Anh nói muốn gặp lại ở kiếp sau, Ôn Địch có phần xúc động, bất kể có kiếp sau hay không, ai cũng thích nghe những lời tâm tình ấm áp.
Trang sách trước mặt đã đọc hết, cô lật sang trang sau.
“Giờ trình độ miệng lưỡi của anh không tồi, biết nói thế nào để chiều lòng em rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Hạ Vũ cài dây lưng xong, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
Trong phòng không có chút tiếng động nào, yên lặng kỳ dị.
Ôn Địch ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: “Ánh mắt anh vậy là sao?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Có hơi không hiểu.”
Lại nói: “Có thể là anh hiểu sai.”
Ôn Địch càng nghe càng không hiểu ra sao: “Hiểu sai gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Nửa câu đầu em vừa nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Địch mới vừa nói với anh là “giờ trình độ miệng lưỡi của anh không tồi”.
“...”
Cô nói trình độ miệng lưỡi của anh không tồi ý là giờ anh nói chuyện cũng biết chuyển hướng, sẵn sàng dỗ cho cô vui, không giống mấy năm trước, thích cãi với cô tới cùng.
Thế mà anh lại vậy, trong đầu toàn là phim con heo, cố ý xuyên tạc ý của cô, cho là cô khen trên phương diện đó, trình độ miệng lưỡi của anh không tồi.
“Đằng sau em còn vế “biết nói thế nào để chiều lòng em rồi”, anh ăn nó rồi hả?”
Nghiêm Hạ Vũ đáp đúng sự thực: “Không để ý.”
Anh tới gần giường nửa bước, xoay người lại: “Cởi giúp anh đi.”
Ôn Địch nhìn xuống trang sách: “Có phải anh không có tay đâu, tự cởi đi.”
Nghiêm Hạ Vũ lấy mất quyển sách trong tay cô, liếc nhìn số trang, ghi nhớ rồi gấp lại để ở tủ đầu giường, kéo tay cô đặt lên dây thắt lưng của anh.
Ôn Địch mỉm cười, trông như định giúp anh cởi dây lưng, nhưng chân không hề để yên, chỉ có điều, cô còn chưa kịp co chân đạp đã bị Nghiêm Hạ Vũ ấn xuống.
Ánh mắt cô có ý gì, một giây sau cô định làm chuyện xấu gì, anh hiểu rất rõ.
“Không cho nhúc nhích chân.” Nghiêm Hạ Vũ vây cô trong ngực, vừa hôn cô vừa dùng một tay cởi dây thắt lưng.
Ôn Địch ôm cổ anh: “Đừng quên chuyện lúc sáng anh nói trước khi ra khỏi nhà.”
Hôm nay ngủ sớm một chút.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không quên.”
Vừa rồi cô làm người anh bốc hỏa nhưng bận tâm sức khỏe của cô, anh tự giải quyết lấy.
“Vậy cởi cà vạt ra giúp anh đi.”
Ôn Địch tuốt cà vạt của anh ra, mở cổ áo của anh ra nhìn thử, dấu hôn vẫn chưa tan hết, màu đã nhạt hơn lúc sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giữ cằm anh, dịch ngón tay xuống dưới một tấc: “Sau này em muốn lưu lại dấu hôn ở đây.”
Chỗ đó nằm cao trên cổ áo, đeo cà vạt không che được.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Cả người anh đều là của em, em muốn lưu lại ở đâu tùy em quyết định.”
“Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhét cô vào trong chăn, tắt đèn.
Sáng hôm sau, Ôn Địch ngủ đã mắt mới dậy, mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong lòng Nghiêm Hạ Vũ, anh vẫn chưa dậy, vậy hẳn là chưa tới sáu giờ.
Nhưng lại cảm giác không đúng.
Sáng qua cô dậy trước sáu giờ là vì họng bị khô khó chịu, không có lý nào hôm nay cô cũng dậy sớm như vậy.
Người trong lòng lật qua lật lại, Nghiêm Hạ Vũ tỉnh dậy.
Ôn Địch vươn tay định với điện thoại xem giờ, anh lấy giúp cho cô, hỏi cô: “Sáng nay phải đi ra ngoài à?”
“Hôm nay không cần.” Ôn Địch xem giờ, bảy giờ năm mươi sáu phút.
Cô quay đầu nhìn anh: “Sắp tám giờ rồi, sao anh vẫn đang ở nhà?”
Nghiêm Hạ Vũ lật chăn dậy: “Tới công ty trước mười giờ là được, không ảnh hưởng gì hết.” Tối qua xã giao muộn quá, trợ lý Khang đẩy lùi các công việc buổi sáng của anh lại.
Ôn Địch cũng rời giường, cô cũng ăn sáng lúc tám giờ hai mươi, chín giờ bắt đầu làm việc.
Hôm nay chẳng mấy khi hai người mới cùng ăn sáng với nhau vào ngày đi làm.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh cô, nói đến chuyện cô ăn cơm với Hạ Ngôn, hôm qua anh nghe Hạ Ngôn nhắc tới một tiếng.
“Khi nào em muốn tới nhà anh?”
“Không muốn tới.”
“Chờ được nghỉ, anh đón Ôn Ôn qua chơi trước.”
Hôm nay đổi thành anh kẹp bánh mì cho cô, anh đưa bánh mì cho cô bằng tay trái.
Thứ đầu tiên Ôn Địch nhìn thấy chính là chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh, hiện tại bất kỳ chuyện gì anh có thể làm bằng tay trái thì anh quyết không làm phiền tay phải của mình, cố gắng hết sức để khoe chiếc nhẫn.
“Đi tiệc uống rượu anh cũng cầm ly bằng tay trái à?”
“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ tháo nhẫn ra: “Ăn cơm xong rồi đeo lại, lát nữa còn phải rửa tay nữa, Hạ Ngôn bảo anh cố gắng đừng để nhẫn dính nước.”
Nói rồi, anh thả nhẫn vào chiếc đĩa bên cạnh, đẩy đĩa về phía cô, ý đồ muốn cô nhìn kỹ hơn một chút chất liệu của chiếc nhẫn đã biến dạng.
Chiếc nhẫn biến dạng này đeo cả ngày, tối tháo ra, hằn lại trên tay một vết rất sâu.
Ôn Địch vờ như không thấy, tập trung ăn bánh mì trong tay.
Cô nhìn một cái là hiểu thấu suy nghĩ của anh, anh muốn cô mua cho anh một chiếc nhẫn.
Dây lưng, đồng hồ, giờ lại bắt đầu nghĩ đến nhẫn.
“Hôm qua Thẩm Đường mua cho Tưởng Thành Duật không ít quần áo à?” Nghiêm Hạ Vũ dường như hỏi bâng quơ.
“Đến chuyện này mà anh cũng biết à?”
“Tối qua Tần Tỉnh nhắn trong nhóm gọi Tưởng Thành Duật qua chơi, cậu ấy bảo không rảnh, bận ở nhà thử đồ.”
“...”
Ôn Địch suýt thì nghẹn bánh mì, cô cầm cốc nước trái cây lên uống vài ngụm.
Nghiêm Hạ Vũ nói tiếp chuyện quần áo: “Không biết còn tưởng là Thẩm Đường mua cho cậu ấy một trăm tám mươi món nên mới phải thử hết cả đêm.”
Ôn Địch tính thử xem tổng cộng Thẩm Đường đã mua cho Tưởng Thành Duật bao nhiêu quần áo: “Mười hai món, mặc thử từng chiếc đúng là khá tốn thời gian.”
“Chỉ có mười hai món, anh còn tưởng là bao nhiêu cơ.”
“... Anh cứ ghen tị đi.”
Nghiêm Hạ Vũ cười, cắt một khúc xúc xích nếm thử thấy mùi vị không tồi nên đút phần còn lại cho Ôn Địch.
Chiếc nhẫn kia để trước mặt cô mười mấy phút, cô chẳng nhìn lấy một lần, anh cầm lên đeo lại.
“Tối nay anh không phải đi xã giao.” Trước khi đi, anh báo cáo với Ôn Địch một tiếng.
Không khéo, tối nay Ôn Địch có hẹn.
--
Tối nay Chu Minh Khiêm chủ trì mời nhân viên chủ chốt của [ Mặt trái dục vọng ] ăn cơm. Phim mới của anh ta sắp bấm máy, sau khi [ Mặt trái dục vọng ] tổ chức họp báo phát sóng phim, anh ta không có thời gian rảnh tụ tập với họ nên tranh thủ hiện tại đang có thời gian thì tổ chức liên hoan sớm.
Ôn Địch phát hiện ra Doãn Tử Vu im lặng một cách kỳ lạ, ngoài lúc mời rượu nói mấy câu ra, phần lớn thời gian cô ấy ngồi im lặng cúi đầu ăn đồ ăn.
Cô hỏi nhỏ Doãn Tử Vu: “Chuyện làm ăn, hay là?”
Doãn Tử Vu vội vàng lắc đầu: “Chị Lỵ sắp xếp cho em rất ổn thoải.” Ngay cả mẹ cô ấy cũng cảm thán bảo cô tốt số, gặp được một người đại diện tri kỷ như vậy.
Ôn Địch nói: “Trông tâm trạng em không được tốt.”
Tâm trạng Doãn Tử Vu không tốt không xấu, chỉ có điều từ lúc bước vào phòng, hễ ngẩng đầu lên là cô ấy lại có cảm giác Đàm Mạc Hành đang nhìn mình, có thể đó chỉ là ảo giác của bản thân nên Doãn Tử Vu quyết định cúi đầu ngồi ăn.
“Ôn Địch.” Tần Tỉnh gọi cô.
Cuộc nói chuyện phiếm giữa Ôn Địch và Doãn Tử Vu bị gián đoạn, cô quay qua nhìn Tần Tỉnh, anh ta giơ chén muốn mời cô.
Cô tự lái xe tới đây nên dùng nước trái cây thay rượu đáp lại anh ta.
Giữa họ không cần phải nói lời khách sáo, Tần Tỉnh im lặng uống hết chén rượu: “Phim truyền hình sắp phát sóng rồi, cuộc cạnh tranh về giá giữa anh Nghiêm và Tiêu Đông Hàn vẫn chưa ngã mũ, rốt cuộc bọn họ tính thế nào?”
Không phải Ôn Địch nói quấy quá cho qua với Tần Tỉnh mà cô cũng giống Tần Tỉnh, không biết được là bao: “Tôi không rõ, chuyện liên quan tới bí mật thương mại. Nếu anh thực sự tò mò thì hãy hỏi Nghiêm Hạ Vũ.”
Tần Tỉnh tự biết lượng sức: “Hỏi cũng bằng thừa, anh Nghiêm không nói cho tôi biết đâu.”
Ôn Địch bảo anh ta đợi phim phát sóng, hằng ngày ngồi canh trước TV đúng giờ bật phim lên xem sẽ tìm được câu trả lời trong phim.
Đàm Mạc Hành tham dự vào cuộc nói chuyện trời đất của họ, nói rằng điều bản thân cảm thấy hứng thú nhất là: “Tôi cảm thấy kịch bản tôi nhận được một đơn đặt hàng lớn đó rất thú vị, là phương thức xử lý tôi không hề nghĩ tới.”
Anh ta nâng chén rượu, cụng tượng trưng từ xa với Ôn Địch rồi uống cạn chén.
Tần Tỉnh không nhớ có kịch bản đơn đặt hàng gì, mất nhiều thời gian đọc kịch bản như vậy chẳng được tác dụng gì, anh ta hỏi: “Đơn đặt hàng gì?”
Đàm Mạc Hành nói giống Ôn Địch: “Đến lúc đó giám đốc Tần xem phim là biết.”
Tần Tỉnh cười nói: “Đừng có bắt nạt người khác vậy chứ.”
Nói đến kịch bản đơn đặt hàng đó, tất cả mọi người thảo luận sôi nổi, Tần Tỉnh nghe không hiểu gì, anh ta nhờ Ôn Địch: “Cô phổ cập thông tin cho tôi một chút đi.”
Ôn Địch muốn nói cho anh ta nghe, vấn đề là: “Không thể nói rõ ràng trong vài câu được.”
“...” Tần Tỉnh chết hi vọng.
Mặc dù [ Mặt trái dục vọng ] đã đóng máy hơn nửa năm nhưng Cố Hằng vẫn còn nhớ không ít tình tiết trong phim, cảnh liên quan tới đơn đặt hàng, đến giờ anh ấy vẫn còn nhớ rõ như mới xảy ra: “Đơn đặt hàng là do tôi đặt bẫy.”
Tần Tỉnh nổi hứng thú: “Kết quả thì sao? Thầy Đàm có mắc câu không?”
Cố Hằng cười: “Anh xem phim đi là biết ngay.”
Cả bàn người bật cười.
Tần Tỉnh dễ tính, không hề nóng giận chút nào, họ thích đùa thì cho họ đùa.
Tần Tỉnh lại nhìn về phía Ôn Địch: “Nguyên gốc của vai của Cố Hằng là Tiêu Đông Hàn, kịch bản phần sau có phải là Tiêu Đông Hàn bày cho cô không?”
Ôn Địch: “Không thể xem như vậy được. Cảnh đó sau này tôi mới sửa lại.” Lúc ấy cô đã chia tay Tiêu Đông Hàn, không hề gọi điện trưng cầu ý kiến của anh ta.
“Có điều anh ta từng nói với tôi một câu, “con người chỉ nhìn thấy cái lợi mà không nhìn thấy cái hại”, lúc đó tôi đã nghĩ, nếu đối phương vừa nhìn thấy cái lợi lại vừa nhìn thấy cái hại phía sau rồi gài bẫy thì phải làm sao? Liệu anh ta có thu tay lại không? Sau khi thầy Đàm đã nhìn thấy cạm bẫy của đối phương rồi, liệu có từ bỏ được cám dỗ lớn như vậy không.”
Lòng tham của con người đôi khi rất khó ước đoán.
Tần Tỉnh chợt nghĩ: “Nếu trong cạnh tranh ngoài đời thực, anh Nghiêm và Tiêu Đông Hàn gặp phải tình huống như vậy thì họ sẽ làm thế nào?”
Ôn Địch lắc đầu: “Tôi đâu có biết.”
Trong hiện thực, đơn đặt hàng của công ty Mett khiến chủ tịch Lưu quả thực rất không nỡ bỏ qua.
Đối diện với một đơn hàng lớn như vậy, liệu ai có thể nói bỏ là bỏ cho được.
Nhưng Nghiêm Hạ Vũ dặn Khang Ba chuyển lời như vậy, còn hỏi ông ấy có nhìn thấy một cái bẫy khác là gì không, ông ấy không thể không cân nhắc thật kỹ.
Công ty Mett mãi không nhận được câu trả lời của Công nghiệp Hoa Nguyên.
Ba ngày sau, Khương Quân Tinh nhận được cuộc gọi của Tiêu Đông Hàn: “Cô lấy công chuộc tội rồi chuộc thành ra thế này à? Cô có biết để công ty Mett giúp một lần, phía tôi phải trả giá bằng gì không?”
Khương Quân Tinh cũng không ngờ chuyện này lại khiến chủ tịch Lưu dậy lòng cảnh giác, nửa năm nay Nghiêm Hạ Vũ bận chuyện của Kinh Việt, còn phải đối phó với chú của cô ta, cơ bản không có thời gian hỏi tới tình hình bên Công nghiệp Hoa Nguyên, cô ta tạm thời không nghĩ ra sơ hở xuất hiện ở đâu.
Tiêu Đông Hàn bỏ kính ra, day day sống mũi: “Ký nguyên một đơn đặt hàng sáu trăm triệu đô la với chủ tịch Lưu, cô đúng là chịu chi thật đấy.”
“Không thì biết làm sao, đơn đặt hàng nhỏ đâu đủ để chủ tịch Lưu ưu tiên sắp xếp, sản lượng của