-Bạn trai của tôi, Nghiêm Hạ Vũ-
Pháo hoa kết thúc, nụ hôn của họ mới kết thúc.
Ôn Địch đau lưỡi, môi cũng đau.
Hai người đứng ở bên ngoài hơn mười phút, bị gió thổi lạnh hết người.
Nghiêm Hạ Vũ không yên tâm để cô trở về, anh biết rằng nhà cô mỗi đêm giao thừa đều đánh bài cả đêm, “Ngày mai hẵng trở về, tối nay anh xem phim thâu đêm với em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Địch không tin anh có thể xem phim thâu đêm, nhưng không muốn phá hư bầu không khí, nên cô không đáp lại.
Cô mở cốp xe, đưa cho anh sủi cảo cô mang đến nhưng vẫn chưa lấy ra.
Đây là đêm giao thừa thiết thực và mãn nguyện nhất mà Nghiêm Hạ Vũ trải qua trong bốn năm qua.
Nghiêm Hạ Vũ đun nước luộc sủi cảo, năm nay anh ăn cơm tất niên một mình, đã không ăn no còn ăn không thấy mùi vị.
Ôn Địch bảo anh chỉ nấu một phần, cô không muốn ăn, thật ra không phải không muốn ăn mà là do miệng đau, không muốn há ra nhai thứ gì.
Thật ra cô còn đói hơn anh, nghĩ đến lát nữa anh có sủi cảo ăn, trong lòng cô thấy không công bằng, lập tức đá anh hai cái.
Nghiêm Hạ Vũ để mặc cô đá, “Anh đút cho em ăn.”
“Không cần. Không muốn ăn.”
Phòng rộng nhưng ít người, không có chút không khí dịp Tết gì cả.
Ôn Địch mở TV, chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Nghiêm Hạ Vũ: “Sang năm ăn tết sẽ không thế này nữa, mình sẽ đến nhà em, hoặc đến nhà anh.”
Ôn Địch không tiếp lời, đứng bên bàn bếp luộc sủi cảo cùng anh, anh xắn tay áo đổ đầy nước vào nồi.
Vừa rồi chỉ để tâm đến nụ hôn, không có thời gian nói đến pháo hoa lúc không giờ.
Cô co chân, đụng đầu gối vào chân của anh “Anh tài trợ pháo hoa cho công viên à?”
“Nếu em nghĩ vậy thì anh không ý kiến.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thừa nhận?”
Lần thứ hai Nghiêm Hạ Vũ thêm nước vào nồi, giấu cũng không giấu được “Là anh.”
“Nếu chúng ta không hòa hợp lại thì sao? Anh định năm nào cũng bắn à?”
“Anh đã ký hợp đồng hai mươi năm. Hai mươi năm sau còn có thể bắn nữa không thì anh không biết. Có lẽ đến lúc đó, Giang Thành cũng cấm bắn pháo hoa rồi.”
Trên mặt đồng hồ của anh đọng một lớp hơi nước mỏng, cô lấy mu bàn tay lau đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chưa kịp nói thì cô đã tranh trước: “Anh đừng nói với em, để em mua cho anh một chiếc đồng hồ chống sương mù.”
“...” Nghiêm Hạ Vũ bật cười.
Sủi cảo nấu xong được lấy ra khỏi nồi, Ôn Địch ngồi bên bàn ăn cùng Nghiêm Hạ Vũ.
“Ai gói sủi cảo vậy?”
“Ông nội và bà nội em, chỗ bọn em ăn tết không ăn sủi cảo, gói riêng cho Tưởng Thành Duật ăn thôi, không phải anh ta thích ăn sủi cảo sao.”
Nghiêm Hạ Vũ gắp một cái sủi cảo, trực tiếp thả vào đĩa dấm, toàn bộ sủi cảo dính đầy dấm.
Đây đúng là đang ăn giấm.
Ôn Địch cạn lời, nếu nói anh ấu trĩ thì có đánh chết anh cũng không thừa nhận.
“Sau này cũng bảo ông bà nội gói cho anh ăn đi.”
“Vậy cũng phải để ông bà nội em dồng ý đã.”
“Anh mới là cháu rể của họ, Tưởng Thành Duật là giả.”
“...”
Ôn Địch đứng lên, không muốn nói nhiều, mới vừa đứng thẳng người lại bị anh kéo lại.
Nghiêm Hạ Vũ: “Chỉ đùa thôi mà.”
Ôn Địch đẩy tay anh ra, “Em đi rót nước cho anh.” Đi rót nước là lấy cớ, cô đi lấy chai dấm tới, đổ đầy đĩa dấm.
Cho anh ăn đủ một lần luôn.
Sau đó Nghiêm Hạ Vũ không chấm giấm nữa, ăn được một nửa anh lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm ảnh gửi vào nhóm gia đình.
Anh không chụp cả người Ôn Địch, mà chỉ chụp quần áo của cô vào ảnh.
[ Cả nhà không cần lo lắng con không có sủi cảo nhà làm ăn đâu. ]
Hạ Ngôn là người đầu tiên nhảy ra: [ Ui ~~~ tiểu tâm cơ nha. ]
Diệp Mẫn Quỳnh hỏi: [ Ôn Địch gói sủi cảo cho con à? ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Cô ấy không biết gói, là ông bà nội Ôn gói. ]
Nghiêm Hạ Ngôn: [Anh ăn đi, đừng quấy rầy bọn em xem TV. ]
[ Không phải tiệc tối đã kết thúc rồi sao? ]
[ Em rủ cả nhà xem [ Mặt trái dục vọng ], phim âm mưu, xem nhưng kích thích lắm, ha ha. ]
[ …. ]
Diệp Mẫn Quỳnh @Nghiêm Hạ Vũ: [ Đừng nói với con bé, con bé lại uống quá nhiều rồi. Nhưng bộ phim đó thực sự rất hay. Bữa cơm tất niên năm nay nhà mình đều nói về tình tiết phim, đoán cảnh xoay chuyển tiếp theo. ]
[ Ông ngoại con cũng thấy phim rất hay, định ngày mai bắt đầu xem từ tập một đó. Ông bảo khi nào con đưa Ôn Địch về, ông sẽ có đề tài để nói chuyện với Ôn Địch. Không thể để Ôn Địch cảm thấy ông là một ông già nghiêm túc cổ hủ khó nói chuyện được. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Cảm ơn ông ngoại thay con nhé. ]
“Sủi cảo nguội rồi.” Ôn Địch gõ gõ mặt bàn.
Nghiêm Hạ Vũ cho Ôn Địch xem khung chat “Ông ngoại anh rất ít khi khen người khác, ông ấy mà muốn theo dõi phim thì chắc chắn không phải để lấy lòng ai đâu.”
Ôn Địch không hiểu gì về ông ngoại của Nghiêm Hạ Vũ, từ dăm ba câu nói lúc bình thường của Nghiêm Hạ Vũ, biết được ông ấy nói một thì không được hai, rất bá đạo.
“Ý tưởng và chiều sâu trong bộ phim này của em khác hẳn với những bộ trước đó, chắc là có thể lấy được giải thưởng.”
Ôn Địch đã sáng tác rất nhiều tác phẩm được mua, nhưng không chưa từng lấy được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất, chỉ từng được đề cử hai lần.
Đêm giao thừa ấm áp, tán gẫu có hơi lâu, Nghiêm Hạ Vũ ăn xong sủi cảo là đã gần một giờ.
“Khuya quá rồi, sáng mai hẵng đi nhé.” Nghiêm Hạ Vũ bế cô lại lên tầng.
Anh tìm tạm chiếc áo sơ mi của mình để làm đồ ngủ cho cô “Em tắm bồn hay là tắm vòi sen? Nếu tắm bồn thì để anh xả nước cho em, tủ lạnh trong nhà có sẵn hoa hồng.”
“Không tắm bồn đâu, em hơi buồn ngủ rồi.”
Ôn Địch xối nước nóng để rửa trôi đi những muộn phiền của năm ngoái..
Sau khi cô sấy khô tóc, nằm lên giường là đã gần hai giờ.
Nghiêm Hạ Vũ tắt đèn, ôm cô vào lòng, bọn họ đã vượt qua thất niên chi dương [1]. Năm thứ tám, cũng là năm thứ nhất.
[1] Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Anh nhét tay mình vào tay cô.
Lúc đầu Ôn Địch không nắm chặt, đẩy ra rất nhiều lần, nhưng anh bám riết không tha, đặt ngón tay của mình vào lòng bàn tay cô.
Ôn Địch cuối cùng nắm lấy, dựa trong lòng ngực híp mắt lại “Ngủ ngon.”
Vốn dĩ cho rằng có thể yên ổn ngủ ngon một giấc, Nghiêm Hạ Vũ hôn lên khóe môi cô, gọi một tiếng “vợ”, sau đó lại một phát không thể vãn hồi.
Người ta suốt đêm đánh bài, bọn họ suốt đêm sinh hoạt bù.
Trước khi đi ngủ, Nghiêm Hạ Vũ đã cho cô uống một viên nhuận họng, còn cho cô uống nửa cốc nước, sáng ngày hôm sau cô không bị đau họng mà tỉnh dậy.
Mặt trời lên cao, bọn họ mới tỉnh lại.
Nghiêm Hạ Vũ mở mắt ra, người trong lòng đã dậy rồi, phòng tắm truyền đến tiếng nước rửa mặt. Anh cũng xốc chăn rời giường.
Ôn Địch đã thay sang cái áo sơ mi khác, vẫn là áo của anh.
“Em dậy khi nào vậy?”
“Mới dậy chưa đến mười phút.”
Trên bệ rửa mặt có thêm một cái cốc thủy tinh, bên trong có hai đóa hoa hồng.
Có vẻ tâm trạng của cô rất tốt.
Nghiêm Hạ Vũ nặn kem đánh răng ra đánh răng, vẫn luôn nhìn cô qua gương .
Ôn Địch mới vừa rửa mặt, trên mặt toàn là bọt nước.
Đánh răng xong, Nghiêm Hạ Vũ quay mặt qua nhìn cô “Ước nguyện năm mới của em là gì? Tối hôm qua quên chưa hỏi em.”
Ôn Địch: “Hy vọng người trong nhà đều khỏe mạnh bình an.”
“Ước nguyện thứ nhất của anh giống em.”
Ôn Địch cảm giác được phía trước có bẫy, không nói tiếp nữa.
Nghiêm Hạ Vũ đặt cốc đánh răng xuống, nhân lúc cô đang có