Rượu pha trong nước sôi để nguội quá ít, vì để đảm bảo không ai nhận ra, Ôn Địch bảo người phục vụ đổ thêm nửa ly rượu vang vào cho cô, uống mấy ngụm rượu vang, mùi thơm nhàn nhạt của rượu đánh tan sự nhạt nhẽo của nước sôi để nguội.
Ngoại trừ quản lý, không ai biết trong ly rượu của cô là nước.
Mọi người cùng bàn trò chuyện rôm rả, Ôn Địch ngoại trừ đáp lễ tiếp rượu với người khác, còn lại cô đều yên lặng ăn đồ ăn trên bàn, không tham gia bất kỳ chủ đề gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại đang để trên bàn của cô rung lên, là tin nhắn của đạo diễn Nguyễn: [Ăn ăn ăn! Em chưa từng nhìn thấy cơm à!]
Ôn Địch ngẩng đầu, đạo diễn Nguyễn ngồi đối diện cô, hiển nhiên là anh ta đối với biểu hiện lạnh nhạt trên bàn rượu này của cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cô nhắn lại: [Chưa từng nhìn thấy cơm nào ngon như vậy :) ]
Đạo diễn Nguyên phủi phủi khói thuốc, nhanh chóng gõ chữ: [Trước khi em đến đây, cô Cù của em không có dặn dò gì em à?]
Có dặn, Cù Bồi bảo cô buổi tối hôm nay phải nắm chắc cơ hội làm quen với mấy vị lãnh đạo ở đây, biết nắm bắt tốt thì đây sẽ trở thành nguồn lực lớn cho mạng lưới xã hội, sẽ rất có ích cho sự nghiệp của cô.
Bất kể là Cù Bồi hay đạo diễn Nguyễn, sự thành tâm thành ý của bọn họ cho cô, tất cả ân tình này cô đều nhớ kỹ, chỉ là cô không thích nịnh bợ người khác, lễ phép mời rượu thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng có mục đích lấy lòng người khác, cô không làm được.
Đạo diễn Nguyễn: [Sao em và Thẩm Đường giống nhau thế nhỉ, nước đổ đầu vịt, coi lòng tốt của người khác như lòng lang dạ thú, tính tình này của hai đứa, sau này sẽ chịu thu thiệt đấy.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đường là bạn thân của cô, trong mắt của đạo diễn Nguyễn, cô và Thẩm Đường là người kiêu ngạo không biết thời thế. Trong mắt một số người khác lại giống như lạt mềm buộc chặt, giả vờ thanh cao.
Ôn Địch: [Cảm ơn ý tốt của anh và cô Cù, em sẽ cố hết sức viết ra một kịch bản thật hay để người tay đầu tư vào kịch bản của em. Kịch bản hay mới có thể coi như là cách trả ơn tốt nhất.]
Ý cô muốn nói không thể rõ ràng hơn, hiện tại cô không thể ai dua nịnh hót người khác được.
Nguồn lực và quan hệ quan trọng thế nào, không phải Ôn Địch không biết, đạo diễn Nguyễn tức giận thì tức giận, cô biết rõ nhưng vẫn làm ra vẻ như không có gì quan trọng.
Nói đến chuyện sáng tác, Ôn Địch và người có tài năng và năng lực phân tích giải thích vấn đề, nếu như cô có thêm nguồn lực mạnh mẽ, thì chẳng khác gì như cá gặp nước.
Đạo diễn Nguyễn vừa tức giận vừa bất lực: [Đứa nhỏ này, phải làm sao với con nhóc như em đây, anh thấy em viết nhiều kịch bản quá rồi thật sự cho người bố của em là người giàu có nhất, chờ người nhà tùy tiện ném cho em mấy trăm triệu để quay cái kịch bản của em.]
Ôn Địch cười nhắn lại: [Bố em không phải là người giàu nhất, mấu chốt là nằm ở em (cười trộm)]
Đạo diễn Nguyễn không hiểu, đáp lại cô bằng một dấu hỏi chấm.
Ôn Địch mở khung chat Wechat với bố ra, cô xóa tên ghi chú ban đầu "Bố" đi, sau đó chỉnh lại rồi chụp màn hình gửi cho đạo diễn Nguyễn.
Đạo diễn Nguyễn mở hình ảnh cô gửi lên, Ôn Địch lưu tên bố của cô là: "Ông bố giàu nhất".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo diễn Nguyễn : "..."
Lửa giận từ dưới bụng dồn lên, anh ta cảm thấy mình có thể đốt cháy những ngọn nến đã tắt căm trên bánh sinh nhật trước mặt này.
Điều duy nhất khiến đạo diễn Nguyễn cảm thấy được an ủi là, sau khi tiệc kết thúc, chuyển chỗ chơi khác, Ôn Địch không từ chối, cho anh ta mặt mũi, đồng ý đi chơi tăng hai.
Sau khi tan tiệc, những người khác đã nồng nặc mùi rượu, chỉ có Ôn Địch hoàn toàn không có cảm giác gì, cô hỏi Cù Bồi ở hội quán phòng số bao nhiêu, chuẩn bị đi qua đó.
Cù Bồi day day trán, suy nghĩ một lúc: "Phòng 2808."
Tối nay có rất nhiều người mời cô ta uống rượu, uống tổng cộng bốn ly, bây giờ có hơi đau đầu.
Cô ấy quan tâm hỏi Ôn Địch: "Dạ dày em có khó chịu không, chị có thuốc giải rượu này, em lấy hai viên không?"
Ôn Địch xua tay: "Em vẫn ổn."
Không phải vẫn ổn, mà là quá ổn.
Cù Bồi khen cô: "Không tệ, tửu lượng đã khá hơn rồi."
Lúc này quản lý đến tìm Ôn Địch, cô và Cù Bồi hẹn gặp lại ở phòng bao trong hội quán, cô đi về phía quản lý.
Trưởng ban mỉm cười nói: "Bây giờ có rất nhiều người đang chờ thang máy, tôi dẫn cô đi qua thang máy chuyên dụng đi xuống dưới."
Ôn Địch nói cảm ơn, xem ra cũng là Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.
Trưởng ban cầm thẻ đi thang máy chuyên dụng của quản lý đi phía trước, cô ta không biết tổng giám đốc Nghiêm là ai, với lại có quan hệ thế nào với Ôn Địch, chỉ là quản lý phân công làm việc, cô ta sẽ không nhiều chuyện hỏi lung tung.
Ôn Địch gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ, tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô gửi một cái icon meo meo, sau đó gõ vào khung chat ba chữ: [Em nhớ anh.]
Lập tức trên màn hình hiện lên đầy những ngôi sao vàng chớp chớp.
Lúc cô vui vẻ sẽ gửi cho anh ba chữ này, cô cũng rất thích nhìn cơn mưa sao hiện lên màn hình khi nhắn em nhớ anh.
Hai người đi đến cửa thang máy, trưởng ban quét thẻ, chờ thang từ tầng trên đi xuống một tầng.
Lúc cửa thang máy vừa mở ra, đúng lúc Nghiêm Hạ Vũ gọi điện thoại đến.
Ôn Địch nghe máy, lần nữa gật đầu với trưởng ban biểu thị cảm ơn, cô đi vào trong thang máy.
Trong thang máy có người, Ôn Địch đứng gần ngay cửa, đưa lưng về phía mấy người phụ nữ kia.
Cô nói vào trong điện thoại: "Em vừa vào trong thang máy, tín hiệu có thể không tốt."
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Tiệc kết thúc rồi à?"
"Ừm." Lúc này Ôn Địch mới nhớ hỏi anh: "Chiếc xe đến đón em biển số bao nhiêu thế? Em không nhớ lắm, em sắp xuống đến tầng hầm để xe rồi."
Nghiêm Hạ Vũ đọc biển số xe công vụ đó cho cô, rồi hỏi: "Bây giờ em về thẳng nhà sao?"
Ôn Địch: "Không về nhà, em còn phải đi tăng hai nữa, ở chỗ hội quán anh thường hay đi đó."
Cô đang nói chuyện, thang máy xuống đến tầng hầm, sau khi Ôn Địch đi ra khỏi thang máy thì đi tìm chiếc xe công vụ kia.
Người ở trong thang máy đi ra theo sau Ôn Địch là Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi, dòng người xô đẩy thế nào, một đêm gặp hai lần.
Từ trước đến nay Điền Thanh Lộ và Đinh Nghi khi đến khách sạn này ăn tối đều đi thang máy chuyên dụng, tối nay Ôn Địch đi cùng chung một thang máy với bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là Nghiêm Hạ Vũ sắp xếp.
Đến khi hai người ngồi lên xe, Đinh Nghi mới lên tiếng nói chuyện: "Để tớ nhìn xem cậu có thể lừa mình dối người như thế nào!"
Trước khi hai người vào trong thang máy, Điền Thanh Lộ có gọi điện thoại cho Nghiêm Hạ Vũ, nhưng Nghiêm Hạ Vũ không nghe máy. Điền Thanh Lộ tự an ủi bản thân, nói rằng chắc là anh đang bận, điện thoại không ở bên cạnh.
Kết quả mấy phút tiếp theo đó Điền Thanh Lộ lập tức nhận một cái tát thẳng vào mặt, Nghiêm Hạ Vũ không rảnh nhận điện thoại của cô ta, nhưng lại rảnh gọi điện thoại cho Ôn Địch, anh cũng không bận rộn, điện thoại thì ở bên người.
Điền Thanh Lộ khởi động xe, nhìn tấm kính trong suốt trước mặt, gào lên với Đinh Nghi một câu: "Cậu có thể ngậm miệng vào không!"
Bảo Đinh Nghi ngậm miệng thì rất khó, cô ấy nói: "Trừ khi một ngày nào đó hai chúng ta không còn là bạn nữa."
Khả năng hai người bọn họ ầm ĩ nghỉ chơi với nhau là bằng con số không. Điền Thanh Lộ không thể tuyệt giao với Đinh Nghi, cô ta biết Đinh Nghi thật lòng suy nghĩ cho mình, chỉ là tâm trạng bây giờ của cô ta không thể nào cảm động với hành động này của Đinh Nghi được.
Chỉnh bản thân cô ta cũng không nhớ rõ mình thích Nghiêm Hạ Vũ từ khi nào, bây giờ cơ hội kết hôn với anh đang bày ra trước mắt, cô ta không thể nào bỏ qua được.
Cô ta lấy cuộc hôn nhân và lòng tự của mình ra để đánh cược, bản thân cô ta cũng giống như một tay cờ bạc.
Đạo lý gì cô ta đều hiểu hết, trong lòng cũng rất rõ ràng Nghiêm Hạ Vũ không phải đối tượng tốt để kết hôn, nhưng cô ta không có cách nào quay đầu lại được.
Điện thoại đặt trên bàn điều khiển của cô ta rung lên, Điền Thanh Lộ cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ trả lời cô ta, anh hỏi: [Có chuyện gì?]
Điền Thanh Lộ cuối cùng có thể ở trước mặt Đinh Nghi nở mày nở mặt một chút, cô ta huơ huơ tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ trước mặt bạn mình: "Cậu thấy chưa?"
Đinh Nghi không phản bác được, chỉ hít một hơi thật sâu.
Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu thật sự rất khủng bố, Nghiêm Hạ Vũ chỉ khách khí trả lời Điền Thanh Lộ một tin nhắn, cô ta có thể đọc đến chết cũng không thấy chán.
Điền Thanh Lộ không rảnh quan tâm Đinh Nghi, gõ chữ trả lời Nghiêm Hạ Vũ: [Khi nào thì anh rảnh? Chọn một chỗ uống cà phê đi, em có chuyện muốn bàn với anh.]
Hai phút sau Nghiêm Hạ Vũ mới trả lời lại: [Ôn Địch rất hay ghen, cho dù cô ấy có biết hay không, trước nay tôi chưa từng ra ngoài đơn độc với bất kỳ người phụ nữ nào.]
Lời từ chối trực tiếp này đâm thằng một nhát vào tim Điền Thanh Lộ.
Điền Thanh Lộ nhanh chóng xóa dòng chữ đang gõ, hỏi anh: [Vậy bây giờ anh đang ở đâu?]
Nghiêm Hạ Vũ: [Ở hội quán.]
Điền Thanh Lộ lái xe ra khỏi hầm gửi xe của khách sạn, nghẹo hướng đi về phía hội quán.
Đinh Nghi vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi cô ấy mở mắt ra thì