Đây không phải là lần đầu tiên Vương Hải Ninh đến Trì gia.
Lần trước là cách đây ba năm.
Không, chắc là bốn năm trước.
Bốn năm trước, cô bị Trì Trác đưa về nhà, ông ấy đã lừa cô nói rằng mẹ cô trước khi mất có đồ muốn giao lại cho cô, bảo cô tới Trì gia nhận.
Khi đó cô vẫn còn ngưỡng mộ tôn trọng Trì Trác, rất tin tưởng không hề nghi ngờ lời nói của ông ấy, cô liền tới.
Nào ngờ không lấy được thứ được cho là của mẹ cô, trái lại biết được thân thế của mình.
Cũng thật buồn cười.
Mẹ cô lúc còn sống hao phí hết tâm tư giấu diếm, chỉ nói cho cô biết lúc trước có cô chỉ là ngoài ý muốn, bà không nỡ xóa bỏ cô dù chỉ là ngoài ý muốn cho nên mới lưu lại.
Nhưng bà nghiêm cấm cô hỏi về chuyện cha đẻ của mình.
Lúc đó, cô đã rất hiểu chuyện, cô có thể hiểu được ý nghĩa từ lời nói của mẹ mình, chính mình là một vật phẩm ngoài ý muốn, cô cũng đoán được cha ruột của mình là hạng người gì.
Không phải đã kết hôn thì đã chết.
Cho nên mới không để cho cô hỏi.
Cô đã tưởng tượng ra vô số khả cô, nhưng tuyệt đối không ngờ tới cha cô lại là chú Trì.
Cách đây bốn năm, cô đã không thể nhớ được phản ứng của cô khi đó là như thế nào, chỉ cảm thấy hoang đường, thậm chí cô còn nghĩ rằng chú Trì đang nói dối, bởi vì mối quan hệ với mẹ cô nên muốn chăm sóc cô, vì vậy mới bịa ra một lời nói dối như vậy.
Nhưng cũng không phải như vậy.
Khi kết quả giám định quan hệ cha con bày ra trước mặt mình, lúc này Vương Hải Ninh mới biết được sự kính trọng ngưỡng mộ của mình buồn cười đến nhường nào.
Vương Hải Ninh đứng ở cửa Trì gia, thản nhiên thu hồi ánh mắt, sắc mặt thâm trầm, Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh cô hỏi:
"Sao vậy? Chị không muốn vào sao?"
Trì Vãn Chiếu cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Vương Hải Ninh:
"Vào thôi."
Cô nói xong mỉm cười với Khổng Hi Nhan, đáy mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, Khổng Hi Nhan đối diện với Vương Hải Ninh, cô nắm lấy tay cô ấy nói:
"Đi, Trì Huyên cùng mọi người đang chờ chúng ta."
Vương Hải Ninh ừ một tiếng.
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu đặt trên bàn tay đang nắm của hai người, không hề dời tầm mắt đi về phía trước hai bước trực tiếp mở cửa.
Trong phòng khách, Tạ Đan đang ngồi cùng Trì Huyên, ngay cả Trì Nhất Phàm cũng ở đây.
Tạ Đan nhìn thấy bóng dáng của Trì Vãn Chiếu liền đứng dậy gọi:
"Tiểu Vãn, các con đã về rồi."
Trì Vãn Chiếu giương mắt nhìn:
"Dạ."
Đi theo sau cô là Vương Hải Ninh và Khổng Hi Nhan.
Tay kia của Vương Hải Ninh xách một ít thuốc bổ, Tạ Đan đi về phía trước hai bước muốn nhận lấy đồ trên tay Vương Hải Ninh, nhưng lại dùng dư quang quan sát sắc mặt của Vương Hải Ninh, bà do dự.
Khổng Hi Nhan mím môi nói:
"Mẹ."
Vương Hải Ninh sửng sốt, sau đó cũng gọi:
"Bác gái."
Trong mắt Tạ Đan ngân ngấn nước mắt mang theo ý cười:
"Ngoan ngoan, đến dùng cơm là tốt rồi, đi vào ngồi đi con."
Khổng Hi Nhan đem đồ Vương Hải Ninh mang đến cất xong, sau đó Tạ Đan kéo cô vào phòng bếp, giọng Khổng Hi Nhan ấm áp:
"Mẹ, sao vậy?"
Ta Đan cúi đầu:
"Thì đứa nhỏ kia, có thích ăn món gì không con?"
Khổng Hi Nhan nghe xong liền cười nói:
"Hải Ninh chị ấy không kén ăn, ăn gì cũng được."
Tạ Đan ừm một tiếng, nói:
"Không kén ăn, vậy giống Tiểu Vãn..."
Bà nói xong cũng thay đổi sắc mặt, Khổng Hi Nhan giả vờ không nhìn thấy, cô nói với Tạ Đan:
"Mẹ, con ra ngoài xem trước nha."
Tạ Đan miễn cưỡng mỉm cười:
"Con đi đi."
Khổng Hi Nhan trở lại phòng khách, Trì Nhất Phàm đang nói chuyện phiếm với Vương Hải Ninh, Trì Huyên cũng không được tự nhiên ngồi ở một bên, thỉnh thoảng còn dùng dư quang nhìn về phía Vương Hải Ninh, lại thu hồi, ngón tay vặn vẹo, mu bàn tay trắng bệch.
Trì Vãn Chiếu đang đứng ở cửa sổ trả lời điện thoại, chắc là Chu Sinh gọi tới, bởi vì Khổng Hi Nhan mơ hồ nghe được cô ấy nói:
"Anh trước tiên sắp xếp."
"Tôi biết."
"Chu Sinh..."
Khoảng cách hơi xa, Khổng Hi Nhan không có đi qua, chỉ bước tới ngồi xuống bên cạnh Trì Huyên, cô nhìn vẻ mặt rối rắm của Trì Huyên, cô không hiểu sao cảm thấy buồn cười:
"Em sao vậy?"
"Muốn nói chuyện với chị ấy?"
Trì Huyên vội vàng phản bác:
"Em mới không thèm!"
Thanh âm của Trì Huyên hơi lớn, Trì Nhất Phàm và Vương Hải Ninh đang nói chuyện với nhau cũng thản nhiên