Ôn Địch hơi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hạ Vũ, ánh mắt tươi tắn, Nghiêm Hạ Vũ cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau hai ba giây, chỉ có chính họ mới hiểu được họ đang lặng lẽ đấu mắt với nhau.
Màn tương tác này ở trong mắt mọi người xung quanh là hai người liếc mắt đưa tình, Nghiêm Hạ Vũ vô cùng yêu chiều Ôn Địch, muốn cô nói anh là bạn trai cô trước mặt đông người như vậy.
Ôn Địch được yêu chiều nên không biết sợ hãi, còn Nghiêm Hạ Vũ thì tự hạ thấp thân phận, sẵn lòng dung túng cô, thậm chí không thèm để ý vấn đề thể diện của bản thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng họ cũng biết bộ phim [ Thế gian không bằng anh ] đã được ra đời như thế nào.
Nghiêm Hạ Vũ không lo Ôn Địch sẽ nói những lời đại loại như anh là “bạn giường” của cô trước mặt mọi người, nhưng đồng thời anh cũng không đoán ra được cô sẽ giới thiệu thế nào.
Kể từ lúc anh bảo cô giới thiệu cho đàng hoàng tới lúc cô mở miệng nói chuyện, giữa chừng chỉ cách nhau hai, ba giây, cùng lắm là ba, bốn giây. Chỉ có điều trong tình huống như ngày hôm nay, chỉ vài giây ngắn ngủi cũng dài chẳng khác gì pha quay chậm trong phim, kéo dài đến mức làm người ta cảm thấy khó chịu.
Ôn Địch vẫn cười nhẹ nhàng như trước, cô nói với đạo diễn Nguyễn: “Vậy em xin được long trọng giới thiệu, đây là Nghiêm Hạ Vũ, quan dọn phân của Ôn Ôn nhà em. Vì em nên anh ấy đã an cư trong một ngôi nhà ở Giang Thành, mấy năm qua luôn cố gắng phát triển kinh tế Giang Thành, được bầu là một trong mười doanh nghiệp trẻ ưu tú của khu quy hoạch Giang Thành, lúc cha em còn trẻ không nhận được giải này nên rất hâm mộ anh ấy.”
Đạo diễn Nguyễn không nhịn được bật cười ha hả.
Mọi người xung quanh đều bật cười.
Chủ đề bị đánh lạc hướng thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ít người trong số họ biết Ôn Ôn là ai, Ôn Địch thường xuyên đăng ảnh mèo tiên nữ xinh đẹp trên Weibo của cô.
Ngay chính Nghiêm Hạ Vũ cũng bật cười, không làm gì được cô.
Anh bắt tay với đạo diễn Nguyễn.
Cô đã giới thiệu chưa? Trông thì dường như đã giới thiệu tất cả. Cho mọi người biết anh có dự định định cư lâu dài ở đây, đã có nhà ở Giang Thành.
Nhưng dường như cô vẫn chưa hề nói gì hết.
Dù sao thì ai cũng có thể là quan dọn phân của Ôn Ôn, có tiền là có thể mua được nhà ở Giang Thành.
Bên cạnh có người nói chen vào: “Tổng giám đốc Nghiêm từng đăng ảnh Ôn Ôn trên vòng bạn bè rồi phải không? Bạn bè của bạn bè tôi chụp ảnh vòng bạn bè của anh, còn nói là không tin nổi anh lại nuôi mèo.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Đúng vậy, lúc đó Ôn Ôn đang ở Giang Thành, quãng thời gian trước đã đón về ở cùng với chúng tôi.”
Ôn Địch liếc nhìn anh một cái. Hễ có cơ hội là anh lập tức muốn ám chỉ quan hệ của cô và anh. Có lẽ tối nay, không còn ai là không nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh.
Đạo diễn Nguyễn cũng nhìn thấy chiếc nhẫn đó, người có thân phận như Nghiêm Hạ Vũ sẽ không tùy tiện đeo nhẫn ở ngón áp út khi đi xã giao, đeo nghĩa là đã xác định quan hệ rồi.
Anh ấy cười hỏi: “Bao giờ được ăn kẹo mừng của hai người vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn Ôn Địch rồi mới nói: “Tôi thì lúc nào cũng được hết.”
Mọi người đều hiểu ý, quyền quyết định thuộc về Ôn Địch.
Ôn Địch chỉ cười không nói.
Nụ cười này trong mắt mọi người có thể hiểu thành rất nhiều ý. Có thể là hiện tại cô ngượng ngùng không nói, có thể là vui vẻ vì được anh lấy lòng trước mặt mọi người, quá hạnh phúc nên đột nhiên không biết nói gì.
Đạo diễn Nguyễn và Nghiêm Hạ Vũ nói xong việc riêng tư cá nhân thì chuyển sang tâm sự chuyện điện ảnh. Còn Ôn Địch thì quay qua nói chuyện với những người quen trong giới đứng bên cạnh. Hai người trông như mỗi người đều bận nói chuyện của mình, Nghiêm Hạ Vũ vừa trò chuyện vừa lặng lẽ đưa tay cho Ôn Địch, còn chạm nhẹ vào mu bàn tay của cô, ra hiệu cô nắm tay anh.
Ôn Địch phớt lờ tay Nghiêm Hạ Vũ, men theo cổ tay của anh sờ lên khuy tay áo, mân mê khuy tay áo của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ đứng kề bên nhau, tay để thõng tự nhiên bên người, chỉ có ai nhìn kỹ mới để ý thấy động tác nhỏ của họ.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, mọi người đang nói chuyện nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch ngồi cách nhau hai hàng: “Qua chỗ anh ngồi nhé?”
“Em đi với Thẩm Đường.” Ôn Địch tách khỏi anh, quay về chỗ của mình.
Họ trở thành tiêu điểm của tối nay, buổi đấu giá đã bắt đầu, vẫn còn người thì thầm bàn tán.
Xưa nay Ôn Địch không để ý họ nói gì mình, nói tốt hay nói xấu, nói đúng hay nói sai. Ngày xưa, hồi cô mười chín tuổi kết bạn với Thẩm Đường bị người ta nói là vật họp theo loài, cô còn chẳng để tâm, nói gì hiện tại đã ăn muối thêm mấy năm, đi thêm mấy năm đường đời, cô lại càng không quan tâm.
Đương nhiên, nếu có người nói cô xinh đẹp, tài năng thì cô vẫn sẵn lòng nghe một chút.
Những lời dễ nghe thì cô không hề chê nhiều.
Tối nay cô đấu giá thành công ba bức tranh, tặng cho Thẩm Đường hai bức, giữ một bức lại cho mình.
“Cậu không đấu giá ít đồ cho quan dọn phân à? Coi chừng anh ấy về nhà sinh sự với cậu nhé.”
Ôn Địch bật cười: “Tưởng Thành Duật đã sinh sự với cậu bao giờ chưa?”
Thẩm Đường cũng cười, vẫn chừa lại chút mặt mũi cho Tưởng Thành Duật: “Bí mật.”
“Cậu không nói thì mình cũng có thể đoán được. Anh ấy với Nghiêm Hạ Vũ kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi. Chắc chắn là rất giỏi sinh sự, lần nào cũng sinh sự một cách rất sáng tạo.”
Ôn Địch chững chạc đàng hoàng nói: “Mình thậm chí còn muốn thử livestream, cho hai người họ thử đồ giới thiệu sản phẩm, cậu có tin không, chắc chắn có thể bán sạch quần áo.”
Thẩm Đường cười suýt chảy nước mắt, Ôn Địch đùa cợt người khác cũng rất giỏi.
Cô ấy vỗ Ôn Địch mấy cái để cô nói chuyện cho đàng hoàng: “Trang điểm mắt của mình nhòe hết cả rồi. Còn cười nữa là khóe mắt có nếp nhăn mất thôi.”
Sau buổi đấu giá từ thiện là tới dạ tiệc từ thiện. Ôn Địch và Thẩm Đường đã rời hội trường từ trước, không lên sảnh tiệc tầng trên.
Ôn Địch nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ, anh chờ cô dưới sảnh khách sạn, gửi số xe cho cô.
Thang máy dừng ở tầng một, cô chào tạm biệt Thẩm Đường, Thẩm Đường đi xuống tầng hầm để xe.
Nghiêm Hạ Vũ thấy cô đi ra, ngồi trong xe mở cửa cho cô, anh dịch người sang bên cạnh một chút, chừa cho cô chỗ ngồi thoải mái.
Ôn Địch lên xe cuốn theo hơi lạnh vào trong.
Lái xe ngồi ở đằng trước, hai người ngầm hiểu không nói tới chuyện giới thiệu trong buổi tiệc từ thiện.
Nghiêm Hạ Vũ để áo khoác cô cởi ra sang một bên: “Cơm tối em muốn ăn gì?”
Ôn Địch nghĩ ngợi, không có món gì cực kỳ muốn ăn: “Không ăn, về nhà.”
Nghiêm Hạ Vũ gọi điện thoại cho thư ký gọi nhà hàng nấu canh gửi tới chung cư. Mới vừa bấm gọi, còn chưa có người nghe máy đã bị Ôn Địch nhấn kết thúc cuộc gọi: “Không muốn ăn cơm ngoài.”
Cô bỗng nhiên hơi thèm ăn: “Hay là anh nấu canh cho em nhé?”
Lần gần nhất anh nấu cơm cho cô là từ nửa năm trước, lúc ở nhà cũ ở Giang Thành.
Nghiêm Hạ Vũ kém nhất là khoản vào bếp, chút kỹ năng nấu nướng học đối phó dạo trước đã trả sạch lại cho đầu bếp, anh thương lượng với cô: “Chờ về Bắc Kinh, anh nấu cơm cho em nhé. Chung cư bên này mấy tháng mới ở một lần, không có nguyên liệu gì để nấu hết.”
Ôn Địch nhìn đồng hồ: “Mới hơn tám giờ, chúng ta đi dạo siêu thị đồ tươi sống đi.”
Nghiêm Hạ Vũ quyết định nấu canh cá cho Ôn Địch. Canh cá đơn giản lại tiết kiệm thời gian.
Hai người quen biết nhau tới bảy năm nhưng đây là lần đầu tiên đi dạo siêu thị đồ tươi sống.
Bộ phận đồ tươi sống của siêu thị giảm giá vào buổi tối, có khá đông người.
Nghiêm Hạ Vũ nắm tay Ôn Địch, đi chọn cá họ muốn mua và những món ăn kèm khác. Cuộc sống củi gạo mắm muối luôn cách rất xa anh. Anh không cần phải mệt nhọc lo những chuyện này. Lúc ở bên Ôn Địch, anh có thể kiên nhẫn làm tốt những chuyện trước đây anh không giỏi hoặc là thấy không cần thiết.
Ôn Địch hỏi anh: “Mua cá gì?”
Nghiêm Hạ Vũ cũng không biết: “Tìm người hỏi thử xem.”
Anh hỏi nhân viên hướng dẫn mua hàng, anh muốn mua cá nấu canh.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng thấy đến mua cá gì họ cũng không biết, vừa nhiệt tình hướng dẫn họ mua cá vừa nói cho họ cách nấu như thế nào, lửa to nhỏ ra sao, cần phải nấu trong khoảng bao lâu.
Mặc dù trên mạng có rất đa dạng các video dạy nấu nhưng thấy đối phương nhiệt tình như vậy, Nghiêm Hạ Vũ vẫn lấy điện thoại di động ra nghiêm túc ghi lại, nhân viên hướng dẫn mua hàng nói nhanh, còn nói bằng giọng địa phương, anh phải xác nhận lại lần hai.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Con trai tôi cũng thường xuyên gọi điện hỏi tôi cách nấu.”
Ôn Địch đứng bên im lặng xem anh ghi lại, lúc này không cần anh phải nói nhiều, tự cô cũng cảm thấy muốn mua đồ gì đó cho anh cũng vui một chút.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, cô vẫn luôn rất thích sự mạnh mẽ, tỉnh táo và quả quyết khi anh làm việc, trong mắt cô, điều này cực kỳ có sức hút, còn khi anh đứng bên cô giữa những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống tầm thường, cô lại thấy rất rung động.
Mua xong toàn bộ nguyên liệu nấu ăn, họ ra quầy thu ngân xếp hàng chờ tính tiền.
Nghiêm Hạ Vũ lấy thẻ ra, anh cố ý cầm theo từ lúc xuống xe, là tấm thẻ của Ôn Địch.
“Anh tra ra được mật mã rồi à?” Ôn Địch hỏi anh.
“Ừm, thử tám lần.” Mỗi ngày nhập thử hai mật mã, nhập liên tục bốn ngày, cuối cùng cũng nhập đúng.
“Anh nhớ hết tám mật mã của em à?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Ừm.” Trước đây cô nhờ anh nhớ mật mã giúp cô nên anh thực sự đã nhớ giúp, có vài mật mã cô từng nói với anh một lần từ tận năm, sáu năm trước.
Ôn Địch ngờ vực: “Em có tám mật mã à?”
“Anh không rõ, có thể có một vài cái là em nổi hứng nói linh tinh, cố ý muốn làm khó anh, sau này đến em cũng quên.”
“...”
Trả tiền xong, Nghiêm Hạ Vũ cất thẻ vào ví đựng thẻ.
Điện thoại di động của Ôn Địch nhận được tin nhắn biến động số dư.
Cô tắt điện thoại, chủ động cầm tay anh.
Nghiêm Hạ Vũ run người, cảm giác được cô dựa dẫm cuối cùng cũng quay về một chút.
Anh cầm lại tay cô, hai người rời khỏi siêu thị đồ tươi sống.
Về tới xe, điện thoại của Ôn Địch rung lên, Tần Tỉnh gửi tin nhắn riêng cho cô, chỉ có một nhãn dán đính kèm bốn chữ “run rẩy lẩy bẩy”.
Cô nhắn lại: [ ? ]
Tần Tỉnh không trả lời.
Anh ta tắt điện thoại, bỏ bài trong tay xuống.
Khương Quân Tinh sai người rót hai chén rượu, đưa cho anh ta một chén.
Tần Tỉnh cười lịch sự, nhận chén rượu.
Căn phòng còn yên tĩnh hơn cả hôm Khương Quân Tinh tới gặp Nghiêm