Là Khi Anh Chưa Biết Nên Yêu Em Thế Nào

Chương 4


trước sau


Thứ hai tuần tiếp theo, Ôn Địch nhận được điện thoại của Cù Bồi, Cù Bồi nói công ty đã ký xong hợp đồng viết một kịch bản riêng với Minh Kiến Quân. Trước tết Minh Kiến Quân khá bận rộn, sau tết ông ta mới có thể bớt chút thời gian gặp mặt Ôn Địch, kể chi tiết về câu chuyện năm đó ông ta và vợ mình gặp nhau, yêu nhau thế nào.
 
Ôn Địch không ngờ những ồn ào ngoại tình không hề làm ảnh hưởng đến Minh Kiến Quân, ông ta vẫn kiên quyết muốn viết kịch bản riêng này. "Ông ta đã đi lệch đường ray rồi còn muốn tặng món quà này cho vợ mình? Rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì thế?"
 
Cù Bồi suy đoán: "Chị nghĩ có thể là do vợ ông ta không tìm được chứng cứ ông ta ngoại tình."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên trong có ẩn tình gì, người ngoài như bọn họ không thể nào biết được.
 
Hai người bàn bạc chuyện viết kịch bản đặc riêng xong, Cù Bồi nói: "Tổ chương trình [Như Hình Với Bóng] tìm tới chị, nói muốn mời em làm khách quý tham gia chương trình của bọn họ."
 
Ôn Địch vốn đang nằm ườn ra bàn đọc sách, nghe thấy tên chương trình [Như Hình Với Bóng] thì bò dậy, trong khoảng thời gian cô đóng cửa viết kịch bản không chú ý đến tin tức giải trí.
 
Cô chưa từng nghe đến chương trình này, từ tên của chương trình cũng không thể đoán được đây là kiểu chương trình gì, cô hỏi Cù Bồi: "Đây là loại chương trình thực tế gì vậy ạ?"
 
Cù Bồi nói: "Liên quan đến chủ đề du lịch và nhiếp ảnh, một công ty điện thoại tài trợ chương trình này. À đúng rồi, công ty của Minh Kiến Quân cũng là một trong những nhà tài trợ đấy."
 
Trong mùa đầu tiên của chương trình [Như Hình Với Bóng], ban đầu tổ chương trình chọn sáu địa điểm danh lam thắng cảnh, mời bốn người nổi tiếng và bốn nhiếp ảnh gia chia thành bốn nhóm quay, trong quá trình còn tổ chức những cuộc thi nhóm nhỏ.
 
Ôn Địch tự lấy bản thân ra làm trò cười: "Em thì tính là người nổi tiếng cái gì chứ, tổ chương trình nghĩ thế nào mà mời em?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cù Bồi thao thao không ngớt: "Bởi vì bây giờ em đang hot, em lại có khả năng xử lý tình huống rất tốt, em biết cách điều khiển bầu không khí, là linh hồn của một đoàn đội cần có. Em còn được cư dân mạng ca ngợi là mỹ nhân 360 độ không góc chết, nhiếp ảnh gia có thể tìm thấy cảm hứng chụp ảnh từ trên người của em, những lý do này đã đủ chưa?"
 
Ôn Địch cười: "Em tiếp nhận lời tâng bốc này của chị nhé?"
 
Cù Bồi bị cô chọc tức bật cười: "Con nhóc không biết tốt xấu này." Cù Bồi nói với Ôn Địch, ban đầu tổ chương trình còn muốn mời cả bạn thân Thẩm Đường của cô tham gia, nhưng Thẩm Đường bị vướng lịch đóng phim rồi.
 
Mấy tháng tới Ôn Địch không có việc gì, vốn dĩ cô cũng muốn tìm một chỗ đi du lịch để thả lỏng đầu óc, vậy nên cô nhận tham gia chương trình truyền hình thực tế này. Chỉ tiếc là cô không thể cùng bạn thân Thẩm Đường tham gia chương trình này.
 
Cô thuận miệng hỏi, đến lúc đó cô sẽ cùng nhiếp ảnh gia nào chung một tổ cộng tác, có phải mấy nhiếp ảnh gia cô quen biết không.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạm thời Cù Bồi không nhớ nổi tên họ của nhiếp ảnh gia, dạo gần đây bệnh cũ của cô ấy tái phát, mỗi ngày đều phải nhờ vào thuốc để giảm đau, cô ấy xoa xoa đầu nghĩ một lúc, "Hình như họ Kỳ thì phải, nhỏ hơn em hai tuổi, là một nhiếp ảnh gia thế hệ mới, cậu ta mới từ nước ngoài về, thông qua đánh giá và tuyển chọn của tổ chương trình, không dễ dàng gì với có được vị trí này.
 
Đầu tháng sau sẽ bắt đầu ghi hình số đầu tiên của chương trình [Như Hình Với Bóng]. 
 
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Địch đi vào phòng để quần áo nhìn xem có bộ quần áo nào phù hợp để mặc lúc đi quay hình không. Lúc tìm được ba bộ quần áo, điện thoại di động đổ chuông, là mẹ cô gọi điện đến.
 
"Alo, mẹ à."
 
Ôn Địch mở điện thoại lên, cô để chế độ loa ngoài.
 
Giọng nói hiền từ của Triệu Nguyệt Linh truyền loa của điện thoại vang lên: "Địch Địch, mẹ sắp đến dưới lầu nhà con rồi."
 
Ôn Địch quăng quần áo trong tay lên ghế sô pha, cô nhanh chóng nhặt điện thoại lên: "Mẹ, sao mẹ không nói sớm, con ra sân bay đón mẹ."
 
"Không cần đâu, văn phòng công ty của mẹ đã sắp xếp xe riêng đến đón mẹ rồi." Triệu Nguyệt Linh là một người phụ nữ mạnh mẽ cứng cỏi dày dặn kinh nghiệm quản lý cả một khu trung tâm thương mại, nhưng trước mặt con gái bà luôn là một người mẹ hiền dịu: "Mẹ không nói chuyện với con nữa, lát gặp mặt nói chuyện với con sau."
 
Ôn Địch nhanh chóng lấy một cái váy từ trong tủ quần áo ra, để thay bộ váy ngủ gợi cảm trên người.
 
Sau khi thay quần áo xong, chuông cửa nhà vang lên, không đợi cô ra mở cửa, dì Thôi đã ra mở cửa.
 
Triệu Nguyệt Linh đưa đồ trong tay cho dì Thôi, thay giày cao gót ra.
 
"Mẹ." Ôn Địch bước nhanh tới ôm lấy mẹ một cái.
 
Triệu Nguyệt Linh nhìn con gái, "Sắc mặt cũng không tệ lắm." Trước đây mỗi lần con gái bà hoàn thành một cái kịch bản đều gầy đi trông thấy.
 
Ôn Địch cười nói: "Là do dì Thôi chăm sóc con rất tốt đó."
 
Triệu Nguyệt Linh ngồi xuống ghế sô pha, bà mở túi xách mình mang đến ra, "Mẹ mang đến mấy cái túi cho con và Đường Đường, phối được với váy dạ hội luôn. Mấy màu này ở cửa hàng trong nước không có đâu."
 
Mẹ cô có thói quen lúc mang quà cho cô cũng sẽ mang cho bạn thân của cô một phần, Ôn Địch không có hứng thú với mấy mẫu túi size nhỏ, cô định sẽ đưa toàn bộ chỗ túi này cho Thẩm Đường.
 
Triệu Nguyệt Linh hỏi: "Đường Đường vẫn đang quay phim à?"
 
"Vâng, bây giờ cậu ấy đang ở Hoành Điếm, chắc phải quay đến tháng ba hoặc tháng bốn năm sau mới xong." Ôn Địch cầm túi xách để qua một bên, cô khoanh chân ngồi xuống thảm trước mặt ghế sô pha, cô đặt tay lên đầu gối của mẹ, thỉnh thoảng chọc chọc mấy cái.
 
Cô hỏi mẹ định ở Bắc Kinh mấy ngày.
 
Sáng sớm ngày kia Triệu Nguyệt Linh có một chuyến bay, bà sẽ chỉ ở Bắc Kinh hai ngày, "Lần này mẹ không có thời gian ở cùng con, buổi tối mẹ sẽ tham dự tiệc cưới con gái của lớp trưởng mẹ năm xưa, ngày mai mẹ còn có một buổi họp lớp."
 
Sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người đều bận rộn, rất nhiều bạn học sắp gần ba mươi năm chưa gặp lại.
 
Ôn Địch nói chuyện phiếm với mẹ: "Những học sinh xuất sắc hạng top như bọn mẹ gặp nhau thì sẽ nói chuyện gì?"
 
"Giống các con khi tụ họp thôi, chuyện gì cũng nói." Triệu Nguyệt Linh mở túi của mình ra, lấy ra một túi hồ sơ.
 
Ôn Địch còn đang nói chuyện họp lớp: "Ba mươi mấy năm không gặp, không chừng có một vài người bạn học xưa không nhận ra nhau, nhưng mà hoa khôi như mẹ của con đây thì không phải lo lắng, dáng người vẫn như ngày nào, không hề thay đổi nhiều."
 
"Cái gì mà hoa khôi với lại không hoa khôi, trong lớp của mẹ còn có một bạn nữ cũng rất xinh đẹp." Triệu Nguyệt Linh đưa túi hồ sơ cho gái, bà nói: "Trong này là giấy tờ chứng nhận bất động bố con bảo mẹ đưa cho con, con xem thử xem có thiếu cái gì không, thiếu gì bảo bố con chuẩn bị cho con."
 
Chuyện tình cảm riêng tư của con gái như thế nào, Triệu Nguyệt Linh không hỏi nhiều, cũng không thăm dò chuyện thêm tên bạn trai vào giấy tờ nhà, bà cầm ly nước lên uống một ngụm.
 
Ôn Địch cùng mẹ nói chuyện nhà cửa một lúc, nửa tiếng sau mẹ cô vội vàng đi dự tiệc.
 
Cô mở tập hồ sơ ra, lấy giấy tờ ra chụp một bản gửi cho Nghiêm Hạ Vũ: [Giấy chứng nhận đây rồi, lúc nào cũng có thể đi làm thủ tục thêm tên anh vào.]
 
Nghiêm Hạ Vũ đang ở nhà tổ của nhà họ Trạch, gần nửa tháng rồi anh chưa về nhà, chạng vạng tối hôm nay mẹ gọi điện thoại cho anh bảo anh về nhà một chuyến.
 
Anh đang định trả lời tin nhắn của Ôn Địch, bỗng trước mặt anh xuất hiện một hộp nhẫn.
 
Diệp Mẫn Quỳnh nhìn anh: "Con đeo thử xem, nhìn xem có hợp không."
 
Nghiêm Hạ Vũ không nhận lấy, anh nhìn mẹ: "Con nói với mẹ rồi, con không cần đến chiếc nhẫn này."

 
Diệp Mẫn Quỳnh nói: "Ngày đính hôn cũng không thể không đeo nhẫn chứ?"
 
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, "Mẹ, anh con đồng ý đính hôn?" Nghiêm Chúc Ngôn nói chen vào.
 
Diệp Mẫn Quỳnh không ngờ hôm nay con gái về sớm như vậy, bà nói với con gái: "Con còn không hiểu anh con à, nếu thằng nhóc này không đồng ý, mẹ có thể đi đặt nhẫn sao?"
 
Nếu như Nghiêm Hạ Vũ phản đối chuyện

kết thông gia này, bà không thể nào tự tiện quyết định đặt trước chiếc nhẫn này.
 
Nếu đã quyết định đính hôn, không thể lừa nhà họ Điền được, cho nên nhẫn cho Điền Thanh Lộ cũng không thể thiếu được. Con trai bà không muốn đi chọn nhẫn, người làm mẹ này đành phải làm thay thôi.
 
Nghiêm Chúc Ngôn không thay giày, cô bé không chớp mắt giẫm đôi giày cao gót tám phân lên chân anh trai mình.
 
Nghiêm Hạ Vũ nhíu mày, "Mắt em để đâu rồi?"
 
Nghiêm Chúc Ngôn liếc anh một cái: "Mắt của em ở trong hốc mắt nè, anh không nhìn thấy à?"
 
Diệp Mẫn Quỳnh bất lực với hai anh em nhà này: "Hai đứa để cho em yên tĩnh một lúc đi."
 
"Bát tự của con và anh không hợp, không nên gặp mặt. Mẹ, mẹ nên quản anh chặt vào, đừng để anh tạo nghiệp nữa." Nghiêm Chúc Ngôn lấy chiếc nhẫn dành cho nam giới trong hộp đựng nhẫn trên tay mẹ, cô ấy biết chắc chắn Nghiêm Hạ Vũ sẽ không đeo chiếc nhẫn này, nên lấy ra ngắm nghía nghịch nghịch một lúc.
 
Diệp Mẫn Quỳnh nghiêm nghị ngăn con gái lại: "Con bỏ chiếc nhẫn đó xuống đi, con muốn làm loạn thêm à!"
 
Nghiêm Chúc Ngôn cầm chiếc nhẫn không chắc tay, bỗng "vèo" một cái, chiếc nhẫn trượt ra khỏi tay văng ra ngoài, chuẩn xác rơi vào trong thùng rác.
 
Hai mẹ con tròn mắt nhìn nhau
 
"Con không cố ý." Cô bé thản nhiên như không có chuyện gì, đi về phòng ngủ của mình.
 
Không có khả năng Nghiêm Hạ Vũ sẽ đi nhặt chiếc nhẫn đó, Diệp Mẫn Quỳnh đành phải đeo găng tay vào nhặt chiếc nhẫn cho nam kia từ trong thùng rác ra, bà cầm chiếc nhẫn đi vào phòng vệ sinh xả nước nhiều lần.
 
Sau khi rửa xong bà cất chiếc nhẫn lại vào trong hộp, bà bắt đầu tiến hành công tác tư tưởng với con trai: "Chuyện kết thông gia không tệ như con nghĩ đâu, Thanh Lộ thích con từ lâu rồi, chỉ cần con không làm gì, thời gian đến đâu rồi cũng qua thôi."
 
Lái xe đến nhắc nhở Diệp Mẫn Quỳnh đến giờ phải đi rồi.
 
Diệp Mẫn Quỳnh bị con trai chọc tức suýt quên mất tối nay bà phải tham gia đám cưới con gái của bạn học, bà cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
 
Nghiêm Hạ Vũ nhìn lướt qua hộp nhẫn trên bàn, anh không hề động đến hộp nhẫn đó, đứng dậy rời đi.
 
"Ê, chiếc vòng kim cô nhỏ của anh đâu? Không đeo lên tay thử một chút à?" Nghiêm Chúc Ngôn chống cằm đứng trên sân thượng tầng hai, hả hê nhìn anh trai mình.
 
Nghiêm Hạ Vũ không thèm để ý đến em gái, trực tiếp đi ra ô tô.
 
Khang Ba đã ngồi sẵn ở trên xe, cậu ta chờ Nghiêm Hạ Vũ lên xe, bắt đầu báo cáo: "Tổng giám đốc Nghiêm, Ôn tiểu thư vừa mới liên lạc với tôi, cô ấy thấy tổng giám đốc không trả lời tin nhắn là vì đang bận họp, nên bảo tôi sắp xếp thời gian đến trung tâm bất động sản thực hiện giao dịch, sắp xếp xong thì gọi điện thoại cho cô ấy."
 
Nghiêm Hạ Vũ tựa lưng vào ghế, đến khi ô tô chạy xe nhà họ Nghiêm anh mới nói với Khang Ba: "Tên thì không cần thêm vào nữa. Cậu nói với Ôn Địch, gần đây tôi có rất nhiều chuyện phải làm không thể phân thân."
 
Khang Ba: "Vâng."
 
Sếp quyết định không thêm tên mình vào giấy tờ nhà, nói chung có thể đoán được là chuyện liên quan đến kết thông gia.
 
Tối hôm đó, Nghiêm Hạ Vũ tăng ca đến tám giờ, ra khỏi công ty anh bảo lái xe đưa mình đến căn hộ của Ôn Địch.
 
Mật khẩu đã đổi về mật khẩu cũ, bốn số đầu là ngày sinh của Ôn Địch, hai số cuối là năm sinh của anh.
 
Ôn Địch đang ở trong phòng làm việc luyện tập ký tên, cô nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn một cái: "Chồng ơi."
 
"Ừm." Nghiêm Hạ Vũ đặt túi đựng laptop lên bàn, anh nhìn trên bàn đầy giấy: "Em làm gì thế, lộn xộn lên hết rồi."
 
Ôn Địch nói: "Mấy tháng rồi em không ký tên, giờ ký lại không thuận tay, em đang luyện tập." Tháng sau cô chuẩn bị đi quay chương trình, lỡ như lúc đó gặp được fan hâm hộ muốn xin chữ ký của cô, cô cũng không thể làm trò mèo được.
 
Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn một phần công việc chưa hoàn thành, anh lấy laptop và một quyển sổ ghi chép ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Ôn Địch cầm lấy quyển sổ ghi chép của anh, lật ra khoảng trống phía sau, ký tên cô vào sổ ghi chép của anh.
 
"Trợ lý Khanh nói với em gần đây anh rất bận, không có thời gian đi công chứng." Ôn Địch thuận tay viết "Nghiêm phu nhân" lên sổ của anh, cô vừa viết vừa nói: "Chuyện thêm tên vào trong giấy tờ nhà không nhất định phải có mặt, anh nhượng quyền cho luật sư đi làm cũng được mà. Tiền anh cũng đã đưa cho em rồi, em không muốn trì hoãn việc này lâu."
 
Ôn Địch đóng nắp bút lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nếu anh muốn cùng em đi công chứng cũng được, em đợi anh rảnh cùng đi."
 
Nghiêm Hạ Vũ khom người xuống, hôn một cái lên trán của cô: "Em qua phòng ngủ đọc sách đi, anh tăng ca."
 
Ôn Địch ôm cổ anh, hôn đáp lại anh.
 
Cô trở lại phòng ngủ, cô nhận được email của Cù Bồi, nội dung email là tài liệu liên quan đến chương trình [Như Hình Với Bóng], cô tải tài liệu xuống nghiêm túc đọc.
 
Nhiếp ảnh gia chung nhóm với cô kỳ này tên là Kỳ Minh Triết, cô tìm Weibo của cậu ta, người theo dõi không nhiều, không có ảnh chụp bản thân, toàn bộ đều là tác phẩm cậu ta chụp.
 
Phong cách chụp ảnh này là kiểu cô thích, thảo nào tổ chương trình sắp xếp cô và Kỳ Minh Triết chung một nhóm.
 
Đồng hồ điểm chín giờ từ lúc nào không hay, Nghiêm Hạ Vũ đã hoàn thành xong công việc, anh mở cửa phòng ngủ ra đi vào.
 
Đúng lúc Ôn Địch vừa đọc xong tài liệu của chương trình, cô tắt máy tính bảng để lên tủ đầu giường, cô dựa vào bên giường Nghiêm Hạ Vũ thường nằm ngủ, cô vươn tay về phía anh: "Chồng ơi, giúp em một chút, anh ôm em đến bên giường em hay nằm với."
 
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, "Em không thể tự mình dịch qua à?"
 
Cuối cùng anh vẫn đi đến bên giường ôm ngang cô lên, "Sau này chơi máy tính thì nằm bên giường em mà chơi."
 
Nghiêm Hạ Vũ đặt cô nằm xuống gối, lúc anh vừa muốn đứng thẳng người lên thì đôi chân dài của cô đã quặp lấy lưng anh, cô quấn lấy anh không cho anh đi.
 
Nghiêm Hạ Vũ lần nữa cúi người xuống, anh lót tay xuống dưới gáy của cô, nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó cúi xuống hôn cô, tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình.
 
Ôn Địch gần như không thể từ chối được anh, cho dù là ở trong phòng tắm hay trở lại trên giường, đêm nay trong sự nhiệt tình mãnh liệt của anh lại có chút dịu dàng.
 
Hiệp thứ hai kết thúc, cô mê man chìm và giấc ngủ, cô không nhớ nổi sau đó rốt cuộc cô đã tắm hay chưa.
 
Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Địch tỉnh lại thì Nghiêm Hạ Vũ đã rời giường, cô sờ sờ chỗ bên cạnh, không có ai.
 
Nghiêm Hạ Vũ đã tắm rửa sạch sẽ, "Còn sớm, em ngủ thêm một lúc đi."
 
Ôn Địch đã nhận năm mươi triệu tệ của anh, cô muốn nhanh chóng làm xong chuyện thêm tên anh vào trong sổ nhà, cô nheo mắt lẩm bẩm: "Tháng sau em phải đi quay hình, anh cố gắng bảo trợ lý Khang sắp xếp trước cuối tháng đi công chứng đi, nửa ngày là xong."
 
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, đeo đồng hồ vào, đóng cửa phòng ngủ rồi rơi đi.
 
Anh đến công ty, trợ lý Khang cũng đã đến.
 
Nghiêm Hạ Vũ đi ngang qua văn phòng của trợ lý Khang, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa mở ra, dặn dò: "Xếp lịch để trống buổi chiều thứ sau cho tôi, tôi cùng Ôn Địch đi công chứng."
 
Trợ lý Khang không hiểu chuyện gì.
 
Nghiêm Hạ Vũ giải thích ngắn gọn: "Trước đó đã đồng ý với cô ấy." Anh hơi dừng một vài giây, nói tiếp: "Bây giờ chưa cắt đứt với cô ấy. Đến khi nào tách ra thì nói sau, cùng lắm đến lúc đó đi ra trung tâm giao dịch một lần nữa, xóa tên đi là được."
 
Trợ lý Khang: "... Vâng, tôi lập tức sắp xếp."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện