Chương 26
Sau khi Ôn Địch đi qua, trong xe yên lặng, Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, tài xế không biết nên lái hay tiếp tục đứng đó không đi.
Ông ta liếc nhìn trợ lý Khang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khang Ba trả lời bằng ánh mắt, anh ta cũng không rõ lắm.
Vào lúc này, im lặng là tốt nhất, dù là nói gì thì cũng sẽ quấy rầy ông chủ.
Tài xế nhẹ nhàng trượt cửa sổ xe xuống, không dám trượt đến cuối cùng, chỉ chừa lại một đoạn nhỏ.
Gió luồn lách qua các tán lá, tạo ra những tiếng xào xạc rất nhỏ.
Trong xe yên lặng đến mức khiến lòng người hoảng hốt, có một ít tạp âm vẫn tốt hơn, khi đó người ta vẫn có thể thở gấp.
Mãi đến khi điện thoại rung lên “Ù ù ù” đánh vỡ áp lực trong buồng xe.
Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn dãy số, là số của em gái nên anh mới nhận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Hạ Ngôn hỏi anh đi đâu.
“Đang ở ngoài. Mà làm gì?”
“Trời sắp tối rồi nên hai anh em mình đi ăn cơm nhé.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh nhiều việc lắm.”
Nghiêm Hạ Ngôn không định bảo anh về nhà ăn cơm, cô ấy vừa mới hết bận, cảm thấy ăn cơm một mình chán lắm nên nghĩ tới nghĩ lui, mời người cảm thấy chán hơn cô ấy là Nghiêm Hạ Vũ.
“Để em mời anh. Mà để anh mời em cũng được.”
Nghiêm Hạ Vũ chưa kịp nói lời từ chối, Nghiêm Hạ Ngôn lại khiến anh phải suy nghĩ lại: “Nếu thực sự sau này anh không cần em giúp nữa thì anh có thể từ chối lời mời đi ăn của em.”
Từ trước đến nay chỉ có anh uy hiếp cô ấy, cuối cùng cũng có ngày anh bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay để uy hiếp.
Cuối cùng, anh nói: “Đi ăn ở đâu?”
“Để em gửi địa chỉ quán ăn cho anh.”
Nghiêm Hạ Ngôn thắng, nên sau đó cô ấy sẽ xử lí ổn thỏa những phần tiếp theo.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn thoáng qua tin nhắn của em gái, là tên quán và địa chỉ, một nhà hàng mà anh chưa từng nghe đến, không biết cô ấy làm cách nào mà lại muốn đến một chỗ có nơi đỗ xe không tốt như vậy.
Anh dặn dò tài xế đi đến chỗ quán ăn đó.
Ô tô chậm rãi đi ra khỏi khu phố nhỏ, đi qua giao lộ cũng không gặp phải Ôn Địch.
Có lẽ cô đã rời đi trên xe của Kỳ Minh Triệt rồi, trợ lý Khang nghĩ như vậy mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng không phải thấy cảnh Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ở cùng một chỗ với nhau.
Ngay cả anh ta cũng không muốn chứng kiến, chứ nói gì đến ông chủ.
Sau bảy lần quẹo tám lần rẽ, cuối cùng cũng đến gần quán ăn.
Biển hiệu của quán này khá bình thường và trừu tượng, nhìn một lúc lâu mới thấy trên đó viết cái gì.
Nghiêm Hạ Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho em gái.
Nghiêm Hạ Ngôn đi từ phía sau ra tát anh một cái, sau đó cúp luôn điện thoại của anh.
Nghiên Hạ Vũ quay đầu lại: “Lần sau muốn ăn cái gì, anh sẽ để người ta đóng gói về cho em.”
“Vậy thì chán lắm, đi ăn cơm ở ngoài không phải vì bầu không khí à.”
Nghiêm Hạ Ngôn nói cho anh biết rằng gần đây quán này đang hot, muốn ăn thì phải đi hẹn trước, còn nói số anh tốt, nên mới có lộc ăn, nếu bạn thân của cô ấy không đi công tác, thì làm gì có chuyện anh được đến.
Nghiêm Hạ Vũ không để tâm đến lời em gái, không quan tâm quán này đang hot hay gì gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt tiền của cửa hàng này không quá lớn, tính cả lầu trên và lầu dưới là hai tầng, bố cục chặt chẽ, nhưng không quá đông đúc, chủ quán rất có tâm trong việc thiết kế và trang trí.
Những người đến đây để ăn cơm toàn là người trẻ tuổi, cơ bản đây là môi trường mà họ hay ăn uống.
“Sao?” Nghiêm Hạ Ngôn dẫn đường ở đằng trước: “Có phải hai mắt anh toả sáng rồi đúng không?”
Nghiêm Hạ Vũ thản nhiên nói: “Cũng được.”
Nhưng nếu là Ôn Địch thì cô sẽ thích.
Cô rất hứng thú với những điều kỳ lạ, quý hiếm và kỳ quái, như tấm gương trong tầng ba ở hội sở hay thảm thực vật được thiết kế đặt trong đó, cô nói nó mang đến cho cô linh cảm.
Nghiêm Hạ Ngôn nhắc nhở anh: “Chú ý dưới chân anh kìa.”
Cầu thang làm bằng gỗ, hẹp nhưng khá cao.
Nghiêm Hạ Vũ không nghĩ nữa, đi dọc theo cầu thang rồi rẽ vào lầu hai, bước chân anh cũng dừng lại. Ngọn đèn trong nhà hàng màu vàng ấm, mông lung không chân thực, lại khiến người ta mê muội.
Lướt qua ngăn cách giữa các bàn, anh liếc nhìn Ôn Địch.
Và cả Kỳ Minh Triệt.
Họ như nam nữ chính trong một bộ phim điện ảnh quay chậm.
Nghiêm Hạ Ngôn không thấy họ, mãi đến khi đến bàn mà cô ấy đã gọi.
Nghiêm Hạ Vũ dừng bước chân lại hai giây, đi qua sau lưng em gái.
Sau khi ngồi xuống, anh nhìn Hạ Ngôn: “Ai làm nhà hàng này hot thế?”
“Gì ạ?”
“Đừng có giả vờ.”
Vốn dĩ Nghiêm Hạ Ngôn không có ý định giấu giếm, nói: “Ôn Địch với Kỳ Minh Triệt ạ.” Cô ấy nói với lời lẽ đầy hùng hồn: “Khẩu vị của em với Ôn Địch không khác nhau lắm, chị ấy thích nhà hàng này, thì chắc chắn cũng có có các món em thích.”
Cô ấy đã từng ăn cơm vài lần với Ôn Địch, trong biệt thự của anh trai.
Đôi khi cô ấy đi qua tìm anh trai, cũng đúng lúc Ôn Địch đang ở nhà, không có gì phải giấu giếm nên mọi người cùng nhau ăn cơm luôn.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi ai làm cho nhà hàng này hot thế?” Đến bây giờ Nghiêm Hạ Ngôn vẫn chưa nhìn thấy Ôn Địch cũng đang ở trong nhà hàng này.
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, mà nghiêng người nhìn về phía sau cô ấy.
Nghiêm Hạ Ngôn chợt quay đầu lại, thấy Kỳ Minh Triệt đang gắp đồ ăn, đưa đến miệng Ôn Địch, hình như Ôn Địch chỉ đợi một chút, nuốt đồ đang ăn trong miệng xuống, rồi mới ăn món Kỳ Minh Triệt gắp cho cô.
Trước kia khi cô ấy và Ôn Địch ăn cơm với nhau, anh trai cô ấy cũng sẽ cho Ôn Địch ăn, nhưng vì Ôn Địch ăn khá chậm, nhai từ từ mới chậm rãi nuốt xuống, lâu đến mức không nuốt nổi một miếng, nên có lẽ vì anh trai sợ đồ ăn sẽ bị nguội lạnh nên dứt khoát đút vào trong miệng cô luôn.
“Gọi món đi.” Nghiêm Hạ Vũ nhét thực đơn vào trước mặt cô ấy.
Nghiêm Hạ Ngôn xoay người, lúc này cô ấy sẽ không hiểu chuyện mà đi trêu đùa anh nữa đâu: “Em không biết tối nay họ ăn ở đây. Không phải em cố ý mời anh đến để thành thuỷ tinh bị tan nát đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, hất cằm về phía menu.
Nghiêm Hạ Ngôn chọn vài món anh thích ăn trước, cuối cùng gọi thêm một món mà cô ấy thích ăn nữa.
Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc mắt nhìn về phía anh trai, thấy anh luôn nhìn điện thoại, không để ý đến bàn của Ôn Địch.
“Anh ơi.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
Nghiêm Hạ Ngôn cẩn thận, cân nhắc vài giây: “Anh hối hận rồi à?”
“Hối hận việc gì?” Nghiêm Hạ Vũ không ngẩng đầu.
“Hối hận việc đính hôn.”
“Có gì phải hối hận chứ?”
Được rồi, Nghiêm Hạ Ngôn ngậm miệng.
Có đủ loại đồ ăn vặt và kẹo trong bát đựng trái cây trên bàn.
Nghiêm Hạ Ngôn xé viên kẹo bạc hà ra, ném vào trong miệng.
Cô ấy rất ít khi yên lặng khi ở cùng với anh trai như vậy, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Vài phút sau Nghiêm Hạ Vũ mới cất điện thoại, ngẩng đầu lên: “Bên chỗ ba thế nào rồi?”
Nơi khoé mắt vẫn liếc về phía bên trong, nhìn về chỗ có bóng dáng quen thuộc.
Anh hơi điều chỉnh tư thế ngồi, tránh nhìn về hướng đó.
“Em nói hôm đó ba đến nhà Điền Thanh Lộ à?
“Đúng rồi ạ.”
Đầu ngón tay Nghiêm Hạ Ngôn nghịch giấy gói kẹo: “Không sao đâu ạ, nhưng chắc chắn là vẫn tức giận. Nếu là anh, con của anh xem hôn nhân là trò đùa giống vậy, vừa đính hôn chưa được nửa năm đã huỷ hôn, thì anh có tức giận không?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Đổi chủ đề đi.”
“Không phải do anh hỏi trước à.” Nghiêm Hạ Ngôn biết anh không thích cô ấy nói chuyện dài dòng.
“Nếu không có việc gì làm thì em khai sáng cho ba đi, để ông ấy chuẩn bị tâm lý.”
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn chằm chằm vào anh trai: “Anh có ý gì thế?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Những lần ông ấy tức giận vì anh vẫn còn ở phía sau kia kìa.”
“...”
Bây giờ phục vụ mới mang thức ăn lên, cuộc trò chuyện của họ cũng kết thúc.
Sau bữa ăn, Nghiêm Hạ Ngôn phát hiện anh trai đã uống hai chén nước, xoa bụng chỗ dạ dày mấy lần, có vẻ không thoải mái lắm, tối nay anh cũng không ăn nhiều.
“Anh lại bị đau dạ dày à?”
“Không sao đâu.” Nghiêm Hạ Vũ bóc một viên kẹo bạc hà rồi cho vào miệng em gái: “Đi thôi.”
Anh thanh toán, trả tiền rồi đi xuống lầu.
Lúc đi đến đầu cầu thang, Nghiêm Hạ Ngôn cố ý quay đầu, liếc nhìn về phía bàn mà Ôn Địch ngồi, họ đi mất rồi, thay vào đó là một cặp đôi khác đang ngồi ở đó.
Lúc đứng dưới nhà hàng, Nghiêm Hạ Ngôn hỏi anh buổi tối có về nhà cũ không.
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, bây giờ anh phải về công ty để tăng ca: “Bật một bóng đèn ở phòng khách cho anh thôi.”
Hiện tại anh đã quay về nhà cũ để ở, từ khi Ôn Địch công khai chuyện tình cảm, anh không về chỗ biệt thự nữa. Chiếc gối của cô vẫn đang chồng lên chiếc gối của anh.
Trong biệt thự quá lạnh lẽo và yên tĩnh, đến một giọng nói khác cũng không có.
Khi quay về nhà cũ, ít nhất có thể nghe Nghiêm Hạ Ngôn nói nhảm, có tí không khí của con người.
Trên đường đi bị kẹt xe, ô tô phải dừng lại rồi lại đi.
Trợ lý Khang cũng phát hiện thỉnh thoảng ông chủ có xoa chỗ dạ dày, nhìn có vẻ không thoải mái, anh ta hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh có cần phải đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu.” Đột nhiên Nghiêm Hạ Vũ hỏi về tình hình công ty của Minh Kiến Quân.
Khang Ba hiểu ý, cho người đi điều tra.
Nghiêm Hạ Vũ lại dặn dò: “Giao cho tôi tất cả thông tin từ trên xuống dưới về công ty của Minh Kiến Quân.”
Khang Ba không hỏi ông chủ đang muốn làm gì, mà chỉ làm theo lời anh.
Nghiêm Hạ Vũ chống cằm, không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần thứ ba trong hôm nay anh được nhìn thấy Ôn Địch.
Không có gì kỳ lạ khi nhìn thấy cô ở lối đi bộ ven đường cả, cô với Kỳ Minh Triệt ăn cơm trong nhà hàng bên kia, thì lúc quay về căn hộ phải đi đường mày.
Trong tay Kỳ Minh Triệt cầm hai cái túi từ tiệm sách, còn tay phải thì nắm tay Ôn Địch. Đêm nay họ có một bữa tối vui vẻ, cũng không nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ. Ôn Địch ăn nhiều hơn mấy miếng, Kỳ Minh Triệt để tài xế lái xe về nhà, còn anh ta đi bộ về nhà với cô.
Dây giày của Ôn Địch bị tuột, cô rút tay từ trong tay anh ta ra, chuẩn bị buộc lại dây.
“Để anh.” Kỳ Minh Triệt đưa túi đựng sách đang cầm trong tay ra cho cô cầm, anh ta bước ra sau, ngồi xổm xuống để buộc lại dây giày cho cô.
Ôn Địch nhìn chằm chằm vào động tác của anh ta: “Cách buộc này của anh rất đặc biệt.”
“Hồi xưa anh thích đá bóng, dây giày thường xuyên bị tuột, tự anh phải suy nghĩ một cách để khỏi bị nữa.” Kỳ Minh Triệt đứng lên, lấy túi đựng sách cô đang cầm trong tay qua.
Ôn Địch đưa tay cho anh ta nắm: “Để lúc về, anh sẽ dạy em cách để buộc thế nào.”
“Em không cần học, sau này cứ để anh buộc cho em.” Bên cạnh không có người qua lại, Kỳ Minh Triệt cầm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Sau đó hai người tiếp tục tay trong tay một cách tự nhiên, chậm rãi, ung dung đi về phía trước.
Bóng cây lắc lư bên đường.
Xe trên làn đường bắt đầu khởi động, đến khi chiếc xe chạy vụt qua, người trong xe mới không nhìn nữa.
Trong buồng xe lờ mờ, trợ lý Khang không thể thấy rõ sắc mặt của ông chủ.
—
Ngày tiếp theo, Ôn Địch dậy từ sớm, rửa mặt ngay khi trời còn tờ mờ sáng, hôm nay cô muốn đi cùng Cù Bồi để đến gặp bác sĩ.
Cô gọi điện thoại cho Cù Bồi trước, nửa tiếng nữa bắt buộc phải đến.
Cù Bồi: “Sao em dậy sớm thế?”
“Không phải chị cũng vậy à.”
Ôn Địch ăn bữa sáng khá đơn giản, cầm chìa khoá xe lên rồi đi ra ngoài.
Cửa chung cư vừa mở ra, một chiếc ô tô hạng sang đã đậu sẵn ở đó.
Cô rất nhạy cảm với các mẫu xe hiện tại, hồi trước tông vào đuôi của một chiếc xe, chiếc xe đó cũng thuộc series này. Đôi khi nhìn thấy xe thuộc series, cô cũng liếc nhìn biển số xe theo phản xạ.
Ôn Địch còn chưa đi đến cửa chung cư, thì có một người