Là Khi Anh Chưa Biết Nên Yêu Em Thế Nào

Chương 5


trước sau


Lúc Ôn Địch nhận được điện thoại của trợ lý, cô còn đang say giấc nồng. Khang Ba hai ba câu truyền đạt lại ý của Nghiêm Hạ Vũ. Sau khi cúp điện thoại cô mới mơ mơ màng màng định thần lại, buổi chiều thứ sáu tuần này Nghiêm Hạ Vũ sẽ dành nửa ngày để đi làm thủ tục thêm tên với cô.
 
Hôm nay lại là một ngày không có chuyện gì để làm.
 
Ôn Địch dự định sẽ hẹn Nghiêm Hạ Vũ đi ăn trưa, thời gian gần đây cô không dành nhiều thời gian với anh. Nhưng cô còn chưa kịp bấm số của anh thì điện thoại của mẹ đã gọi đến, mẹ hỏi cô trưa nay có rảnh không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Nguyệt Linh vốn đã hẹn với các bạn hồi học đại học buổi trưa nay sẽ tụ họp, có người bạn cùng phòng với bà đột nhiên có việc gấp, bạn họ đổi thành buổi trưa uống trà, buổi tối sẽ hẹn nhau trò chuyện tiếp.
 
Bà nói với con gái: "Nếu con ăn cơm một mình, vậy thì con cùng ăn với mẹ đi."
 
Ngày nào cũng có thể ở cùng Nghiêm Hạ Vũ, nhưng mẹ không phải thường xuyên rảnh cùng cô ăn cơm, nên cô đồng ý ngay.
 
Ôn Địch ăn diện chau chuốt rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
 
Nhà hàng Triệu Nguyệt Linh đặt chỗ ở khá gần nhà của Ôn Địch, bà đến sớm hơn con gái, Ôn Trường Vận biết trưa nay vợ và con gái cùng nhau ăn cơm, ông dành ra chút thời gian gọi điện thoại: "Địch Địch có ở bên cạnh em không."
 
Triệu Nguyệt Linh nhìn đồng hồ, không trả lời mà hỏi lại: "Không phải buổi sáng nay anh có cuộc họp công tác sao? Anh họp xong nhanh như vậy à?"
 
Ôn Trường Vận nói: "Vẫn chưa xong, bên trong phòng họp vẫn đang nói, anh ra ngoài hút điếu thuốc."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hút thuốc chỉ là cái cớ, ông lấy lý do hút thuốc đi ra ngoài gọi điện cho vợ: "Một lát em nói chuyện với Địch Địch thì hỏi con bé thử xem, bạn trai con bé là người ở đâu, làm nghề gì?"
 
Ông không trực tiếp hỏi chuyện tình cảm của con gái không có nghĩa là trong lòng ông không lo lắng sốt ruột.
 
Triệu Nguyệt Linh từ chối: "Em không hỏi, anh muốn hỏi thì tự đi mà hỏi con bé."
 
Con gái không muốn kể chắc chắn là vì có nguyên nhân khó nói: "Anh bận chuyện của anh đi, chuyện tình cảm của Địch Địch anh không cần quan tâm, con bé cũng đâu phải đứa trẻ không có chủ kiến. Không nói chuyện với anh nữa, Địch Địch đến rồi."
 
Bà trực tiếp cúp điện thoại, vẫy vẫy tay với con gái.
 
Sau khi Ôn Địch ngồi xuống, cô hỏi tình hình tham gia tiệc cưới con gái lớp trưởng của mẹ mình tối qua: "Có bạn học nào mẹ không nhận ra không?"
 
Triệu Nguyệt Linh đưa cho con gái một ly nước ấm, nói: "Có, lúc mới gặp mẹ không dám chắc, lúc giới thiệu tên mới nhớ ra đó là ai. Đám cưới lớn hơn mẹ nghĩ, một mỹ nữ khác của lớp mẹ năm đó cũng đến tham dự."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Ôn Địch tiếp chuyện: "Là dì xinh đẹp năm đó cũng được xưng là hoa khôi với mẹ sao?"
 
"Ừm." Triệu Nguyệt Linh nói: "Mẹ và người bạn đó không thân lắm, tối hôm qua cũng không ngồi chung một bàn." Nhưng trong bữa tiệc có người kể rằng, con trai của Diệp Mẫn Quỳnh sắp đính hôn, sau khi đính hôn thì đám cưới cũng không còn xa nữa, đến lúc đó lại có thể tụ họp.
 
Bà đặt đưa thực đơn đến trước mặt con gái, ra hiệu cho con gái gọi món, "Đến khi con kết hôn, mẹ sẽ tổ chức cho con một đám cưới thật sang trọng."
 
Ôn Địch cười, "Mẹ định cho con một hôn lễ thế kỷ sao?"
 
Triệu Nguyệt Linh: "Chắc chắn rồi."
 
Ôn Địch gọi món mình thích rồi đóng thực đơn lại.
 
Triệu Nguyệt Linh hỏi cô: "Con có muốn về nhà với mẹ mấy ngày không, dù sao thì gần đây con cũng không có việc gì."
 
Ôn Địch nói xin lỗi: "Thứ sáu này con định cùng anh ấy đi công chứng nhà rồi."
 
--
 
Buổi trưa ngày thứ sáu, Ôn Địch đã hẹn trước thời gian gặp mặt với Nghiêm Hạ Vũ, cô lái xe chạy về phía tập đoàn Kinh Việt để gặp Nghiêm Hạ Vũ.
 
Trong khi chờ đèn đỏ ở ngã tư trước khi quẹo đến tập đoàn Kinh Việt, cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Năm phút nữa em đến dưới sảnh công ty anh.]
 
Nhắn tin xong cô đặt điện thoại trên bàn điều khiển, từ đây cô có thể nhìn thấy logo của tập đoàn Kinh Việt ở phía xa xa qua cửa sổ của xe. Một tòa văn phòng cao ốc toát lên vẻ cảm giác cao ngất ngưởng khiến người ta cảm giác dường như xa đến độ không thể chạm tới.
 
Bên trong tòa nhà Kinh Việt, Nghiêm Hạ Vũ vừa nghỉ trưa mới dậy, anh đang ngồi trước bàn máy tính đọc tin tức mạng của nội bộ công ty.
 
Anh nhìn tiêu đề sự kiện, vị trí thứ hai từ dưới đếm ngược lên là tên của Ôn Trường Vận.
 
Nghiêm Hạ Vũ không ngờ tên của bố Ôn Địch sẽ xuất hiện trong thông tin nội bộ của công ty, anh nhấn mở link sự kiện này.
 
Tuần này, công ty con của tập đoàn Kinh Việt ở Thượng Hải và tập đoàn Vận Huy đã có cuộc họp bàn chuyện hợp tác, Ôn Trường Vận với tư cách là người điều hành tập đoàn cũng sẽ tham gia vào thảo luận lần này.
 
Hai công ty đã đặt được bước đầu là ý định hợp tác.
 
Nghiêm Hạ Vũ còn đưa đọc hết thông tin, trợ lý Khang gõ cửa đi vào.
 
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: "Ôn Địch đến rồi?"
 
Khang Ba cũng không biết Ôn Địch đến đâu rồi, Ôn Địch cũng không liên lạc với cậu ta. Cậu ta đến để báo cáo công việc, tập đoàn Vận Huy hợp tác với công ty con của bọn họ, không ngờ sếp cũng đang đọc thông tin liên quan đến chuyện này.
 
Sếp rất ít khi nhúng tay vào chuyện hoạt động kinh doanh của công ty con, nhưng tình huống lần này có chút đặc biệt, cậu ta không thể không báo cáo.
 
Ông chủ của tập đoàn Vận Huy là bố của Ôn Địch, Ôn Trường Vận cũng không biết quan hệ của Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân lấy được đơn đặt hàng của công ty con của bọn họ. Nếu như sau này sếp và Điền Thanh Lộ đính hôn, sau đó sớm muộn gì cũng sẽ cắt đứt với Ôn Địch, đến lúc đó có ảnh hưởng đến chuyện hợp tác của hai công ty hay không, hiện tại vẫn chưa thể chắc được.
 
Cậu không nắm chắc được ý của sếp lớn, nên đến đây xin chỉ thị: "Tổng giám đốc Nghiêm, chuyện hợp tác với Ôn Trường Vận, tổng giám đốc thấy thế nào ạ?"
 
Nghiêm Hạ Vũ đóng cửa sổ tin tức xuống, nói: "Làm ăn là chuyện làm ăn, kéo tình cảm vào làm gì, bình thường hợp tác như thế nào thì hợp tác như thế đó."
 
Khang Ba gật đầu, trong lòng ngầm hiểu.
 
Nghiêm Hạ Vũ cầm điện thoại lên, lúc này anh mới nhìn thấy tin nhắn từ mấy phút trước của Ôn Địch gửi tới, anh trả lời cô: [Đợi anh ở dưới lầu.]
 
Anh tắt máy tính đi xuống dưới lầu.
 
Nghiêm Hạ Vũ ngồi lên xe của Ôn Địch, trợ lý Khang và một đoàn người vệ sĩ ngồi một chiếc xe khác đi theo phía sau.
 
"Chồng ơi." Ôn Địch gọi anh.
 
Nghiêm Hạ Vũ tay chống lên trán đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh quay lại nhìn cô: "Có chuyện gì thế?"
 
Ôn Địch: "Tối nay hai chúng ta cùng chúc mừng đi?"
 
Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm cô muốn chúc mừng gì, có thể là vì thời tiết tốt, hôm nay không bị tắt đường, hoặc là hôm nay hoa hòe nở rộ, đều có thể là lý do cô muốn ăn mừng, điều anh quan tâm là: "Em muốn quà gì đây?"
 
"Không cần đâu." Ôn Địch nói: "Anh về nhà cùng em ăn cơm tối, rồi cùng em xem tivi."
 
Nghiêm Hạ Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý.

 
Tỷ suất người xem phim tình cảm, có một phần đóng góp của anh trong đó.
 
Đến trung tâm giao dịch, Ôn Địch mãi mới tìm được chỗ đậu xe. Trước đó Khang Ba có đặt hẹn trước cho bọn họ, làm thủ tục rất nhanh, từ trong trung tâm giao dịch đi ra, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ tách ra không đi cùng lúc, cô lên xe chờ anh trước.
 
Lúc về đổi lại thành Nghiêm Hạ Vũ lái xe, anh hơi nhíu mày, chiếc xe này của Ôn Địch khởi động không được mượt cho lắm.
 
Anh hỏi cô: "Khi nào thì em đổi xe?"
 
Trước mắt

Ôn Địch không có ý định này, "Lái vẫn ổn mà, dù sao em cũng không thường xuyên lái xe, mua về cũng để dưới hầm thôi."
 
Hai người về đến nhà, dì Thôi không có ở nhà.
 
Ôn Địch đi tắm rửa, cô thay bộ váy ngủ mới mua đi ra, Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi ở phòng khách xem tivi, trên đùi anh để một quyển tạp chí, thỉnh thoảng anh lật qua vài trang.
 
Cô để quyển tạp chí qua một bên, ngồi lên đùi anh.
 
Nghiêm Hạ Vũ kéo chăn lông vắt ở trên sô pha quay choàng lên vai cô, anh hỏi: "Tháng sau em quay chương trình gì?"
 
"Chương trình thực tế ngoài trời, chủ đề số đầu tiên là Tuyết." Cô có thể nhân cơ hội này thoải mái trượt tuyết.
 
Ôn Địch ôm cổ anh: "Lúc quay chương trình em không thể cầm điện thoại, chờ đến khi về khách sạn em sẽ nhắn tin cho anh, anh thấy tin nhắn thì gọi điện thoại cho em."
 
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, "Em không thể trực tiếp gọi điện cho anh à?"
 
Ôn Địch nói: "Không thể, anh gọi cho em trước."
 
Cô ôm chặt lấy cổ anh, kéo về phía trước, "Em gửi tin nhắn cho anh thì anh phải lập tức gọi điện thoại cho em đấy, nhớ chưa hả?"
 
Môi của hai người lập tức dán vào nhau, nhưng cô không hôn lại anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh chờ anh đồng ý.
 
Nghiêm Hạ Vũ không còn cách nào khác đành phải nói: "Quên sao được."
 
Ôn Địch ngậm lấy cánh môi của anh, hôn anh mấy cái.
 
Nghiêm Hạ Vũ lại hỏi: "Em ghi hình bao lâu."
 
Ôn Địch không chắc chắn, "Kỳ này ghi hình sáu số lận, thời gian cũng không chắc chắn, còn phải xem thời tiết có cho phép hay không nữa." Gần đây biểu hiện của anh không tệ, cô dỗ dành anh vui vẻ: "Anh yêu tâm, sẽ không để lỡ qua lễ tình nhân đâu, ngày hôm đó cho dù em đang ở chân trời góc biển nào em cũng sẽ bay về với anh."
 
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô đến trước mặt, hôn đáp lại cô.
 
--
 
Đầu tháng một, Ôn Địch nhận được thông báo đi ghi hình của tổ chương trình, một đêm trước khi xuất phát, cô vội vàng sắp xếp hành lý.
 
Tối nay Nghiêm Hạ Vũ trở về sớm, anh không thấy Ôn Địch ở trong phòng khác, đi đến phòng ngủ tìm cô thì phát hiện trong phòng để quần áo có tiếng động. Anh đi qua đó, trên mặt đất có ba cái vali, trong đó có một cái chuyên để áo khoác giả lông và đồ dùng chống lạnh.
 
"Em đang làm gì thế?"
 
"Em đang sắp xếp hành lý, ngày mai em phải đi quay hình rồi."
 
Có một cái vali chặn ngay trước cửa, Nghiêm Hạ Vũ xách vali lên để qua một bên, "Nhanh như vậy sao?"
 
"Em còn đang lo chậm đây." Ôn Địch đặt cái túi trong tay vào trong vali rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh đang cầm cái gì thế?"
 
Nghiêm Hạ Vũ đưa tập hồ sơ cho cô: "Giấy tờ chứng nhận bất động sản làm xong rồi."
 
Ôn Địch lấy giấy chứng nhận ra nhìn, cô cố ý tìm tên Nghiêm Hạ Vũ trên giấy tờ, cô cất giấy chứng nhận lại đưa cho anh: "Anh cất ở chỗ kia của anh đi. Sau này đồ gì quan trọng đều để ở chỗ của anh, anh giúp em cất giữ."
 
Trí nhớ của cô không được tốt cho lắm, thường quên đồ cất ở đâu.
 
Nghiêm Hạ Vũ không nhận tập hồ sơ giấy tờ nhà, anh nói: "Em vẫn nên tự mình cất đi, sau này còn học được cách giữ đồ."
 
Ôn Địch không chịu nghe lời anh, "Em không cất đâu. Anh mà không cất kỹ đồ quan trọng em đưa anh, đến lúc không thấy em tìm anh tính sổ." Cô khăng khăng đưa giấy tờ nhà cho anh cất.
 
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô một lúc, anh cầm lấy giấy tờ nhà có tên mình trên đó.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Địch vội vàng ra sân bay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tổ chương trình vốn sắp xếp cô và bạn đồng hành Kỳ Minh Triệu cùng nhau đến địa điểm  ghi hình, cô và Kỳ Minh Triệu đều ở Bắc Kinh, sẽ tiện cho cả hai khi bay cùng một chuyến bay, tổ chương trình cũng định quay một cảnh ở sân bay.
 
Không ngờ Kỳ Minh Triệu đã bay chuyến sớm hơn, cậu ta thậm chí không có ý định bay cùng chuyến bay với cô.
 
Kế hoạch quay cảnh ở sân bay của tổ chương trình thất bại.
 
Cù Bồi gọi điện nói với cô, Kỳ Minh Triệu là người có tài nhưng lại không thích nói chuyện, khiến cho người ta cảm giác không thoải mái khi tiếp xúc gần. Chắc sau khi thân quen thì sẽ tốt hơn.
 
Ôn Địch có một sự cảm lần này hợp tác với Kỳ Minh Triệu sẽ không được vui vẻ cho lắm.
 
Chỉ mong giác quan thứ sáu này của cô không chính xác.
 
Sau khi Ôn Địch rời đi, cuộc sống của Nghiêm Hạ Vũ vẫn diễn ra như những ngày bình thường khác, anh vẫn đến công ty sớm như thường lệ. Hôm nay có rất nhiều cuộc họp, hết một cái rồi lại đến một cái tiếp theo, xử lý xong tất cả mọi chuyện đã là mười một giờ đêm.
 
Khang Ba gõ cửa, hỏi anh có muốn ăn khuya không.
 
Nghiêm Hạ Vũ đang nhìn điện thoại, anh đáp: "Không cần."
 
Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên hỏi Khang Ba: "Ôn Địch có nhắn tin cho tôi không?"
 
Khang Ba: "..."
 
Cậu ta bị hỏi ngớ người luôn.
 
Điện thoại cá nhân của Nghiêm Hạ Vũ chưa từng rời khỏi người của anh, Ôn Địch có nhắn tin hay không, cậu ta sao mà biết được.
 
Mấy giây sau, Khang Ba mới ngờ ngờ hiểu ra ý của  Nghiêm Hạ Vũ, sếp của cậu ta muốn biết tình hình của Ôn Địch nhưng lại không muốn hạ thấp cái tôi xuống chủ động gọi điện thoại cho người ta, "Chuyện này để tôi hỏi Ôn Địch tiểu thư một chút."
 
Nghiêm Hạ Vũ "Ừ" một tiếng, dặn dò một câu: "Nói với cô ấy điện thoại của tôi hỏng rồi."
 
Khang Ba quay lại phòng làm việc của mình, dựa theo dặn dò của Nghiêm Hạ Vũ, cậu ta gọi vào dãy số của Ôn Địch.  
 
Ôn Địch bắt máy rất nhanh: "Trợ lý Khang, chào cậu."
 
Khang Ba cũng lễ phép ân cần hỏi thăm một câu, sau đó mới đi vào vấn đề: "Chuyện là như vậy, trưa nay điện thoại của tổng giám đốc Nghiêm bị hỏng, vừa mới sửa xong, giám đốc sợ trước đó chị có gửi tin nhắn đến nhưng giám đốc không đọc được, tổng giám đốc Nghiêm bảo tôi nói với chị một tiếng."
 
"À, chị không có gửi tin nhắn, chị bận quá quên mất." Điều khiến Ôn Địch chú ý là: "Điện thoại của ông chủ các cậu cũng sẽ hỏng sao?"
 
Khang Ba lấp liếm cho qua: "... Vâng, đúng vậy ạ. Đột nhiên hỏng."
 
Cậu ta nói qua chuyện khác: "Nếu không, bây giờ chị nhắn tin cho tổng giám đốc thử xem?"
 
Ôn Địch đọc ra được dụng ý của trợ lý Khang, Nghiêm Hạ Vũ đang chờ tin nhắn của cô.
 
Trước khi đi quay chương trình này, cô đã giao hẹn trước với anh, cô gửi tin nhắn cho anh thì anh phải lập tức gọi điện thoại cho cô.
 
Lúc đầu cô định từ sân bay về đến khách sạn sẽ liên lạc với Nghiêm Hạ Vũ, không ngờ lúc đến sảnh khách sạn cô gặp đạo diễn của chương trình [Như Hình Với Bóng], cô và đạo diễn trước đó có từng hợp tác trong một chương trình, quan hệ cũng có thể nói là khá tốt, buổi tối mọi người hẹn nhau đi ăn lẩu, nói chuyện quên cả thời gian, đến bây giờ liên hoan còn chưa kết thúc.
 
Ôn Địch quyết định tương kế tựu kế, sau khi nói chuyện với trợ lý Khang xong, cô lập tức gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [Chồng ơi, chiều tối em gửi liên tục cho anh hai tin nhắn mà anh không trả lời em, em còn tưởng là anh không quan tâm em nữa (tủi thân). Em đợi điện thoại của anh cả buổi tối, hóa ra điện thoại của anh bị hỏng chưa nhận được, lần này tha thứ cho anh đó.]
 
Nghiêm Hạ Vũ: "..."
 
Không tim không phổi, mở mắt là nói toàn lời bịa đặt, tiểu tổ tông thích trả đũa này.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện