Buổi tối Vương Hải Ninh muốn trở về căn hộ riêng, Khổng Hi Nhan liền muốn đi theo, thậm chí cô đã nghĩ ra lời giải thích nhưng bị Vương Hải Ninh cự tuyệt, cô và Khổng Hi Nhan đi ra ngoài cửa nói:
"Em muốn đi cùng chị vậy Trì tổng nhất định cũng sẽ đi theo, hiếm khi cô ấy về nhà một lần, sao em có thể để cô ấy đi theo chúng ta?"
Khổng Hi Nhan mím môi:
"Em đi với chị."
Vương Hải Ninh tỉ mỉ quan sát nét mặt của Khổng Hi Nhan, cuối cùng nói:
"Hai người có chuyện gì à?"
Khổng Hi Nhan sửng sốt, sau đó lắc đầu:
"Không có."
Ánh mắt Vương Hải Ninh lóe sáng:
"Hi Nhan, em có biết khi em nói dối, mắt sẽ chớp rất nhanh không?"
Khổng Hi Nhan vội vàng chớp mắt, khóe môi kéo ra nụ cười:
"Tại sao em không phát hiện."
Vương Hải Ninh nhìn cô:
"Cho nên em vừa nói dối?"
Khổng Hi Nhan kịp phản ứng thì biết mình bị lừa, cô thở dài:
"Được rồi, quả thật cái gì cũng không thể gạt được chị nhưng cũng không thể xem là có chuyện, chỉ là có vài điều phải cần chị ấy xác nhận."
Vương Hải Ninh gật đầu:
"Vậy thì quá tốt, chị cũng không hy vọng hai người có mâu thuẫn."
"Dẫu sao phải làm người hòa giải của hai người... đau đầu."
Khổng Hi Nhan bị vẻ mặt rối rắm của Vương Hải Ninh chọc cười, vẻ mặt thoải mái hơn, lúc này mặt mày mang theo ý cười, chân thành nói:
"Cám ơn chị, Hải Ninh."
Cho dù đó là vì Vương Hải Ninh hay là vì cô và Trì Vãn Chiếu, cô vẫn nợ Hải Ninh một lời cảm ơn.
Vương Hải Ninh ậm ừ:
"Hai người luôn hạnh phúc đó chính là báo đáp tốt nhất cho chị."
Khổng Hi Nhan quả quyết gật đầu, trong mắt mang theo nước mắt lóng lánh.
Hai người trò chuyện xong, Trì Vãn Chiếu đã đi tới, nói:
"Chu Sinh đến rồi, đi thôi."
Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh nhìn nhau, gật đầu, sau đó Vương Hải Ninh theo Trì Vãn Chiếu chuẩn bị lên xe.
Người Trì gia cũng đều đi ra đứng ở cửa, Vương Hải Ninh lại một lần nữa cùng họ chào tạm biệt, Tạ Đan lau nước mắt nói:
"Đứa nhỏ này quả thật hiếm thấy."
Trì Nhất Phàm gật đầu:
"Đúng vậy, không nghĩ tới Trì gia..."
Lời còn lại đã không nói ra nhưng mọi người đều hiểu, họ trầm mặc, Trì Huyên mắt thấy Vương Hải Ninh sắp lên xe cô liền đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Hải Ninh.
Cách đó không xa, Trì Vãn Chiếu nói với Khổng Hi Nhan:
"Em muốn đi cùng không? Chị đã cho người thu xếp xong hành lý."
Đôi mắt sáng sâu thẳm của cô đối diện với Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan nghĩ đến lời của Vương Hải Ninh, cô lắc đầu nói:
"Không cần đâu, buổi tối chúng ta ở nhà cùng mẹ và Tiểu Huyên."
Trì Vãn Chiếu giương khóe môi:
"Ừm."
Hai người nói xong liền giúp Vương Hải Ninh đóng cửa xe, Vương Hải Ninh mở cửa sổ xe, vẫy tay với Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, hẹn nhau ngày mai gặp lại.
Khổng Hi Nhan đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt của cô nhìn về phía Vương Hải Ninh, mặt mỉm cười, dặn Vương Hải Ninh trên đường cẩn thận.
Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan đứng cạnh nhau, cô bình tĩnh nhìn về phía trước, chìm vào suy tư.
Tay bị người ôm lấy, tiếp theo ngón tay Khổng Hi Nhan xuyên vào khe hở giữa ngón tay cô, nắm lấy.
Hai người mười ngón tay đan xen, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, dòng nước ấm dâng trào trong lòng Trì Vãn Chiếu, cô nghiêng đầu nhìn Khổng Hi Nhan, thấy cô ấy cũng nhìn mình, mặt mày ấm áp dịu dàng, nụ cười khẽ.
Khóe môi của Trì Vãn Chiếu cũng nhịn không được giương lên.
Vương Hải Ninh nhìn hai người ở đối diện, cô nói với Chu Sinh:
"Đi thôi."
Chu Sinh ừm một tiếng khởi động rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Vừa ra khỏi cửa lớn, phía sau có một thân ảnh đuổi theo, Trì Huyên chạy không kịp thở, cô như dốc toàn sức chạy theo, ở phía sau xe vừa chạy vừa gọi:
"Vương Hải Ninh!"
Chu Sinh từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng Trì Huyên vội vàng dừng xe, Vương Hải Ninh vừa chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thấy vậy liền mở mắt, tiếp theo cửa xe bị người gõ gõ, mặt Trì Huyên xuất hiện bên cạnh.
"Vương Hải Ninh."
"Tôi còn chưa nói lời tạm biệt với cô."
Vương Hải Ninh nhìn cô gái này bởi vì chạy cho nên hai gò má đỏ lên, thở hổn hển, cô có chút trầm mặc.
Gió lạnh thấu xương, cuốn theo không ít bông tuyết, thỉnh thoảng dừng lại ở trên mặt hai người, cảm giác lạnh thấu xương.
Trì Huyên cùng Vương Hải Ninh đứng ở ngoài xe, đều không nói lời nào.
Vương Hải Ninh cúi đầu Trì Huyên, cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều, hỏi:
"Còn việc gì không? Không có việc gì thì mau trở về, bên ngoài trời lạnh, bị lạnh sẽ không tốt."
Trì Huyên cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không hiểu sao cô cảm thấy có chút bi thương, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi không ít:
"Tôi nghe anh và chị tôi nói, cô đem cổ phần chuyển cho chị dâu."
Vương Hải Ninh giật mình, sau đó gật đầu:
"Phải."
Trì Huyên ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước mắt sáng ngời:
"Vì sao? Có phải vì những gì tôi đã làm trước đây? Khiến cho cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Trì gia?"
Vương Hải Ninh đưa tay xoa đầu Trì Huyên:
"Tiểu Huyên, thế giới người lớn rất phức tạp, tôi cũng không phải bởi vì những chuyện cô làm."
"Trên thực tế, những việc cô làm, tôi đều có thể lý giải, thậm chí cũng không cảm thấy cô quá đáng."
"Thật ra, cô không hề xấu (tính), cô rất hiền lành."
Trì Huyên sau khi nghe thấy lời này của Vương Hải Ninh sắc mặt khó coi trước đó đã tốt hơn không ít, cô cắn môi:
"Cô thật sự không trách tôi sao? Ngày đó tôi còn ép cô đi gặp ba..."
"Không có."
Vương Hải Ninh mỉm cười:
"Hãy tưởng tượng, nếu tôi là cô, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy."
"Đây là chuyện bình thường của con người, cũng không phải lỗi của cô."
Trì Huyên cúi đầu:
"Nhưng tôi còn làm chị dâu bị thương..."
Vương Hải Ninh:
"Đời người, có thể phạm sai lầm."
"Có những người ăn năn đúng lúc cũng biết nhận ra đó là sai."
"Nhưng có những người vẫn như cũ trầm mê trong sai lầm, bọn họ không muốn quay đầu lại."
"Tiểu Huyên, cô là đầu tiên, mà ba cô là người phía sau."
"Cô có hiểu không?"
Trì Huyên lắng nghe những câu nói này dường như có chút hiểu nhưng dường như có chút không rõ, Vương Hải Ninh không để cho cô có thời gian để tự hỏi, cô ấy hối thúc:
"Được rồi, mau về đi, mọi người đang chờ cô."
Trì Huyên chuyển sang nhỏ giọng:
"Ừm."
"Vậy tôi..."
"Có thể ôm cô không?"
Vương Hải Ninh đứng yên giang đôi tay ra, đem Trì Huyên ôm trọn vào lòng, cô vỗ về Trì Huyên, nói:
"Phải ngoan ngoãn nghe lời dì, trước khi làm chuyện gì phải suy đi nghĩ lại, có một số việc một khi làm sai cái giá phải trả là khá lớn."
Trì Huyên ôm chặt lấy Vương Hải Ninh, đầu đặt trên vai Vương Hải Ninh, nhỏ giọng nói:
"Em biết rồi, cảm ơn chị."
"Chị ba."
Sau khi nghe cô gọi như vậy, cô cảm giác được cơ thể Vương Hải Ninh có chút cứng ngắc, cùng với cánh ta ôm cô vỗ lưng cô cũng chậm chạp không hạ xuống, Trì Huyên ôm lấy Vương Hải Nhin, tay đặt trên lưng Vương Hải Ninh vỗ về:
"Chị ba..."
Cách hai người đang ôm nhau không xa, Tạ Đan nhíu mày hỏi Trì Vãn Chiếu:
"Thật sự không có chuyện gì sao?"
Trì Nhất Phàm tiếp lời của bà, cười cười:
"Không có gì đâu mẹ, con thấy trong khoảng thời gian này Tiểu Huyên đã trưởng thành không ít, mẹ không phát hiện em ấy của bây giờ và trước khi về nước hoàn toàn khác nhau sao."
Tạ Đan gật gật đầu, vẻ mặt vui mừng.
Gió lạnh vẫn tùy ý thổi như trước, cuốn theo vô số bông tuyết, Trì Huyên cùng Vương Hải Ninh cứ đứng đó ôm lấy nhau.
Một lúc lâu sau.
Hai người tách ra, tiếp theo mọi người nhìn thấy Vương Hải Ninh đang nói chuyện, Trì Huyên chỉ gật đầu, một lát sau, Vương Hải Ninh lên xe rời đi, Trì Huyên cũng quay đầu trở về.
Tạ Đan bước tới:
"Lạnh rồi, chúng ta về nhà thôi."
Trì Huyên không nói chuyện cứ nhìn Tạ Đan, ngay khi Tạ Đan không hiểu chuyện gì mang theo thắc mắc, Trì Huyên bất ngờ đưa tay ôm lấy Tạ Đan, giọng nghẹn ngào nói:
"Mẹ, lúc trước là con không hiểu chuyện, mẹ vất vả rồi."
Thoáng chốc trong mắt Tạ Đan nước mắt dâng lên, làm mờ đi cảnh tượng trước mắt, giọng của bà khàn khàn nói:
"Không vất vả, mẹ một chút cũng không vất vả."
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu nhìn nhau, nắm chặt tay nhau, cô tựa vào người Trì Vãn Chiếu,