Là Khi Anh Chưa Biết Nên Yêu Em Thế Nào

Chương 26


trước sau


Chương 26
 
Sau khi Ôn Địch đi qua, trong xe yên lặng, Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, tài xế không biết nên lái hay tiếp tục đứng đó không đi.
 
Ông ta liếc nhìn trợ lý Khang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khang Ba trả lời bằng ánh mắt, anh ta cũng không rõ lắm.
 
Vào lúc này, im lặng là tốt nhất, dù là nói gì thì cũng sẽ quấy rầy ông chủ.
 
Tài xế nhẹ nhàng trượt cửa sổ xe xuống, không dám trượt đến cuối cùng, chỉ chừa lại một đoạn nhỏ.
 
Gió luồn lách qua các tán lá, tạo ra những tiếng xào xạc rất nhỏ.
 
Trong xe yên lặng đến mức khiến lòng người hoảng hốt, có một ít tạp âm vẫn tốt hơn, khi đó người ta vẫn có thể thở gấp.
 
Mãi đến khi điện thoại rung lên “Ù ù ù” đánh vỡ áp lực trong buồng xe.
 
Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn dãy số, là số của em gái nên anh mới nhận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Hạ Ngôn hỏi anh đi đâu.
 
“Đang ở ngoài. Mà làm gì?”
 
“Trời sắp tối rồi nên hai anh em mình đi ăn cơm nhé.”
 
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh nhiều việc lắm.”
 
Nghiêm Hạ Ngôn không định bảo anh về nhà ăn cơm, cô ấy vừa mới hết bận, cảm thấy ăn cơm một mình chán lắm nên nghĩ tới nghĩ lui, mời người cảm thấy chán hơn cô ấy là Nghiêm Hạ Vũ.
 
“Để em mời anh. Mà để anh mời em cũng được.”
 
Nghiêm Hạ Vũ chưa kịp nói lời từ chối, Nghiêm Hạ Ngôn lại khiến anh phải suy nghĩ lại: “Nếu thực sự sau này anh không cần em giúp nữa thì anh có thể từ chối lời mời đi ăn của em.”
 
Từ trước đến nay chỉ có anh uy hiếp cô ấy, cuối cùng cũng có ngày anh bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay để uy hiếp.
 
Cuối cùng, anh nói: “Đi ăn ở đâu?”
 
“Để em gửi địa chỉ quán ăn cho anh.”
 
Nghiêm Hạ Ngôn thắng, nên sau đó cô ấy sẽ xử lí ổn thỏa những phần tiếp theo.
 
Nghiêm Hạ Vũ nhìn thoáng qua tin nhắn của em gái, là tên quán và địa chỉ, một nhà hàng mà anh chưa từng nghe đến, không biết cô ấy làm cách nào mà lại muốn đến một chỗ có nơi đỗ xe không tốt như vậy.
 
Anh dặn dò tài xế đi đến chỗ quán ăn đó.
 
Ô tô chậm rãi đi ra khỏi khu phố nhỏ, đi qua giao lộ cũng không gặp phải Ôn Địch.
 
Có lẽ cô đã rời đi trên xe của Kỳ Minh Triệt rồi, trợ lý Khang nghĩ như vậy mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng không phải thấy cảnh Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt ở cùng một chỗ với nhau.
 
Ngay cả anh ta cũng không muốn chứng kiến, chứ nói gì đến ông chủ.
 
Sau bảy lần quẹo tám lần rẽ, cuối cùng cũng đến gần quán ăn.
 
Biển hiệu của quán này khá bình thường và trừu tượng, nhìn một lúc lâu mới thấy trên đó viết cái gì.
 
Nghiêm Hạ Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho em gái.
 
Nghiêm Hạ Ngôn đi từ phía sau ra tát anh một cái, sau đó cúp luôn điện thoại của anh.
 
Nghiên Hạ Vũ quay đầu lại: “Lần sau muốn ăn cái gì, anh sẽ để người ta đóng gói về cho em.”
 
“Vậy thì chán lắm, đi ăn cơm ở ngoài không phải vì bầu không khí à.”
 
Nghiêm Hạ Ngôn nói cho anh biết rằng gần đây quán này đang hot, muốn ăn thì phải đi hẹn trước, còn nói số anh tốt, nên mới có lộc ăn, nếu bạn thân của cô ấy không đi công tác, thì làm gì có chuyện anh được đến.
 
Nghiêm Hạ Vũ không để tâm đến lời em gái, không quan tâm quán này đang hot hay gì gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Mặt tiền của cửa hàng này không quá lớn, tính cả lầu trên và lầu dưới là hai tầng, bố cục chặt chẽ, nhưng không quá đông đúc, chủ quán rất có tâm trong việc thiết kế và trang trí.
 
Những người đến đây để ăn cơm toàn là người trẻ tuổi, cơ bản đây là môi trường mà họ hay ăn uống.
 
“Sao?” Nghiêm Hạ Ngôn dẫn đường ở đằng trước: “Có phải hai mắt anh toả sáng rồi đúng không?”
 
Nghiêm Hạ Vũ thản nhiên nói: “Cũng được.”
 
Nhưng nếu là Ôn Địch thì cô sẽ thích.
 
Cô rất hứng thú với những điều kỳ lạ, quý hiếm và kỳ quái, như tấm gương trong tầng ba ở hội sở hay thảm thực vật được thiết kế đặt trong đó, cô nói nó mang đến cho cô linh cảm.
 
Nghiêm Hạ Ngôn nhắc nhở anh: “Chú ý dưới chân anh kìa.”
 
Cầu thang làm bằng gỗ, hẹp nhưng khá cao.
 
Nghiêm Hạ Vũ không nghĩ nữa, đi dọc theo cầu thang rồi rẽ vào lầu hai, bước chân anh cũng dừng lại. Ngọn đèn trong nhà hàng màu vàng ấm, mông lung không chân thực, lại khiến người ta mê muội.
 
Lướt qua ngăn cách giữa các bàn, anh liếc nhìn Ôn Địch.
 
Và cả Kỳ Minh Triệt.
 
Họ như nam nữ chính trong một bộ phim điện ảnh quay chậm.
 
Nghiêm Hạ Ngôn không thấy họ, mãi đến khi đến bàn mà cô ấy đã gọi.
 
Nghiêm Hạ Vũ dừng bước chân lại hai giây, đi qua sau lưng em gái.
 
Sau khi ngồi xuống, anh nhìn Hạ Ngôn: “Ai làm nhà hàng này hot thế?”
 
“Gì ạ?”
 
“Đừng có giả vờ.”
 
Vốn dĩ Nghiêm Hạ Ngôn không có ý định giấu giếm, nói: “Ôn Địch với Kỳ Minh Triệt ạ.” Cô ấy nói với lời lẽ đầy hùng hồn: “Khẩu vị của em với Ôn Địch không khác nhau lắm, chị ấy thích nhà hàng này, thì chắc chắn cũng có có các món em thích.”
 
Cô ấy đã từng ăn cơm vài lần với Ôn Địch, trong biệt thự của anh trai.
 
Đôi khi cô ấy đi qua tìm anh trai, cũng đúng lúc Ôn Địch đang ở nhà, không có gì phải giấu giếm nên mọi người cùng nhau ăn cơm luôn.
 
“Sao đột nhiên anh lại hỏi ai làm cho nhà hàng này hot thế?” Đến bây giờ Nghiêm Hạ Ngôn vẫn chưa nhìn thấy Ôn Địch cũng đang ở trong nhà hàng này.
 
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, mà nghiêng người nhìn về phía sau cô ấy.
 
Nghiêm Hạ Ngôn chợt quay đầu lại, thấy Kỳ Minh Triệt đang gắp đồ ăn, đưa đến miệng Ôn Địch, hình như Ôn Địch chỉ đợi một chút, nuốt đồ đang ăn trong miệng xuống, rồi mới ăn món Kỳ Minh Triệt gắp cho cô.
 
Trước kia khi cô ấy và Ôn Địch ăn cơm với nhau, anh trai cô ấy cũng sẽ cho Ôn Địch ăn, nhưng vì Ôn Địch ăn khá chậm, nhai từ từ mới chậm rãi nuốt xuống, lâu đến mức không nuốt nổi một miếng, nên có lẽ vì anh trai sợ đồ ăn sẽ bị nguội lạnh nên dứt khoát đút vào trong miệng cô luôn.
 
“Gọi món đi.” Nghiêm Hạ Vũ nhét thực đơn vào trước mặt cô ấy.
 
Nghiêm Hạ Ngôn xoay người, lúc này cô ấy sẽ không hiểu chuyện mà đi trêu đùa anh nữa đâu: “Em không biết tối nay họ ăn ở đây. Không phải em cố ý mời anh đến để thành thuỷ tinh bị tan nát đâu.”
 
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, hất cằm về phía menu.
 
Nghiêm Hạ Ngôn chọn vài món anh thích ăn trước, cuối cùng gọi thêm một món mà cô ấy thích ăn nữa.
 
Thỉnh thoảng cô ấy lại liếc mắt nhìn về phía anh trai, thấy anh luôn nhìn điện thoại, không để ý đến bàn của Ôn Địch.
 
“Anh ơi.”
 
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”
 
Nghiêm Hạ Ngôn cẩn thận, cân nhắc vài giây: “Anh hối hận rồi à?”
 
“Hối hận việc gì?” Nghiêm Hạ Vũ không ngẩng đầu.
 
“Hối hận việc đính hôn.” 
 
“Có gì phải hối hận chứ?”
 
Được rồi, Nghiêm Hạ Ngôn ngậm miệng.
 
Có đủ loại đồ ăn vặt và kẹo trong bát đựng trái cây trên bàn.
 
Nghiêm Hạ Ngôn xé viên kẹo bạc hà ra, ném vào trong miệng.
 
Cô ấy rất ít khi yên lặng khi ở cùng với anh trai như vậy, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
 
Vài phút sau Nghiêm Hạ Vũ mới cất điện thoại, ngẩng đầu lên: “Bên chỗ ba thế nào rồi?”
 
Nơi khoé mắt vẫn liếc về phía bên trong, nhìn về chỗ có bóng dáng quen thuộc.
 
Anh hơi điều chỉnh tư thế ngồi, tránh nhìn về hướng đó.
 
“Em nói hôm đó ba đến nhà Điền Thanh Lộ à? 
 
“Đúng rồi ạ.”
 
Đầu ngón tay Nghiêm Hạ Ngôn nghịch giấy gói kẹo: “Không sao đâu ạ, nhưng chắc chắn là vẫn tức giận. Nếu là anh, con của anh xem hôn nhân là trò đùa giống vậy, vừa đính hôn chưa được nửa năm đã huỷ hôn, thì anh có tức giận không?”
 
Nghiêm Hạ Vũ: “Đổi chủ đề đi.”
 
“Không phải do anh hỏi trước à.” Nghiêm Hạ Ngôn biết anh không thích cô ấy nói chuyện dài dòng.
 
“Nếu không có việc gì làm thì em khai sáng cho ba đi, để ông ấy chuẩn bị tâm lý.”
 
Nghiêm Hạ Ngôn nhìn chằm chằm vào anh trai: “Anh có ý gì thế?” 
 
Nghiêm Hạ Vũ: “Những lần ông ấy tức giận vì anh vẫn còn ở phía sau kia kìa.”
 
“...”
 
Bây giờ phục vụ mới mang thức ăn lên, cuộc trò chuyện của họ cũng kết thúc.
 
Sau bữa ăn, Nghiêm Hạ Ngôn phát hiện anh trai đã uống hai chén nước, xoa bụng chỗ dạ dày mấy lần, có vẻ không thoải mái lắm, tối nay anh cũng không ăn nhiều.
 
“Anh lại bị đau dạ dày à?”
 
“Không sao đâu.” Nghiêm Hạ Vũ bóc một viên kẹo bạc hà rồi cho vào miệng em gái: “Đi thôi.”
 
Anh thanh toán, trả tiền rồi đi xuống lầu.
 
Lúc đi đến đầu cầu thang, Nghiêm Hạ Ngôn cố ý quay đầu, liếc nhìn về phía bàn mà Ôn Địch ngồi, họ đi mất rồi, thay vào đó là một cặp đôi khác đang ngồi ở đó.
 
Lúc đứng dưới nhà hàng, Nghiêm Hạ Ngôn hỏi anh buổi tối có về nhà cũ không.
 
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, bây giờ anh phải về công ty để tăng ca: “Bật một bóng đèn ở phòng khách cho anh thôi.”
 
Hiện tại anh đã quay về nhà cũ để ở, từ khi Ôn Địch công khai chuyện tình cảm, anh không về chỗ biệt thự nữa. Chiếc gối của cô vẫn đang chồng lên chiếc gối của anh.
 
Trong biệt thự quá lạnh lẽo và yên tĩnh, đến một giọng nói khác cũng không có.
 
Khi quay về nhà cũ, ít nhất có thể nghe Nghiêm Hạ Ngôn nói nhảm, có tí không khí của con người.
 
Trên đường đi bị kẹt xe, ô tô phải dừng lại rồi lại đi.
 
Trợ lý Khang cũng phát hiện thỉnh thoảng ông chủ có xoa chỗ dạ dày, nhìn có vẻ không thoải mái, anh ta hỏi: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh có cần phải đến bệnh viện không?”
 
“Không cần đâu.” Đột nhiên Nghiêm Hạ Vũ hỏi về tình hình công ty của Minh Kiến Quân.
 
Khang Ba hiểu ý, cho người đi điều tra.
 
Nghiêm Hạ Vũ lại dặn dò: “Giao cho tôi tất cả thông tin từ trên xuống dưới về công ty của Minh Kiến Quân.”
 
Khang Ba không hỏi ông chủ đang muốn làm gì, mà chỉ làm theo lời anh.
 
Nghiêm Hạ Vũ chống cằm, không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.

 
Đây là lần thứ ba trong hôm nay anh được nhìn thấy Ôn Địch.
 
Không có gì kỳ lạ khi nhìn thấy cô ở lối đi bộ ven đường cả, cô với Kỳ Minh Triệt ăn cơm trong nhà hàng bên kia, thì lúc quay về căn hộ phải đi đường mày.
 
Trong tay Kỳ Minh Triệt cầm hai cái túi từ tiệm sách, còn tay phải thì nắm tay Ôn Địch. Đêm nay họ có một bữa tối vui vẻ, cũng không nhìn thấy Nghiêm Hạ Vũ. Ôn Địch ăn nhiều hơn mấy miếng, Kỳ Minh Triệt để tài xế lái xe về nhà, còn anh ta đi bộ về nhà với cô.
 
Dây giày của Ôn Địch bị tuột, cô rút tay từ trong tay anh ta ra, chuẩn bị buộc lại dây.
 
“Để anh.” Kỳ Minh Triệt đưa túi đựng sách đang cầm trong tay ra cho cô cầm, anh ta bước ra sau, ngồi xổm xuống để buộc lại dây giày cho cô.
 
Ôn Địch nhìn chằm chằm vào động tác của anh ta: “Cách buộc này của anh rất đặc biệt.”
 
“Hồi xưa anh thích đá bóng, dây giày thường xuyên bị tuột, tự anh phải suy nghĩ một cách để khỏi bị nữa.” Kỳ Minh Triệt đứng lên, lấy túi đựng sách cô đang cầm trong tay qua.
 
Ôn Địch đưa tay cho anh ta nắm: “Để lúc về, anh sẽ dạy em cách để buộc thế nào.”
 
“Em không cần học, sau này cứ để anh buộc cho em.” Bên cạnh không có người qua lại, Kỳ Minh Triệt cầm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống môi cô.
 
Sau đó hai người tiếp tục tay trong tay một cách tự nhiên, chậm rãi, ung dung đi về phía trước.
 
Bóng cây lắc lư bên đường.
 
Xe trên làn đường bắt đầu khởi động, đến khi chiếc xe chạy vụt qua, người trong xe mới không nhìn nữa.
 
Trong buồng xe lờ mờ, trợ lý Khang không thể thấy rõ sắc mặt của ông chủ.
 

 
Ngày tiếp theo, Ôn Địch dậy từ sớm, rửa mặt ngay khi trời còn tờ mờ sáng, hôm nay cô muốn đi cùng Cù Bồi để đến gặp bác sĩ.
 
Cô gọi điện thoại cho Cù Bồi trước, nửa tiếng nữa bắt buộc phải đến.
 
Cù Bồi: “Sao em dậy sớm thế?”
 
“Không phải chị cũng vậy à.”
 
Ôn Địch ăn bữa sáng khá đơn giản, cầm chìa khoá xe lên rồi đi ra ngoài.
 
Cửa chung cư vừa mở ra, một chiếc ô tô hạng sang đã đậu sẵn ở đó.
 
Cô rất nhạy cảm với các mẫu xe hiện tại, hồi trước tông vào đuôi của một chiếc xe, chiếc xe đó cũng thuộc series này. Đôi khi nhìn thấy xe thuộc series, cô cũng liếc nhìn biển số xe theo phản xạ.
 
Ôn Địch còn chưa đi đến cửa chung cư, thì có một người

vội vàng đi qua cô.
 
Người đàn ông có chiều cao trung bình, khoảng bốn mươi tuổi, làm cho người ta cảm thấy vừa nghiêm túc lại già dặn, ông đang đứng đó để nói chuyện điện thoại: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi xuống lầu rồi.”
 
Sau đó người đàn ông đó kéo ghế phụ của xe ra, chờ đến khi ông ngồi lên, ô tô mới quay đầu xe.
 
Ôn Địch nhớ, chiếc xe lần trước bị tông vào đuôi, hình như ông chủ cũng họ Tiêu. Lúc nãy khi xe dừng lại, cô không nhìn thấy được biển số xe, bây giờ đuôi xe đang ở hướng về phía cô, biển số xe này rất quen.
 
Ôn Địch chắc chắn chiếc xe bị cô tông vào đuôi là chiếc xe đó.
 
Bây giờ gặp lại, cô phải trả phí sửa xe cho nhà người ta.
 
Cô chạy vài bước để đuổi theo, ý bảo tài xế dừng lại một chút.
 
Ô tô dừng lại có một chút, có lẽ tài xế đã nhìn thấy cô từ kính chiếu hậu, cũng nghe thấy tiếng của cô, sau đó vẫn cứ lái đi.
 
“Tổng giám đốc Tiêu.” Thư ký vừa ngồi lên xe quay đầu lại, nói với người ở hàng ghế sau: “Anh có chắc là không muốn dừng lại không? Cô Ôn đã đuổi theo được vài bước rồi.”
 
Lúc thư ký đi ngang qua Ôn Địch, thấy cô nhìn chằm chằm vào xe họ, hoá ra là nhận ra xe.
 
Cuối cùng Tiêu Đông Hàn mới mở miệng: “Có lẽ cô ấy nhiều tiền đến mức không có chỗ để tiêu.”
 
Thư ký nói: “Có lẽ vậy ạ.” Nếu là người khác, nói không phải bồi thường có lẽ người ta cầu còn không được: “Ôn Địch là con gái của nhà giàu nhất Giang Thành, Ôn Trường Vận, nên không thiếu tiền.”
 
Tiêu Đông Hàn không bình luận gì.
 
Thư ký nói tiếp: “Ở Giang Thành, tập đoàn Vận Huy có thực lực toàn diện mạnh nhất, nếu chúng ta muốn tiến vào thị trường Giang Thành thì không tránh khỏi việc hợp tác với Ôn Trường Vận.”
 
Tiêu Đông Hàn vuốt cằm, tỏ vẻ đã biết.
 
Chẳng mấy chốc, họ đã lái vào đường chính rồi.
 
Trong vòng hai phút, xe của Ôn Địch cũng chạy đến, nhưng lại đi ngược lại với xe của Tiêu Đông Hàn.
 
Ôn Địch đến nhà Cù Bồi, đón người rồi đến thẳng bệnh viện.
 
Cù Bồi không được ngủ ngon cả đêm, cô ấy có sắc mặt tiều tuỵ.
 
“Chị à, chị cứ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi đi.”
 
“Chị không ngủ được.”
 
Cả cơ thể khó chịu nên có ngủ cũng không ngon.
 
“Nếu đạo diễn Nguyễn biết chị như vậy, sẽ thấy lo lắng nhiều lắm.”
 
Nên mới không nói cho anh ấy biết. Cô ấy chỉ nói với anh ấy là đến tìm chuyên gia để tái khám theo định kỳ thôi.
 
Cù Bồi nói: “May mà có em. Con trai với con dâu của chị nói khi về nước, phải cảm ơn em thật tốt, bận rộn trước sau.”
 
“Nếu cô nói như vậy là muốn để em làm người ngoài rồi đó.”
 
Khi đến bệnh viện, đi khám ở một phòng khám của chuyên gia, sau khi làm kiểm tra hàng loạt, tình hình tồi tệ hơn cái đã nghĩ một chút.
 
Cùng ngày hôm đó, Ôn Địch tiến hành làm thủ tục nhập viện thật tốt thay Cù Bồi.
 
Mặc dù có dì giúp việc và nhân viên chăm sóc chăm giúp, nhưng Ôn Địch vẫn lo lắng, ngày nào cũng bận rộn, nhưng vẫn dành một chút thời gian để đến phòng bệnh, trò chuyện với Cù Bồi.
 
Vào ngày thứ tư cô đến, tinh thần của Cù Bồi tốt lên không ít: “Không cần hôm nào em cũng chạy đến đâu, gọi điện thoại hỏi thăm một chút là được.”
 
Ôn Địch: “Em mà không đến, ai mà biết liệu chị có vội vàng làm thủ tục để xuất viện không, còn bí mật chạy hai vòng quanh công ty nữa.”
 
Cù Bồi cười: “Lần này chị không làm vậy đâu.” Tuy cô ấy không thích mùi nước khử trùng, nhưng nếu không có lời khích lệ của cô, thì có lẽ cô ấy đã mất mạng rồi.
 
Cô ấy nhớ Ôn Địch định đến thăm lớp của Thẩm Đường, sắp cuối tháng rồi mà cô vẫn chưa đi.
 
“Không phải em định đến thôn Hải Đường à? Em đi đi, đừng để muộn vì chị. Bây giờ chị thấy tốt hơn rồi.”
 
Ôn Địch nói: “Em sẽ ở đây hai ngày, để đợi Kỳ Minh Triệt hết bận nữa, anh ấy muốn đi theo để giúp em.”
 
Nhắc đến Kỳ Minh Triệt, Cù Bồi hỏi: “Hai người thế nào rồi?”
 
Ôn Địch cười: “Tốt lắm ạ, ngọt ngào như mật.”
 
Cù Bồi không nói gì thêm, cô ấy cảm thấy như vậy rất tốt.
 
Có lẽ điều cô muốn ở hiện tại, là một đoạn tình cảm bình yên.
 
Mắt Ôn Địch nhìn đồng hồ, lần trước Cù Bồi làm kiểm tra cũng không cách thời gian này quá lâu: “Em đi lấy phim chụp X - quang.”
 
Cô cầm hoá đơn lên, đi đến toà nhà bên cạnh để lấy kết quả kiểm tra.
 
Lúc nhận được phim, cô đọc không hiểu nên định đi tìm y tá trưởng.
 
Lối vào thang máy ở tầng một rất ồn ào.
 
Cô đứng xếp hàng trước thang máy số một, cô đeo khẩu trang và đeo kính nên không ai nhận ra cô cả.
 
“Ôn Địch.” Giọng nói không lớn nhưng qua tiếng ồn ào xung quanh vẫn lọt vào tai cô.
 
Trong một lúc, cô còn nghi ngờ có phải cô bị bệnh rồi không.
 
Không ngờ cô lại xuất hiện ảo giác về thính giác, nghe thấy tiếng Nghiêm Hạ Vũ gọi cô.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồi trước cũng có một lần như vậy, lần đó là vào mấy tháng trước, trong lúc ngẩn ngơ cô đã nghe thấy tiếng anh gọi cô ở sân bay, lúc cô quanh đầu lại, xung quanh không có ai cả.
 
“Em bị sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?” Vốn dĩ Nghiêm Hạ Vũ đang đi lên cầu thang, anh thấy bóng dáng của Ôn Địch nên mới bước nhanh qua đây.
 
Hoá ra lần này không phải ảo giác. Ôn Địch nói: “Là của cô Cù.”
 
Cô dịch sang bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách với anh, không muốn nói chuyện với anh.
 
Nghiêm Hạ Vũ đang chờ cô hỏi anh vì sao lại đến bệnh viện.
 
Nhưng không đợi được.
 
Ôn Địch có điện thoại gọi đến, Nghiêm Hạ Vũ chỉ vô tình liếc về phía cô, thấy trên điện thoại có dòng ghi chú, chỉ có một chữ “Triệt”.
 
Ôn Địch nhận máy: “Ừ, em đang ở bệnh viện.”
 
“Cô Cù thế nào rồi?”
 
“Không sao đâu, trạng thái tốt hơn hai ngày trước.” Ôn Địch nhíu mày: “Có phải anh bị cảm không? Giọng mũi của anh nặng quá.”
 
“Anh không sao đâu.”
 
“Anh phải uống nhiều nước vào.” Cô liếc thang máy, sắp đến tầng một: “Để em vào trong mua cho anh chút thuốc, buổi tối anh mà thấy không thoải mái thì phải uống sau khi ăn. Lát nữa nói tiếp nhé, thang máy đến rồi.”
 
Ôn Địch cúp điện thoại, đi theo dòng người phía trước.
 
Nghiêm Hạ Vũ hơi do dự, cũng cất bước vào thang máy.
 
Anh đứng ở chỗ cửa ra vào, ấn số “3”.
 
Ôn Địch đứng ở đằng sau, nên anh không nhìn thấy cô, bóng của hai người trùng nhau ở cửa thang máy, chỉ có mười giây ngắn ngủi, thang máy đã đến tầng ba, cửa từ từ mở ra, bóng trên cửa thang máy không còn nữa.
 
Nghiêm Hạ Vũ xuống trước, Nghiêm Hạ Ngôn đứng ở lối đi an toàn vẫy tay với anh.
 
Đợi anh đến gần: “Sao anh không đi từ cầu thang lên?” Cô đẩy tay anh: “Nhanh lên, sắp đến số của anh rồi.” 
 
Mấy hôm nay dạ dày của anh không được thoải mái, Nghiêm Hạ Ngôn lo lắng nên đăng ký cho anh rồi bảo anh đến đây một chuyến để làm kiểm tra, thì lòng cô ấy mới yên tâm.
 
Nghiêm Hạ Ngôn thở ra một hơi, không có bệnh gì là tốt rồi: “Có lẽ là do gần đây anh không ngủ ngon, áp lực tinh thần lớn, đêm nay về nhà rồi ngủ một giấc thật tốt nhé.”
 
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh không nên đến đây.”
 
Bây giờ dạ dày anh càng thấy đau hơn.
 
Nếu không đến bệnh viện, anh sẽ không gặp phải Ôn Địch, sẽ không thấy ghi chú của Kỳ Minh Triệt trong điện thoại của cô, cũng sẽ không nghe thấy cô đã quan tâm Kỳ Minh Triệt như vậy.
 
Nghiêm Hạ Ngôn không biết anh gặp phải Ôn Địch, lơ đễnh: “Đến đây một chuyến cũng tốt mà, mẹ với em cũng yên tâm.”
 
Hai anh em đi xuống tầng.
 
Lúc xuống, Nghiêm Hạ Vũ đi bằng cầu thang.
 
Lúc chân chạm xuống bậc thang tạo nên tiếng vang, từng bước từng bước, như dẫm nát trái tim anh.
 
“Anh ơi.” Lúc xuống lầu, Nghiêm Hạ Ngôn gọi sau lưng anh.
 
“Sao thế?” 
 
“Có cần em mua thuốc trợ giấc ngủ cho anh không?”
 
“Không cần đâu, trong nhà có rồi.”
 
Nghiêm Hạ Ngôn vẫy tay với anh, cô ấy đi ra bãi đậu xe để lấy xe.
 
Vừa đi, cô ấy vừa gửi tin nhắn cho mẹ: [ Mẹ yên tâm đi, cơ thể anh con không có vấn đề gì đâu, chắc là trong lòng anh ấy thấy khó chịu làm anh ấy nghĩ dạ dày không thoải mái thôi. ]
 
Xe của Nghiêm Hạ Vũ đậu bên cạnh khu nhà ngoại trú, thấy anh đi ra, trợ lý Khang đón anh, quan tâm nói: “Tổng giám đốc Nghiêm, bác sĩ nói thế nào vậy?”
 
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không sao đâu. Là do Hạ Ngôn làm ầm lên thôi.”
 
Anh nói không sao, nhưng trợ lý Khang phát hiện sau khi lên xe, ông chủ có bấm bụng hai lần.
 
Lúc về công ty, Nghiêm Hạ Vũ hỏi thăm, công ty bên chỗ Minh Kiến Quân thế nào.
 
Khang Ba nói: “Tôi đang sửa sang lại, tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh.”
 
Khi điều tra tình hình của công ty Minh Kiến Quân, phí một chút thời gian, anh ta nhận được phản hồi về tài liệu một giờ trước.
 
Cuộc điều tra này không thành vấn đề, công ty của Minh Kiến Quân đang bị khủng hoảng tài chính.
 
Tất cả là do chuyện ngoại tình của ông ta khơi mào, cuối cùng vợ cũng tìm được chứng cứ ở ngoài của ông ta, tuy không đầy đủ, nhưng đủ chứng cứ để chứng minh ông ta ngoại tình với Tân Nguyên ở ngoài.
 
Cặp đôi khống chế cả công ty đã hoàn toàn trở mặt.
 
Việc xảy ra vấn đề liên quan đến dây xích tài chính không phải ý của họ, nhưng trong cơn giận dữ thì không có sự lo lắng.
 
Đến khi ý thức về nguy cơ tài chính thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi.
 
Người bên ngoài giới không biết công ty họ xảy ra vấn đề, họ đang nghĩ cách để bù lại chỗ bị tổn thất, vì không dám lộ chuyện này ra, nên việc giải quyết tiền bạc càng thêm khó khăn.
 
Nghiêm Hạ Vũ khép tài liệu lại: “Đây là thời cơ tốt để nhập vốn vào công ty họ.”
 
Khang Ba gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Hơn nữa còn có thể đè thấp điều kiện xuống.
 
Khi thiếu tiền thì bạn như cá nằm trên thớt, mặc cho người khác chém giết.
 
Nhưng Nghiêm Hạ Vũ không có ý định làm như vậy, anh nói: “Đưa thẻ tiết kiệm cho tôi.” Anh viết một con số lên tờ giấy note, sau đó viết thêm một chuỗi số không.
 
Viết xong, anh bóc giấy note ra, đưa cho trợ lý Khang: “Chuyển tiền vào thẻ. Sau đó hẹn Kỳ Minh Triệt cho tôi.”
 
Trợ lý Khang hiểu ông chủ đang muốn dùng đao cướp tình, lấy tiền để khiến Kỳ Minh Triệt và Ôn Địch chia tay.
 
Anh nhìn tờ giấy note, muốn nói rồi lại thôi.
 
Nghiêm Hạ Vũ liếc nhìn trợ lý: “Sao, thấy tôi làm vậy với Minh Kiến Quân là không nhân hậu à?” Anh không nhanh không chậm nói: “Bắt đầu cướp người rồi thì để ý những cái đó làm gì?”
 
Khang Ba: “... Vâng.”
 
Tam quan của anh ta nhanh chóng bị lệch đi.
 
Nghiêm Hạ Vũ đóng nắp bút lại: “Tôi đưa tiền cho gia đình họ để vượt qua khủng hoảng tài chính, không phải lúc nào cũng có chuyện tốt như vậy đâu.”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện