Thông tin truyện Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Tác giả:

Thể loại:

Trinh Thám, Đô Thị

Lượt xem:

136

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 16499 lượt

REVIEW LÀ TÔI ĐÃ GIẾT CÔ ẤY 

 
Tác giả: Mặc Dữ
Thể loại: Hiện đại, trinh thám, phong cách thời đại mới, góc nhìn nữ chính, SE.
Độ dài: 30 chương + 1 NT
Tình trạng: Hoàn. 
Giới thiệu:
Vùng nông thôn yên bình, một cô gái bị bệnh tâm thần thắt cổ ở rừng đào. Trên cổ cô ấy có không biết bao nhiêu vết bóp cổ, trên người còn có dấu vết bị ngược đãi.
Cảnh sát Lương Hi vừa từ thành phố đến vùng nông thôn này, cô cố chấp cho rằng không phải cô gái kia tự sát, quyết định vi phạm chỉ đạo của đồn trưởng mà điều tra vụ án này.
Chồng của cô gái tâm thần là một người què, gã phủ nhận việc mình g iết hại vợ, cũng nói cho Lương Hi một sự thật kinh người: Đứa bé trong bụng vợ không phải của gã.
Lương Hi lần theo manh mối này mà tiếp tục điều tra, và rồi, cô biết được rất nhiều chuyện mà cô gái này không muốn người khác biết. 
Người chết hai mươi mốt tuổi, đã từng hoạt bát, rộng rãi, là người duy nhất có hy vọng thi đậu vào đại học trọng điểm của trường trung học trấn Lương Vân.
Sau khi người c hết bỏ học đã từng ở bệnh viện tâm thần hai tuần.
Người c hết và tên côn đồ trên đường có quan hệ mờ ám.
Người c hết có nghi vấn bị gã bán hàng rong xâm hại.
Người c hết có mâu thuẫn với chủ cửa tiệm băng đĩa trên đường.

Vì sao người chết lại bị mắc bệnh tâm thần? Và vì sao lại trở thành thi thể trong rừng đào bí ẩn kia?
… Chân tướng về cô gái này dần được Lương Hi điều tra và vạch trần.
***
Truyện cổ tích có muôn hình vạn trạng cách thức mở đầu, mà kết thúc chỉ có một: hạnh phúc mãi mãi về sau với những ai xứng đáng. Nhưng đây lại chẳng phải câu chuyện cổ tích rực rỡ bao sắc màu như vậy, câu chuyện này nhuốm đầy sắc màu tăm tối, thực tế đến đớn đau lòng người. 
Như cái cách mà ta phân biệt rạch ròi giữa cái xấu và cái thiện, sự dữ và sự lành, màu đen và sắc trắng, người ta cũng quen dùng “đúng” hoặc “sai” để nhận định một điều gì đó tự lúc nào chẳng hay. 
Thế nhưng mà, “trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng đúng sai để đánh giá”. 
Ta chỉ cần biết như vậy, là đã đủ…

Lương Hi là một cảnh sát trẻ đến từ thành phố. Qua ba chữ “cảnh sát trẻ”, ta thấy được gì? Một cô gái trẻ có tài năng xuất chúng, nguyện dấn thân vào con đường gian khó này chỉ vì khát khao theo đuổi và kiếm tìm sự thật?
Quả đúng là thế. Lương Hi theo đuổi ngành cảnh sát này cũng vì lẽ đó, vì hoài bão lớn lao mà tốt đẹp ấy. Tay ôm khát khao, lòng có chí lớn, lại thêm sức trẻ đương lúc căng tràn, Lương Hi quyết chí trở thành một cảnh sát nhân dân, vì dân phục vụ. 
Nhưng, giữa dòng đời đổi thay khôn lường, cô gái trẻ ấy đã phải rơi vào sự tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần, đến nỗi, cô chẳng thể đếm nổi số lần mà cô “những tưởng” nữa rồi. 
Bấy giờ cô mới biết, chẳng có chiếc thước nào có thể đo đạc được lòng người, đúng hay sai cũng chẳng thể là kim chỉ nam mà Lương Hi nhất mực theo đuổi nữa. 
Ngành cảnh sát chưa bao giờ là một ngành nghề dễ dàng. Mỗi ngày trôi qua, họ sẽ không thể dự đoán được điều gì sẽ đến, cũng chẳng biết trước được mình sẽ phải trải qua những gì. Để bảo vệ bao người ngoài kia cũng như là để bảo vệ chính bản thân mình, họ chỉ có thể gắng sức và tận tâm tận lực với công việc mà mình đã chọn. 
Ngày đầu tiên sau khi cô nhậm chức cũng là ngày đầu tiên cô “mở khoá”, mở ra những cánh cửa mới trong cuộc đời mình. 
Đó là một cô gái trẻ xấu số, trước lúc mãi mãi ra đi, người ta thường hay xem cô ấy là một bệnh nhân tâm thần đầy phiền toái. Từ đầu làng đến cuối xóm, từ xa đến gần, từ thân thích xa đến láng giềng gần, ai nấy đều chỉ xem cô ấy là một kẻ điên, phải rồi, cô ấy được liệt vào kiểu người “dẫu có quyên sinh ngay trước mắt người khác thì họ cũng chỉ lạnh nhạt mà buông xuống một câu, đứa phiền phức như nó c hết là phải”. 
Tình hình của cô gái này là thế, hiện trường vụ án cũng được bày ra đó rõ mồn một, theo lẽ thường, vụ án này cũng đã được ngả mũ ngay ngày ấy. 
Tưởng như mọi sự thật đã được phơi bày rành rành ra đó, thì lại có một người không chịu tin vào cái “sự thật” ấy. 
Người này chính là Lương Hi. 
Cô ôm mối hoài nghi với tất cả mọi chi tiết, hoài nghi với những kẻ có liên quan đến người đã khuất, cô hoài nghi thân phận của những người có liên quan đến vụ án.
Cô không phải là đồn trưởng, cũng không phải là một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, cô chỉ là một người trẻ, hay nói theo một cách chính xác hơn, cô là một cảnh sát trẻ vừa vào nghề. Trực giác mách bảo với Lương Hi rằng, có rất nhiều nghi vấn xoay quanh người đã khuất. Thế là cô quyết tâm phải theo vụ án này đến cùng, quyết tâm phải truy lùng ra chân tướng. 
Hành trang duy nhất mà cô mang theo trên con đường theo đuổi “sự thật” này chỉ có một: quyết tâm một lòng phải phơi bày sự thật, trả lại sự trong sạch cho cô gái trẻ xấu số kia. 
Khi bắt tay vào làm một chuyện đi ngược lại với sự chấp thuận đám đông, nghĩa là bạn đang chấp nhận hướng mình đi sẽ ngược lại với “lẽ thường”. Phàm là chuyện không noi theo đường lối cũ, bạn sẽ phải bước đi trên con đường trải đầy gai nhọn, và chỉ có một trong hai kết quả đón chờ bạn nơi cuối con đường: vinh quang rực rỡ hoặc thất bại trong tủi nhục. 
“Một nguồn sức mạnh khó có thể diễn tả bằng lời trước nay chưa từng có đang lôi kéo Lương Hi, xé rách sự kiên trì và những điều cô học được thành những mảnh nhỏ bé không đáng kể. Nơi này không phải chốn bồng lai tiên cảnh, chỉ cần có người thì sẽ không tồn tại bồng lai tiên cảnh gì cả, cô phải hiểu điều này sớm hơn mới phải.”
Liệu Lương Hi có thể đi đến cùng trên con đường mà cô đã chọn lựa? Cô gái xấu số kia đã từng phải trải qua những điều gì? Phải chăng một tình cảm chân thành thoáng qua nào đó đã cho cô ấy một lối thoát?
“Bầu trời trên cao lửng lơ từng đóa mây trắng, trên cây, ve sầu hãy còn ríu rít kêu như trước, thôn làng trên núi vẫn im lìm như xưa nay, thời gian lặng lẽ sẽ mang đi hết tất thảy, nhưng sẽ mãi mãi phủ bụi một câu chuyện xưa tận nơi đáy lòng của Lương Hi và Dương Thanh.”

“Là tôi đã g iết cô ấy” chỉ dài vỏn vẹn hai, ba mươi chương nhưng các tình tiết truyện không bị vội theo kiểu “mì ăn liền”. Tuy từ đầu đến cuối, khi đọc truyện, bạn sẽ cảm thấy màu truyện khá u tối bởi sự thực tế và “trần trụi” đến không tưởng, nhưng khi đọc đến những dòng chữ sau cùng, có lẽ bạn sẽ thấy may mắn thay, vì đâu đó vẫn còn những hy vọng được thắp lên, dẫu rằng chỉ chập chờn le lói. 
Theo mình thấy thì đây là một bộ truyện có dung lượng khá ngắn nhưng mỗi một tình tiết đều có chút gì đó đáng để mình phải suy ngẫm. Sẽ rất phù hợp để đọc trong những ngày “đói truyện”, muốn thử đọc một bộ truyện thực tế có motif không dễ đoán.


Bình luận truyện