Tu chân giới gần đây xảy ra chuyện lớn, tin tức từ trong tu chân liên minh truyền ra, nghe nói, tính chân thật cực cao. Một nhị lưu kiếm tu môn phái, xuất ra mấy đệ tử sát tính trùng thiên, tung hoành ngang dọc trong chiến trường ngoại vực, giết đến mức máu chảy thành sông, xém chút nữa đánh thức đại Thiên Ma Vương.
Nhưng đấy không phải tin lớn nhất, đây là khúc dạo đầu của tin tức lớn này, khiến người ta không dám tin tưởng chính là, sau khi một tia ma tính của đại Thiên Ma Vương đánh sụp cửa phong vực, vẫn là nhị lưu kiếm tu môn phái đó, thế nhưng có bốn đệ tử trước sau xông vào trong chiến trường ngoại vực, chuyện kỳ lạ hơn nữa là, bọn họ thế nhưng toàn bộ còn sống trở ra.
Cho dù là vị dẫn đầu Nguyên Anh kỳ cũng không dám xông vào chiến trường ngoại vực vào lúc đó, cư nhiên không thể làm gì được bốn đệ tử Kết Đan kỳ, nga nga, một tin tức nhỏ, nghe nói, một trong số đó còn chưa đến Kết Đan kỳ, chỉ là đỉnh cao Trúc Cơ kỳ mà thôi. Còn có một tin tức nhỏ hơn nữa là, nghe nói, còn có một con lang và hai con điểu từ bên trong thê thảm chạy ra.
Từ lúc nào, Thiên Ma ngoại vực cũng đổi sang ăn chay rồi?
“Đây là vu khống, Thiên Ma ngoại vực vốn chính là ăn chay.” Đối diện Cảnh Dương, Trúc Diệp Thanh hùng hồn đầy lý lẽ, sau đó lại hơi mỉm cười, “Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, ví như Huyết Ma, ví như Cốt Ma, chỉ có bọn chúng mới có sở thích đặc thù với máu thịt của tu sĩ mà thôi, nhưng không có quan hệ gì tới ta, ta là ăn chay, trước giờ không ăn mặn, cho nên ngươi không cần dùng kiếm chỉ vào ta…”
Cảnh Dương hơi híp mắt, nhàn nhạt nói: “Chiếm cứ thân thể nhân loại, ngươi chỉ là vì ra ngoài ăn chay? Đại Thiên Ma Vương, lời nói đùa này không buồn cười chút nào, cho ngươi hai lựa chọn, một là trở về chiến trường ngoại vực tiếp tục giấc ngủ của ngươi tại đó, hai là… chết!”
Một tia uy hiếp từ mắt phượng tiết ra, không khí xung quanh cũng phảng phất vì thế mà ngưng động.
“Ta có thể nào có lựa chọn thứ ba không?” Trúc Diệp Thanh cười thong dong nhàn nhã, tựa hồ không cảm giác được thanh kiếm đang kề trên cổ rất sắc bén.
“Ngươi có thể thử xem.”
Mắt Cảnh Dương đã híp lại thành một đường kẽ, điều này khiến hắn bớt đi mấy phần lãnh ngạo, nhưng lại nhiều thêm mấy phần nguy hiểm, con mắt híp thành một đường kẽ, nhìn giống như một loại động vật có đuôi bự nào đó.
“Được thôi được thôi… chúng ta thương lượng một chút thế nào, ngươi cũng không muốn chuyện phát sinh trong chiến trường thiên ma bị người khác biết được đi… ta đã nhìn thấy toàn bộ nha, trong thân thể của ngươi, ẩn giấu một hồn phách khác… được thôi, ta không hỏi hắn là ai, cũng không hỏi cảnh ngộ của hắn…” Trúc Diệp Thanh trở tay, “Dù sao, ta cũng chỉ muốn hít thở không khí trong lành thôi… ngươi xem, giữa chúng ta là có không gian hợp tác… đúng đi, Cảnh Dương sư đệ? Hay là ngươi còn có cái tên khác? Hiện tại chiếm cứ thân thể mỹ lệ này, rốt cuộc là ai đây? Thật khiến người ta hiếu kỳ a…”
“Trong chiến trường ngoại vực, có phát sinh chuyện gì sao? Ta chính là Cảnh Dương, điểm này, không chút nghi vấn.” Cảnh Dương chậm rãi mở mắt, mắt phượng liếc nghiêng, chân mày dài tới tóc mai.
Không khí tựa hồ ngưng đọng thành băng, lộ ra từng tia hàn ý.
“Sư huynh… sư huynh…”
Tiếng gọi ngắt quãng từ khe núi truyền tới, nhãn thần Cảnh Dương liền biến đổi, trường kiếm tra vào vỏ, sắc mặt nhanh chóng hồi phục thần tình lãnh đạm bình thường.
“Cho nên ta nói, giữa chúng ta có không gian hợp tác…” Trúc Diệp Thanh cười lớn, sau đó cao giọng nói: “Lạc Nại Hà, sư huynh của ngươi ở đây.”
Một thân ảnh nhanh chóng chạy qua, bổ nhào tới, sau đó đeo lên người Cảnh Dương.
“Sư huynh, đệ muốn nhìn huynh luyện kiếm… huynh đáp ứng rồi,