Trans: Thanh Trà
Beta: Thuỷ Tiên
Lương Hi nhin chàng trai trẻ tên Tần Dương này, chỉ cảm thấy đầu cậu ta bị úng nước.
Cô không giơ tay ra, chỉ hơi bất lực mà nói: “Không cần bắt tay đâu, tôi đã nói mục đích của tôi rồi, không muốn nhắc lại lần nữa.“
“Cô muốn tìm hiểu tình hình về mặt nào?” Tần Dương hỏi.
Lương Hi nói: “Tối hôm kia các cậu ở đâu?”
Tần Dương ngẩn ra, cười cợt: “Chúng tôi ở đây.”
Lương Hi: “Có ai chứng minh không?”
Tần Dương nhướn mày: “Chúng tôi có thể chứng minh cho nhau.”
“Đây không được tính là chứng minh.” Lương Hi đáp trả: “Mấy người các cậu là một hội.”
“Ôi, có phải cô đang kiếm chuyện không…”
Tên thấp bé chưa nói xong thì Tần Dương đã xua tay.
Tên thấp bé im bặt, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng bất mãn.
“Ông chủ quán game có thể chứng minh hướng đi của chúng tôi, không tin thì cô có thể đi hỏi ông ấy.” Tần Dương giơ tay chỉ vào cửa quán game: “Cô có thể đi vào hỏi ông ấy thử xem.”
Lương Hi không đi vào trong quán game, nếu bọn họ thường xuyên chơi ở đây thì chắc hẳn là cũng thân thiết với chủ quán, tất nhiên là không thể moi được thông tin chính xác từ miệng ông chủ.
“Ông chủ với các cậu thì không phải cùng một giuộc à?” Lương Hi phản vấn.
Tần Dương cong môi: “Cô nói đúng, ông chủ là họ hàng của tôi, đúng thật là một giuộc với chúng tôi ”
Lương Hi nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu ta, đúng là vô cùng đáng ghét, cô đanh mặt lại mà nói: “Phiền cậu nghiêm túc một chút, bây giờ tôi đang nghi ngờ các cậu có liên quan đến cái chết của Lâm Tiểu Hà, nếu cần thiết, tôi sẽ đưa các cậu về đồn tra hỏi.”
“Xí!” Tên tóc dài lại nói: “Đừng tưởng là cảnh sát thì oai lắm nhé, chúng tôi không phạm pháp thì cô dựa vào đâu mà bắt chúng tôi lại?”
Lương Hi: “Làm cảnh sát chẳng có gì là oai cả, các cậu phạm pháp hay không thì tôi nói cũng vô ích, tôi chỉ mong các cậu trả lời thành thật, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng hơn đang chờ các cậu đấy.”
Mấy tên thanh niên nhìn nhau, dường như đã bị khiếp sợ bởi lời nói của Lương Hi.
Tên tóc dài đắn đo một lúc, hỏi: “Vậy chúng tôi nói, cô sẽ tin à?”
Lương Hi.
“Các cậu không nói gì thì sao biết tôi không tin.”
Tên tóc dài liếc mắt ra hiệu cho Tần Dương.
Tần Dương nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi cậu ta nói với Lương Hi: “Đồng chỉ cảnh sát, hay là đợi chúng tôi tan làm rồi chúng ta ra chỗ quán ăn dì Vương ở đầu cầu, tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Lương Hi nhìn Tần Dương, cô bán tin bán nghi.
Tần Dương nói tiếp: “Nếu tôi giết cô ấy thì tôi đã trốn từ lâu lắm rồi, còn phải đợi cô đến đây mà tìm à?”
Tần Dương nói cũng đúng, nhưng hẹn gặp một tên lưu manh ở quán ăn dường như không phải là tác phong nên có của một cảnh sát.
Lương Hi không đồng tình với Tần Dương, cô chỉ thầm suy tính đến độ khả dụng của trường hợp này.
Tần Dương tiếp tục thuyết phục Lương Hi: “Tôi phải về nhà lấy chút đồ, không thì sao cô biết được tôi và Tiểu Hà có quan hệ gì với nhau?”
Lương Hi ngờ vực nhìn Tần Dương, nói: “Được, đừng hòng lén lút giở mảnh khoé với tôi, dù cậu có chạy đến chân trời góc bể, thì chúng tôi cũng có thể bắt cậu về.”
Tần Dương cong khoé môi, nhún vai chẳng sợ gì.
“Đừng mặc bộ quần áo này, bắt mắt quá đấy.”
Lương Hi nhìn bộ đồng phục trên người mình, đúng là đi trên đường nom rất bắt mắt.
Sau khi tan làm, Lương Hi viện cớ cơ thể khó chịu nên không ăn tối ở đồn cảnh sát, cô về uỷ ban xã thay đồ rồi đi đến quán ăn dì Vương.
Mặt tiền của quán ăn dì Vương không lớn, biển hiệu trước cửa rực rỡ, trông khá lâu đời, bếp than tổ ong ngoài cửa đang đun một ấm nước nóng đen xì, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, nhìn thấy Lương Hi đi đến trước cửa thì nhanh chóng nhiệt tình chào đón.
“Ăn cơm à?”
“Tìm người.” Lương Hi nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Tần Dương ngồi ở bàn ăn trong cùng, miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, cả khuôn mặt đang chìm trong khói thuốc, trên bàn có một chai bia, còn có một chiếc gạt tàn.
“Có ăn không” Bà chủ lại hỏi.
Lương Hi rầu rĩ, sao mình nói rồi mà bà chủ vẫn hỏi lại, cô đang định nói không ăn thì Tần Dương đã nói: “Tai bà chủ hơi kém, cô phải nói to một chút.”
Lương Hi hơi ngẩn người, cái tên này, không ngờ lại chọn chỗ thế này, xem ra đúng là cậu ta muốn nói vài ba chuyện, mà đây lại là những chuyện không muốn bị ai nghe thấy.
Lương Hi vẫy tay với bà chủ rồi đi ra bàn của Tần Dương, ngồi xuống.
“Tôi không ăn cơm, cũng không uống rượu, có gì thì cậu nói nhanh đi.” Mặt Lương Hi lạnh tanh.
Tần Dương cong khóe môi, cậu ta nâng cốc lên, uống một ngụm bia, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, cô tên là gì?”
“Lương Hi, Lương trong đống lương (trụ cột), Hi trong hi vọng.”
Tần Dương: “Tên hay lắm, cô đang điều tra vụ án của Lâm Tiểu Hà thật à?”
Lương Hi: “Chuyện này cũng có giả à?”
Ánh mắt Tần Dương loé lên một dòng cảm xúc mà người ta chẳng dễ nắm bắt, cậu ta ung dung nói: “Nhưng cô ấy tự sát mà, người cũng đã được chôn rồi, cô có thể tra hỏi được gì nữa đây?”
Lương Hi.
“Không liên quan gì đến cậu, cậu chỉ cần nói những thứ cậu biết cho tôi là được.”
Tần Dương cười mỉa, cậu ta vứt đầu thuốc xuống đất, giơ chân lên dẫm.
Sau đó cậu ta lại ngồi thẳng dậy, lấy một chiếc túi vải bạt màu xanh quân đội ở ghế bên cạnh sang.
Cậu ta đưa tay ra mò vào trong chiếc túi, lấy ra hai bức ảnh.
“Tôi và Lâm Tiểu Hà là bạn cấp một, cấp hai, hai bức ảnh này có thể chứng minh mối quan hệ của chúng tôi.” Tần Dương đưa ảnh cho Lương Hi.
Lương Hi ngờ vực nhận lấy bức ảnh, hai bức ảnh này được giữ gìn nên vẫn còn nguyên vẹn, Lương Hi liếc nhìn hai bức ảnh là nhận ra Tần Dương ngay, nhưng cô không chắc ai là Lâm Tiểu Hà.
Dù sao thì cô mới chỉ nhìn thấy dáng vẻ khi chết của cô ấy, không biết gì về cô ấy khi còn sống.
Tần Dương chỉ vào cô gái đứng giữa hàng đầu tiên trong ảnh tốt nghiệp cấp hai, nói: “Đây là Lâm Tiểu Hà.”
Lương Hi nhìn kỹ cô gái ấy, cô ấy ăn mặc giản dị, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt căng tràn nét cười tươi tắn, quả thật là trông rất giống với Lâm Tiểu Hà khi chết.
“Đây là cô ấy?” Lương Hi khó lòng mà tin nổi.
“Ừ.” Tần Dương gật đầu, nói: “Cô ấy khi đó có thành tích rất tốt, rất hoạt bát, rất được yêu thích trong lớp.”
Lương Hi không ngốc, ngay lập tức, cô đã hiểu ra được hàm ý trong lời nói của Tần Dương.
Cô quan sát Tần Dương, có gì đấy khác với khi cô nhìn thấy ở quán game, bây giờ, trong mắt cậu ta có đôi chút dịu dàng mà Lương Hi chưa từng thấy.
Nhưng, cũng có thể là do cậu ta đang diễn.
“Tôi và cô ấy quen nhau từ nhỏ, hồi tiểu học cô ấy cao hơn tôi một cái đầu, lúc cấp hai thì tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, gia cảnh cô ấy không tốt, nhưng chưa bao giờ vì điều kiện gia đình không tốt mà thấy tự ti, điểm này thì cô ấy mạnh mẽ hơn tôi.”
Lương Hi im lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ nhận xét gì về lời nói của Tần Dương.
“Chúng tôi hồi cấp hai từng là bạn cùng bàn một thời gian, lúc học tôi hay ngủ gật, cô ấy toàn gọi tôi dậy, lúc đầu tôi thấy rất phiền, nhưng sau này cũng dần quen rồi.
Cô ấy nói nếu chúng tôi không học hành thì mãi mãi không thể ra khỏi ngọn núi này.” Tần Dương lộ ra vẻ mặt