Kết thúc rồi, luôn cảm thấy hình như còn rất nhiều chuyện chưa viết ra, như là quá khứ của Tô Lạc, quá khứ của Lạc Nại Hà, giữa bọn họ đã phát sinh câu chuyện gì? Cuối cùng vì sao lại tạo thành bi kịch? Nhưng đó nên là một câu chuyện khác.
Câu chuyện này chỉ viết ra hiện tại của bọn họ, nhân sinh mới, tính cách mới, chỉ duy nhất Tô Lạc bị quá khứ quấn chặt, nhưng khi nhìn thấy Lạc Nại Hà lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, hắn biết, tất cả đều sẽ bắt đầu lại, hắn muốn bảo vệ Lạc Nại Hà cả đời, nhưng trong lòng hiểu rõ, sự tồn tại của hắn chung quy không được thế gian dung chứa, cho nên ngay khi bị Phong Nguyệt Tình Ma vạch trần thân phận, hắn chọn lựa thành toàn cho Cảnh Dương, cam nguyện vĩnh viễn ngủ say không tỉnh.
Nhưng Tô Lạc đã làm sai một chuyện, hắn đã quên, trong lòng Lạc Nại Hà, Tô Lạc là Tô Lạc, Cảnh Dương là Cảnh Dương, hắn thay đổi không chỉ là tính cách của Lạc Nại Hà, mà còn lặng lẽ khắc sâu bản thân vào trong lòng Lạc Nại Hà.
Cảnh Dương đã chậm hơn, vì hắn không có trải qua tất cả những gì Tô Lạc trải qua, hận, đau, điên cuồng, không cần tất cả, những thứ này đều là thứ hắn chưa kịp nếm trải, cho nên hắn không nhìn rõ được tâm của mình. Khi biết Tô Lạc chính là tương lai của mình, hắn hoang mang, thậm chí sợ hãi, hắn không tin mình sẽ vì một người chính mình không xem trọng mà điên cuồng đến mức độ tranh mệnh với trời.
Nhưng sự xuất hiện của Tô Lạc, đã cường ngạnh khai thông hắn, khi hắn ý thức được mình thật sự thích Lạc Nại Hà, lại phát hiện, trong lòng Lạc Nại Hà, chỉ có tương lai của mình.
Cảnh Dương có không cam, có giãy dụa, cho đến khắc cuối cùng, ý thức được Tô Lạc là không thể thay thế trong lòng Lạc Nại Hà, hắn quyết định thành toàn Tô Lạc.
Kết quả lại là nhân tố sai lệch.
Hi hi, có nhìn ra hay không, tàn hồn của Tô Lạc và một phần hồn phách của Cảnh Dương đã dung hợp, mà một phần hồn phách khác thông