Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 100


trước sau


Bữa cơm tất niên xem như thoải mái, bốn người ngồi quanh bàn vuông, đồ ăn bày đầy bàn, ở giữa là một nồi uyên ương đang ùng ục bốc hơi, trong hơi nước lượn lờ Trì Vãn Chiếu nhìn về phía Khổng Hi Nhan ở đối diện, vẻ mặt nhìn không rõ lắm.


Cô cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Trì Huyên tự biết mình lỡ lời, lúc ăn cơm cô hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, cặm cụi ăn, một nửa đồ ăn trên bàn đều vào bụng cô, cho đến khi Trì Vãn Chiếu không nhìn nổi nữa nhíu mày hỏi:

"Ăn ngon không?"

Trì Huyên đầu cũng không ngẩng đầu trở lời:

"Ngon."

Nói xong tay tay giơ đũa khựng lại, không được tự nhiên nhìn Vương Hải Ninh:

"Cũng không phải quá ngon."

"Chỉ tại em đói bụng."

Vương Hải Ninh nghe được những lời này cô mím môi cười cười, Trì Huyên có chút thẹn thùng:

"Cô cười cái gì?"

"Không có gì."

Vương Hải Ninh chậm rãi buông đũa xuống:

"Cảm thấy cô và Trì tổng, quả là chị em ruột."

Trì Huyên không hiểu ý của lời này, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Hải Ninh rồi cuối cùng quay đầu hừ khẽ.


Màn trêu đùa này không ảnh hưởng quá lớn đến cục diện trên bàn ăn, cũng không che lấp bầu không khí lúng túng này, Vương Hải Ninh chuyển món ăn đến trước mặt Khổng Hi Nhan nói:

"Nếm thử xem, món yêu thích của em."

Khổng Hi Nhan nhìn về phía bánh chẻo pha lê trước mặt, màu sắc tươi sáng, vỏ bánh rất mỏng có thể nhìn thấy rõ nhân thịt bò trong, ánh đèn chiếu lên trên, lớp bên ngoài bóng loáng phát sáng, cô kẹp một cái bánh chẻo cắn một miếng.

Hương thơm tỏa ra tràn ngập khoang miệng.

Sau khi ăn xong, cô quay đầu nói với Vương Hải Ninh:

"Rất ngon."

Vương Hải Ninh cười cười:

"Ngon thì ăn nhiều vào."

"Chờ lát nữa lạnh thì không phải mùi vị này nữa."

Cô nói xong nhìn về phía Trì Vãn Chiếu:

"Trì tổng, cô nói đúng không? "

Trì Vãn Chiếu từ chối cho ý kiến, chỉ là ừ hữ qua loa.

Sau khi ăn xong cơm tất niên, xuống thả pháo trúc, trung tâm thành phố là khu vực bị nghiêm cấm bắn pháo hoa, nhưng nơi này là ngoại ô, vị trí phía ngoài cho nên mỗi nhà ăn xong đều ở bên ngoài thả pháo trúc.

*Pháo trúc, xuất xứ từ xa xưa tại Trung Quốc, tuy đôi khi hiện nay vẫn được chơi tại một số nơi trong đồng bào các dân tộc thiểu số. Các ống trúc còn giữ nguyên đốt bịt kín hai đầu được ném vào đống lửa để tạo tiếng nổ.

Khổng Hi Nhan đứng ở cửa sổ nhìn xuống.

Trước kia lúc cô và Vương Hải Ninh ở Trường Ninh cũng sẽ thả pháo trúc, nhưng nơi đó rất nhỏ, bốn bề trống trải, bình thường thả ba bốn cái, mỗi lần đều là Khổng Hi Nhan ngồi xổm ở cửa xem Vương Hải Ninh thả xong liền xoay người chạy về.

"Em đang nghĩ gì?"

Sau lưng bất ngờ truyền tới, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn, Vương Hải Ninh đứng sau lưng cô.

"Không có gì, nhớ tới bộ dạng của chị thả pháo trúc ở Trường Ninh."

"Cảm thấy rất buồn cười."

Vương Hải Ninh theo ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn ra ngoài, buồn bã nói:

"Cũng không biết trong thôn bây giờ thế nào."

Khổng Hi Nhan quay đầu kéo tay Vương Hải Ninh đứng bên cạnh mình:

"Đừng nghĩ nhiều, nhất định vẫn tốt."

Vương Hải Ninh ừm một tiếng.

Trong phòng bếp Trì Vãn Chiếu vừa rửa chén đũa xong, cô nắm chặt khăn lau, ánh mắt đặt trên người hai người ở bệ cửa sổ, không hề chớp mắt.

Trì Huyên cũng rửa sạch tay chuẩn bị tìm khăn lau khô lau tay, cô nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nắm chặt khăn trên tay, cô cố gắng kéo, ai ngờ cô càng kéo Trì Vãn Chiếu lại càng siết chặt, Trì Huyên không có cách nào kêu lên:

"Chị hai..."

Trì Vãn Chiếu hoàn hồn, vội vàng thả lỏng đồ lên tay.

Vương Hải Ninh thấy hai người trong phòng bếp đi ra, cô cười kéo Khổng Hi Nhan đi đến bên sofa, đưa cho Khổng Hi Nhan một túi nhựa màu đen, rất lớn, miệng thắt dây rút, cô tò mò cúi đầu hỏi:


"Đây là cái gì?"

"Pháo hoa đó."

"Đêm ba mươi không đốt pháo thì làm gì."

Cô nói xong liền cười đưa cho Trì Vãn Chiếu một cái, sau đó lại lấy ra một cái túi cho Trì Huyên nói:

"Không chuẩn bị cho cô, chịu thiệt một chút, chơi cùng tôi."

Trì Huyên hừ một tiếng tựa hồ không thèm để ý, chỉ là sát đến người bên cạnh.

Bốn người nhốt Yên Yên ở nhà, cùng nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, nhỏ hơn rất nhiều, trên mặt đất đã có một lớp màu trắng mỏng, giẫm lên phát ra tiếng lộp cộp, Trì Huyên cảm thấy rất thú vị, liên tục giẫm tạo ra rất nhiều

dấu chân.

Cuối cùng bốn người dừng lại ở quảng trường trong tiểu khu.

Nói là quảng trường kỳ thật cũng không lớn, có một ít dụng cụ vận động đơn giản, trên mặt đất còn không ít xác pháo, xem ra vừa rồi đã có không ít người ở chỗ này chơi xong, bọn họ sau khi đến nơi Trì Huyên vốn định đi tìm Trì Vãn Chiếu đã bị Vương Hải Ninh gọi lại:

"Đi đâu?"

Trì Huyên chép miệng:

"Tìm chị hai."

Vương Hải Ninh lườm Trì Huyên:

"Chị hai cô không muốn cô tìm cô ấy."

Trì Huyên: ...

Cô hít một hơi lặng lẽ đứng bên cạnh Vương Hải Ninh.

Còn không quên dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía chị hai cùng chị dâu ở phía bên kia.

Bị Trì Huyên nhìn vẻ mặt Trì Vãn Chiếu vẫn tự nhiên mở túi màu đen cũng không quên giúp Khổng Hi Nhan mở ra, hiện ra không ít pháo hoa, Khổng Hi Nhan ngồi xổm xuống lựa chọn, cuối cùng cầm hai cây pháo hoa dài trong tay.

Trì Vãn Chiếu đã giúp Khổng Hi Nhan đốt.

Pháo hoa xì xì xì cháy lên hiện ra ánh lửa, chỉ một lúc sau liền phát ra tiếng đùng đùng, Trì Vãn Chiếu nhìn sắc mặt Khổng Hi Nhan mơ hồ mang theo ý cười cô mới tiến lên nói:

"Hi Nhan, Tiểu Huyên đã nói chuyện của bà ngoại chị với em? "

Tay Khổng Hi Nhan đang cầm pháo hoa chợt dừng lại:

"Nói rồi."

Trì Vãn Chiếu đi đến đứng bên cạnh Khổng Hi Nhan, phút chốc cô từ phía sau ôm lấy Khổng Hi Nhan, tay nắm lấy tay Khổng Hi Nhan đang cầm pháo hoa, chậm rãi nói:

"Giận?"

"Trách lần trước chị không nói với em?"

Khổng Hi Nhan mím môi không nói gì.

Trì Vãn Chiếu dựa vào cô, rất gần. Hơi thở phả lên cổ cô, có chút ngứa ngáy, Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút nói:

"Không có."


"Em không có giận."

"Em có thể hiểu chị."

Cũng giống như cô cũng có chuyện không muốn nói tới.

Trì Vãn Chiếu vẫn ôm lấy cô, tay vẫn nắm tay cô, pháo hoa trước mắt sắp cháy xong, chỉ lưu lại một luồng khói thuốc. Cách đó không xa, Trì Huyên giống như đứa trẻ cầm pháo hoa nhún nhảy cực kỳ vui vẻ.

Trì Vãn Chiếu thu hồi tầm mắt, giọng nhàn nhạt:

"Hiểu..."

"Hi Nhan, chị đã nói rồi, hiểu và không ngại là hai chuyện khác nhau."

Khổng Hi Nhan nghẹn họng:

"Em không có để ý..."

"Thật sự không ngại?"

"Cũng không muốn biết vì sao chị không nói cho em biết?"

Khổng Hi Nhan trầm mặc một lúc, rũ mắt xuống.

Trì Vãn Chiếu mỉm cười:

"Đi, chị dẫn em đến một nơi."

Cô kéo tay Khổng Hi Nhan chuẩn bị rời đi, phía sau Trì Huyên gọi:

"Chị hai, hai người đi đâu?"

Trì Huyên còn muốn đi theo, Vương Hải Ninh kéo cổ tay Trì Huyên lại, Trì Huyên quay đầu nhíu mày, bỏ tay Vương Hải Ninh ra.

"Cô làm gì đó?!"

Vương Hải Ninh thản nhiên:

"Cô không phát hiện chuyện gì sao? "

Vẻ mặt Trì Huyên kinh ngạc:

"Chuyện gì?"

Vương Hải Ninh:

"EQ của cô thấp đến đáng sợ."

*EQ là viết tắt tiếng anh của Emotional Quotient, được hiểu theo nghĩa là khả năng xác định, kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân và người xung quanh. Vì vậy EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện