Trì Huyên đốt pháo cũng gần xong mới ngước mắt nhìn về phía hai người ngồi trên ghế dài, cô khụt khịt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Không lạnh sao?"
Trả lời cô là một cơn gió lạnh buốt (thổi qua).
Vương Hải Ninh vẫn còn ở bên cạnh đốt pháo, tiếng quẹt lửa lẹt xẹt vang lên, không bao lâu liền nghe thấy đùng một tiếng, pháo hoa nở rộ.
"Còn đốt không?"
Vương Hải Ninh nhìn Trì Huyên cầm hai cây pháo dài trên tay, ánh mắt thì nhìn chằm chằm hai người trên ghế dài, cô cũng nhìn theo, mặt mày hiện lên vẻ dịu dàng.
Trì Huyên hoàn hồn, thấy Vương Hải Ninh đứng bên cạnh mình, cô có chút căng cứng nói:
"Đốt... đốt chứ."
Vương Hải Ninh đốt cây pháo trên tay Trì Huyên.
Đùng đùng một tràng tiếng nổ vang lên.
Sắc mặt Trì Huyên ẩn đằng sau làn khói trắng của pháo hoa, giọng yếu ớt truyền đến
"Vương Hải Ninh."
Vương Hải Ninh quay đầu nhìn qua:
"Sao?"
Trì Huyên cắn môi:
"Xin lỗi."
Không phải thái độ khó chịu như bình thường, cũng không phải giọng điệu cứng rắn, giọng xin lỗi của Trì Huyên xen lẫn một chút áy náy, Vương Hải Ninh sau khi nghe thấy, cô cũng chỉ từ bên cạnh Trì Huyên cầm hai cây pháo dài, châm lửa.
Ngay trước mặt hiện ra ánh sáng rực rỡ.
"Không sao đâu."
Vương Hải Ninh thản nhiên mở miệng.
Trì Huyên vẫy vẫy cây pháo hoa trên tay, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không khí vắng lặng, cô tìm một dụng cụ tập thể dục cách rất gần Vương Hải Ninh ngồi xuống, vẻ mặt buồn bã.
"Mẹ tôi tự sát."
"Không bao lâu sau ngày ba dẫn cô về nhà chúng tôi."
"Tôi rất sợ hãi, trong nhà chỉ có một mình tôi, chị hai tôi tự nhốt mình trong trong căn nhà kia, anh trai tôi ở công ty, trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi không biết phải làm sao, tôi..."
Trì Huyên nhắc tới đoạn thời gian đã qua cảm xúc có chút kích động, đôi mắt đỏ lên, trong mắt gợn sóng dập dờn, chóp mũi chua xót, Vương Hải Ninh tiến lên một bước đứng bên cạnh Trì Huyên, đưa tay đè bả vai Trì Huyên:
"Đừng nói nữa. "
"Đâu đâu cũng đều là màu đỏ (của máu)."
"Mẹ tôi nằm trong bồn tắm, bà ấy..."
Vương Hải Ninh đưa tay bắt lấy vai Trì Huyên, kéo Trì Huyên vào lòng, vỗ về:
"Đừng nói nữa."
Giọng nói ấm áp của Vương Hải Ninh làm cho nội tâm người ta bất giác bình tĩnh lại.
Trì Huyên quả nhiên không nói nữa.
Vương Hải Ninh có thể hiểu được tâm tình của Trì Huyên từ đôi ba câu kia.
Khi đó Trì Huyên bất quá mười sáu tuổi, mới vừa biết ba mình ngoại tình, có thêm một đứa con, quay lại liền nhìn thấy mẹ mình tìm đến cái chết, có lẽ kém vài giây thôi cô sẽ vĩnh viễn mất đi người mẹ của mình.
Một loạt chuyện liên tiếp xảy ra, tất nhiên khiến cho Trì Huyên muốn có mục tiêu ghi hận.
Mà chính cô.
Đã trở thành mục tiêu đó.
Khó trách ba năm trước cùng lần gặp mặt mới đây, ánh mắt oán hận của Trì Huyên giống như giữa hai người có thâm thù đại hận.
Đúng vậy.
Đó chính là thâm thù đại hận.
Vương Hải Ninh giật giật khóe miệng, vẫn vỗ về an ủi Trì Huyên như trước
Trì Huyên ở trong lòng Vương Hải Ninh buồn rầu nói:
"Vương Hải Ninh, xin lỗi. "
Vương Hải Ninh há miệng nhưng không nói gì.
Ai có thể nói được là đúng hay sai?
Giữa hai người, thiếu sót không phải là lời xin lỗi.
Cô vỗ vỗ lưng Trì Huyên:
"Đừng nghĩ nữa, về nhà thôi."
Trì Huyên cúi đầu:
"Ừm."
Lúc hai người rời khỏi quảng trường Trì Vãn Chiếu cùng Khổng Hi Nhan cũng từ trên ghế dài đứng lên, hai người nắm tay nhau trở về.
Lúc về đến nhà, Trì Vãn Chiếu phát hiện vành mắt Trì Huyên đỏ bừng, trong mắt còn ngân ngấn nước mắt, cô kéo cổ tay Trì Huyên:
"Em sao vậy?"
Tất nhiên cô tin tưởng Vương Hải Ninh sẽ không trêu chọc Trì Huyên.
Nhưng Trì Huyên có chủ động tiến tới trêu chọc Vương Hải Ninh hay không thì không đoán được.
Hiển nhiên Khổng Hi Nhan cũng phát hiện Trì Huyên không bình thường, cô nhíu mày:
"Có phải Hải Ninh nói..."
"Không có."
Trì Huyên ngắt lời Khổng Hi Nhan, ngửa đầu cười cười:
"Không có, chị hai với chị dâu đừng lo lắng, vừa rồi ở dưới lầu gió lớn quá thôi."
Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan nhìn nhau, gật đầu nói:
"Không sao là được rồi."
Vương Hải Ninh về nhà liền đi cho Yên Yên ăn, Khổng Hi Nhan đi đến bên cạnh Vương Hải Ninh ngồi xổm xuống sờ đầu Yên Yên hỏi:
"Em ấy sao vậy?"
"Hữm?"
Vương Hải Ninh khó hiểu nhìn người kia, sau đó chợt hiểu:
"Không sao, gió quá