sơ mi trắng trong tủ ra, đặt phẳng trên sô pha, gấp cẩn thận rồi cất vào túi tote,