Trong phòng làm việc của tổng tài Cảnh Yên, Trì Vãn Chiếu đang cúi đầu xem văn kiện, cũng không ngẩng lên, hỏi:
"Bên phía Trường Ninh thế nào rồi?"
Giang Viễn đứng trước bàn làm việc của cô, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhạt:
"Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa."
Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng, ký tên lên văn kiện.
Giang Viễn nhìn đỉnh đầu của cô suy nghĩ, sau đó hỏi:
"Trì tổng, Chuyện này nên nói với phu nhân không?"
Tay Trì Vãn Chiếu cầm bút khựng lại, cô nhướng mày nói:
"Không cần, gần đây Hi Nhan bận rộn quay phim, đừng để em ấy phân tâm, chờ đến khi bộ phim của em ấy kết thúc, tôi sẽ dẫn em ấy trở về xem."
Giang Viễn:
"Dạ, cũng không có việc gì, tôi sẽ ra ngoài trước."
Trì Vãn Chiếu:
"Đi đi."
Giang Viễn xoay người rời khỏi văn phòng, vừa mở cửa liền thấy Khổng Hi Nhan đứng ở đó, anh ta định mở miệng, Khổng Hi Nhan đã vội vàng đặt ngón tay lên môi ra dấu:
"Suỵt..."
Giang Viễn gật đầu, nhường khoảng cách để Khổng Hi Nhan bước vào trong.
Cánh cửa khép lại.
Trì Vãn Chiếu vẫn cúi đầu nghiêm túc xem văn kiện.
Khổng Hi Nhan đứng ở cửa bình tĩnh nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trì Vãn Chiếu làm việc, nghiêm túc chú tâm, cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn khác với thường ngày, cứ như là hai con người vậy.
Rõ ràng cũng là một cái xị mặt mím môi, nhưng lúc này thoạt nhìn lại khiến người ta không ngừng động tâm.
Cô ấy càng nghiêm túc xem văn kiện, niềm vui trong lòng Khổng Hi Nhan càng thêm một phần.
Thấy Trì Vãn Chiếu không chú ý tới mình đã vào văn phòng, Khổng Hi Nhan rón rén buông hộp cơm xuống, sau đó cẩn thận từ bên cạnh vòng qua phía sau Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu vẫn đang cúi đầu ký tên.
Khổng Hi Nhan vừa định đưa tay che mắt Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu dường như nhìn thấy hành động của Khổng Hi Nhan, một bàn tay đỡ bả vai một tay nắm lấy cổ tay Khổng Hi Nhan sau đó dùng sức, xoay lưng ghế, kéo Khổng Hi Nhan vững vàng ngồi trên đùi cô.
Trì Vãn Chiếu ôm Khổng Hi Nhan vào lòng, cúi đầu cười nói:
"Chơi vui không?"
Khổng Hi Nhan thở dài:
"Không vui."
Trì Vãn Chiếu nghe thấy vậy, cô nhíu mày buông tay:
"Vậy em đứng lên, chúng ta làm lại một lần nữa."
Khổng Hi Nhan: ...
Cô nhìn dáng vẻ nghiêm túc không giống như đang nói đùa của Trì Vãn Chiếu, cô mím môi nói:
"Chị thật ngây thơ."
Trì Vãn Chiếu thấy Khổng Hi Nhan cũng không đứng dậy, cô liền thuận thế ôm lấy eo Khổng Hi Nhan, tựa đầu lên vai cô ấy:
"Phu nhân thích sao?"
Khổng Hi Nhan kéo ra khoảng cách, hai tay bưng mặt Trì Vãn Chiếu, cúi đầu hôn hôn:
"Thích."
Theo nụ hôn này ánh mắt Trì Vãn Chiếu dần dần trở nên sắc sảo, hai tay đang ôm lấy eo Khổng Hi Nhan ra sức, Khổng Hi Nhan cảm giác được sự thay đổi của Trì Vãn Chiếu, cô muốn đứng lên nhưng bị đè ngồi xuống đùi Trì Vãn Chiếu, cô cắn môi nói:
"Đi ăn cơm."
"Em mua cho chị... ưm!"
Trì Vãn Chiếu dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ luyên thuyên của người kia, sau đó đặt người kia lên bàn làm việc, giam cầm người kia ở giữa mình và bàn làm việc.
Sau lưng Khổng Hi Nhan là tấm ván khô cứng của bàn làm việc khiến cô có chút đau người, không được thoải mái muốn thẳng lưng, nửa người trên nghiêng về phía trước, lồng ngực dán với lồng ngực Trì Vãn Chiếu nhẹ nhàng cọ xát, Trì Vãn Chiếu siết chặt vòng tay, hận không thể hòa Khổng Hi Nhan vào trong xương cốt của mình.
Khổng Hi Nhan bị buộc phải ngẩng đầu ưỡn ngực, Trì Vãn Chiếu hôn càng thuận tiện hơn, khiến cho cô nhịn không được hãm sâu vào nụ hôn này.
Mãi cho đến khi hai người đều thở hổn hển Trì Vãn Chiếu mới chịu thả Khổng Hi Nhan ra.
Sắc mặt Khổng Hi đỏ bừng, đôi mắt sáng ngấn nước mắt, cánh môi bị hôn hơi sưng đỏ, giờ phút này cô cắn môi tức giận nhìn về phía Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu đưa tay che ánh mắt kia, hít sâu vài hơi sau đó mới kéo Khổng Hi Nhan đứng dậy nói:
"Đi ăn thôi."
Khổng Hi Nhan có chút thẹn thùng nói:
"Người ta không muốn ăn."
Trì Vãn Chiếu nắm lấy cổ tay Khổng Hi Nhan đi đến ngồi ở sofa, cô mở hộp cơm trưa đặt một phần trước mặt Khổng Hi Nhan nói:
"Ăn đi, không ăn buổi chiều không có sức đâu."
Khổng Hi Nhan: ...
Rõ ràng là một câu nói rất nghiêm túc, nhưng từ trong miệng người trước mắt nói ra, lập tức ý vị liền thay đổi, Khổng Hi Nhan vẫn mơ hồ.
Trì Vãn Chiếu không cho cô thời gian suy nghĩ, đem đũa đặt vào tay cô, đẩy đẩy hộp cơm phía trước mặt, Khổng Hi Nhan cúi đầu buồn bực không lên tiếng ăn cơm.
"Buổi chiều em không có cảnh quay?"
Khổng Hi Nhan:
"Không có, được nghỉ."
Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng không nói gì nữa.
Khổng Hi Nhan ăn vài miếng, sau đó nói:
"Em vừa gặp Chu Sinh."
Trì Vãn Chiếu cũng gật đầu:
"Chị biết."
Bình thường vào giờ này Chu Sinh sẽ đưa cơm tới, nhưng hôm nay chậm chạp không quay lại, có lẽ anh ta nhìn thấy Khổng Hi Nhan đến.
Khổng Hi Nhan nghe vậy ngửa đầu nhìn người kia, nghĩ đến một số tin đồn trong công ty, cô cắn môi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là cúi đầu tiếp tục ăn, ngược lại Trì Vãn Chiếu giương mắt nhìn cô:
"Sao vậy? Có chuyện gì?"
Khổng Hi Nhan khều khều vài hạt cơm bỏ vào miệng, giọng bình thường:
"Không có gì."
Trì Vãn Chiếu nhíu mày nhìn cô, ngược lại không hỏi nữa.
Gần ăn xong, Khổng Hi Nhan chợt nghĩ đến chuyện của Hà Vi, cô đặt hộp cơm vừa ăn xong đặt qua một bên, quay đầu nhìn Vãn Vãn Chiếu hỏi:
"Đúng rồi, lúc trước vẫn muốn hỏi chị, chuyện của Hà Vi, có liên quan gì đến chị không?"
Động tác ăn cơm của Trì Vãn Chiếu dừng lại, cô gật đầu thừa nhận:
"Có liên quan."
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Cho dù chuyện Đinh Tư Viễn và Đơn Trình không phải chị tung ra, cũng sẽ có những người khác, chung quy nó cũng không phải chuyện tốt, hy vọng bọn họ có thể kịp thời dừng lại."
Tay cầm đũa của Trì Vãn Chiếu siết chặt lại:
"Em có bận tâm việc chị không nói trước với em không?"
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn sắc mặt Trì Vãn Chiếu:
"Tất nhiên là không, em biết chị không muốn để em dính vào, càng không muốn để em phân tâm vào lúc này, nhưng Tiểu Vãn, lúc trước em đã nói qua, em hy vọng có thể cho Hiểu Dĩnh một cơ hội."
Trong ánh mắt Trì Vãn Chiếu lóe lên tia lạnh lẽo, giọng thản nhiên nói:
"Chị đã cho, còn về phần có thể nắm chắc hay không, thì phải xem bản thân cô ta."
Khổng Hi Nhan rũ mắt, suy nghĩ:
"Hy vọng cô ấy đừng phạm sai lầm nữa."
Vần đề đúng hay sai của ba năm trước cô đã không muốn truy cứu, niệm tình cũ với Quan Hiểu Phàm cô có thể dễ dàng tha thứ một lần, nhưng nếu Quan Hiểu Dĩnh không thu tay, cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ lần thứ hai.
Có lẽ chủ đề này quá nặng nề, sau khi ăn xong cả