"Nhưng tối qua chị không chạm vào em."
---------------
Khổng Hi Nhan lên lầu liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nằm trên giường dường như đang ngủ.
Cô bước về trước hai bước, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đã thay quần áo, đôi mắt nhắm lại, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Khổng Hi Nhan đứng bên giường giúp người kia đắp kín chăn, cúi đầu nhìn chăm chú người này.
Cô biết mấy ngày nay người này nhất định rất mệt mỏi, không chỉ là phải vội vàng xử lý chuyện hậu sự của Trì Trác, còn phải tự xoa dịu nỗi đau vừa mất cha, tuy rằng nói người cha kia đã làm chuyện xấu nhưng rốt cuộc ông ấy cũng là cha mình, bây giờ người không còn, nói không khó chịu đó là giả.
Tạ Đan cùng Trì Huyên có thể tùy ý khóc trước mặt mọi người, nhưng tính cách của Trì Vãn Chiếu mạnh mẽ, để cô ấy khóc trước mặt mọi người còn khó hơn lên trời.
Tay Khổng Hi Nhan bất giác sờ vào mặt Trì Vãn Chiếu, lúc mới quen biết cô liền biết gương mặt này rất hoàn mỹ xinh đẹp nhưng luôn toát ra hàn ý, không nói chuyện tình nghĩa, thoạt nhìn là người không dễ chung sống, như vậy cũng tốt, sau khi kết hôn ai sống cuộc sống người đó.
Không ai làm phiền ai cả.
Điều không ngờ đến là... một người lạnh lùng như băng như vậy, mang đến cho cô vô số cảm động và hạnh phúc, càng làm cho cô cảm nhận được tình yêu chưa từng có.
Đó là một cảm giác thần kỳ.
Thần kỳ đến nỗi bây giờ cô đối mặt với gương lạnh lùng đến ngủ cũng sụ mặt này cũng cảm thấy ấm áp.
Đầu ngón tay Khổng Hi Nhan viền theo đường nét khuôn mặt Trì Vãn Chiếu, xúc cảm từ làn da mịn màng khiến cho ánh mắt cô cũng dịu dàng vài phần, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, Trì Vãn Chiếu bất ngờ xoay người, Khổng Hi Nhan vội vàng ngồi xuống bên cạnh, tay vừa buông xuống bên cạnh đã bị Trì Vãn Chiếu ôm lấy.
Mười ngón tay quấn lấy nhau.
Trì Vãn Chiếu cũng không mở mắt ra, giọng lười biếng hỏi:
"Nói xong rồi?"
Dáng vẻ có chút mệt mỏi, dùng tay kia xoa chóp mũi, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Khổng Hi Nhan ngồi ở đầu giường.
Khổng Hi Nhan mím môi, lắp bắp:
"Chị dậy khi nào."
Trì Vãn Chiếu điềm nhiên như không nói:
"Khi em sờ chị."
Khổng Hi Nhan: ...
Có cần nói thành lời như vậy không, nói chuyện bình thường không được hay gì!
Cô giận dữ với Trì Vãn Chiếu, đối diện là ánh mắt mang theo sóng mùa thu.
Trì Vãn Chiếu thấy thế từ trên giường nửa ngồi dậy, nhìn cô nói:
"Đã thỏa thuận rồi?"
"Em đồng ý?"
Khổng Hi Nhan kinh ngạc nhìn người kia:
"Chị biết?"
Trì Vãn Chiếu lắc đầu:
"Không biết, nhưng đã đoán được một chút, trước khi cô ấy đến A quốc đã hỏi qua chị số điện thoại của anh hai, vô duyên vô cớ cô ấy sẽ không làm như vậy."
Khổng Hi Nhan cụp mắt:
"Vậy chị sẽ không nghĩ tới chị ấy muốn trả lại cổ phần cho Trì gia?"
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan:
"Nếu thật sự là như vậy, cô ấy sẽ không tự mình đến A quốc, cô ấy sợ sau này em ở Trì gia chịu ấm ức."
"Hi Nhan, chị thừa nhận Vương Hải Ninh là một sự tồn tại đặc biệt mà chị từng gặp."
"Chị nói đúng, cô ấy đối với ai cũng rất tốt."
"Nhất là đối với em."
Khổng Hi Nhan cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh:
"Tất nhiên, chị ấy là chị của em mà."
Trì Vãn Chiếu mím môi:
"Vẫn nên đổi xưng hô đi."
Khổng Hi Nhan:
"Hả?"
Trì Vãn Chiếu giãn vùng lông mày:
"Chị không muốn loạn luân."
Khổng Hi Nhan: "Gì?"
Sau đó, cô hiểu được ý trong lời của Trì Vãn Chiếu, cô bật cười:
"Chị không thể nói chuyên đàng hoàng à."
Trì Vãn Chiếu nhếch miệng, giơ tay ôm lấy Khổng Hi Nhan:
"Không phải em rất thích nói vậy sao?"
Khổng Hi Nhan vội vàng nói:
"Ai thích?"
"Chị chẳng nghiêm túc gì hết."
Trì Vãn Chiếu ôm chặt Khổng Hi Nhan hơn, dụi dụi đầu vào trước ngực Khổng Hi Nhan:
"Chị sợ quá nghiêm túc, em không thích."
"Chị!"
Khổng Hi Nhan cắn môi tức giận nhìn người kia, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người kia không tự chủ mềm lòng, trong lòng Trì Vãn Chiếu dụi dụi tìm vị trí thoải mái ôm Khổng Hi Nhan cùng nằm xuống.
"Để em ngồi dậy."
"Ngủ với chị."
"Em không buồn ngủ!"
Trì Vãn Chiếu kéo tấm chăn mỏng phủ qua đỉnh đầu hai người, giọng lạnh nhạt nói:
"Trời tối thì nên đi ngủ."
Khổng Hi Nhan: ...
Trời đất mẹ ơi, trời tối rồi.
Bất quá Khổng Hi Nhan quả thật mệt mỏi, mấy ngày nay vội vàng chăm sóc Trì Huyên, trong lòng lại nhớ Trì Vãn Chiếu, cho nên ngủ không yên giấc, hiện giờ tất cả mọi chuyện như bụi trần lắng đọng*, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có thể ngủ một giấc thật ngon.
*Trần ai lạc định (尘埃落定: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.
Rất nhanh, người nói không buồn ngủ đã phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trì Vãn Chiếu chậm rãi mở mắt ra, nhìn dung nhan gần trước mắt rơi vào trầm mặc, đôi mắt sáng ngời đen láy, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cô chỉ nhìn một lúc rồi ôm Khổng Hi Nhan vào lòng.
Khổng Hi Nhan không thoải mái muốn lui về phía sau, lại bị Trì Vãn Chiếu giữ chặt eo, cô lẩm bẩm nhíu mày.
Chăn mỏng đã sớm bị hai người kéo xuống bụng, giờ phút này Trì Vãn Chiếu nghe được tiếng yếu ớt của Khổng Hi Nhan phát ra cô kéo chăn mỏng lên một lần nữa che kín hai người.
Phòng dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng chiếu xuống, từ khe hở rèm cửa xuyên vào, Vương Hải Ninh đứng ngoài cửa do dự khẽ cười quay trở về phòng của mình.
Đêm nay không có tuyết rơi.
Ngày hôm sau là một ngày nắng rực rỡ hiếm hoi, Khổng Hi Nhan đến A quốc lâu như vậy, không nghĩ tới trước khi rời đi nhìn thấy được mặt trời.
Dường như cô đã ngủ quá lâu, đứng dậy toàn thân đau nhức, động một chút cũng không thoải mái, Trì Vãn Chiếu thay quần áo xong đứng trước mặt cô hỏi:
"Em sao vậy?"
Khổng Hi Nhan mở mắt mang theo vẻ mơ màng nhìn người kia:
"Người em vừa nhức vừa đau."
Trì Vãn Chiếu nhìn ánh mắt mờ mịt của Khổng Hi Nhan nói:
"Nhưng tối qua chị không chạm vào em."
Khổng Hi Nhan: ...
Bởi vì câu nói của Trì Vãn Chiếu, cả buổi sáng Khổng Hi Nhan cũng không để ý đến người kia, lúc ăn sáng cũng cố ý vùi đầu buồn bực, Vương Hải Ninh ngồi đối diện hai người có chút khó hiểu hỏi:
"Sao vậy?"
"Hi Nhan, em nghỉ ngơi không tốt à?"
Khổng Hi Nhan ngước mắt lên:
"Tốt lắm."
Trì Vãn Chiếu tiếp lời nói Khổng Hi Nhan:
"Em ấy không sao, chỉ nói thân thể có chút đau nhức, có thể lát nữa sẽ ổn."
Khổng Hi Nhan không trả lời, lại cúi đầu ăn sáng.
Vương Hải Ninh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cô dùng ánh mắt khác đánh giá hai người.
Trì Vãn Chiếu vẫn bình tĩnh ăn sáng, sắc mặt như thường, không hề bị