Giờ ăn trưa vừa trôi qua, Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên ngủ trên sofa, Yên Yên nằm bên cạnh cô, lật bụng ngáy ngủ, thỉnh thoảng dụi dụi vào lòng bàn tay của Khổng Hi Nhan muốn được vuốt ve, Khổng Hi Nhan cúi đầu nhìn khóe môi giương lên, cô vuốt ve bộ lông trắng của Yên Yên rồi lại nhéo nhéo cái bụng của nó, xúc cảm mềm mại lan tràn khắp các đầu ngón tay.
Khổng Hi Nhan không nhịn được cúi đầu dui vào bụng của Yên Yên hít hít một hơi, ngay lập tức cảm thấy thỏa mãn, rồi ngẩng đầu lên.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy vẻ mặt này của Khổng Hi Nhan, khẽ cười hỏi:
"Cảm giác thế nào? "
Khổng Hi Nhan bóp bóp bụng nhỏ của Yên Yên nói:
"Chắc nịch, rất thoải mái. "
Trì Vãn Chiếu bưng hai tách trà đến bên cạnh cô ngồi xuống, đặt cốc trên bàn trà, cũng thuận tay xoa Yên Yên, nhếch môi hỏi:
"Em thích nhất chỗ nào của Yên Yên?"
Khổng Hi Nhan không chút nghĩ tới dùng tay chỉ vào chiếc bụng béo của Yên Yên nói:
"Chỗ này nè."
Mỗi lần dụi vào cô rất thỏa mãn.
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu nhìn theo ngón tay cô:
"Bởi vì nhiều thịt?"
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý với ý kiến của Trì Vãn Chiếu.
Yên Yên ở trong lòng bàn tay hai người rất không vui, nó kêu meo meo sau đó quay đầu cắn đầu ngón tay của Khổng Hi Nhan, cũng không dùng sức, hàm răng nhọn chỉ nhây nhây, Khổng Hi Nhan vừa định ôm Yên Yên thì nhìn thấy đầu Trì Vãn Chiếu sát tới gần.
Ngay lập tức cô dựa vào sofa, từ lồng ngực phát ra tiếng của Trì Vãn Chiếu:
"Chị cũng thích nơi có nhiều thịt."
Khổng Hi Nhan giả vờ nghe không hiểu nhưng sau đó cắn môi đẩy Trì Vãn Chiếu ra, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt long lanh.
Trì Vãn nhìn thấy dáng vẻ đó của Khổng Hi Nhan, cô mổ mổ hôn lên môi Khổng Hi Nhan, sau đó buông Khổng Hi Nhan ra hỏi:
"Sao hôm nay lại muốn đến công ty?"
Khổng Hi Nhan cười cười:
"Nhớ chị liền tới. "
Gương mặt luôn nghiêm túc của trì Vãn Chiếu chợt giãn ra, giọng thản nhiên:
"Thật sao? CHứ không phải là do ghen?"
Khổng Hi Nhan xụ mặt:
"Ghen? Chị tưởng bở!"
Trì Vãn Chiếu mím môi cười, Yên Yên rất thức thời nhảy lên người Khổng Hi Nhan, cắm giữa hai người, nó ngẩng đầu, mặt đối mặt với Trì Vãn Chiếu:
"Meo meo!"
Khổng Hi Nhan xoa xoa lông nó hỏi:
"Yên Yên nói gì? "
Trì Vãn Chiếu xách Yên Yên đặt xuống sofa, lúc ôm Khổng Hi Nhan đi vào phòng nghỉ phía bên trong, cô mở miệng trả lời:
"Yên Yên nói: em ghen!"
Khổng Hi Nhan: ...
Phòng nghỉ trưa ở phía trong của phòng làm việc, cũng không lớn, một cái giường một tủ quần áo, bên trong còn treo mấy bộ đồ, Trì Vãn Chiếu ôm Khổng Hi Nhan đặt lên giường, sau đó đem Yên Yên đi sau lưng họ nhét vào lòng Khổng Hi Nhan, nói:
"Em nghỉ ngơi đi."
Khổng Hi Nhan thấy cô muốn đi, đưa tay kéo lại:
"Chị không nghỉ ngơi sao?"
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn nhưng ngón tay mảnh khảnh kia, nói:
"Phu nhân đang mời sao? Vậy chị..."
Ngay lập tức Khổng Hi Nhan buông bàn tay đang nắm, ôm lấy Yên Yên, đưa lưng về phía Trì Vãn Chiếu, giọng giận dỗi:
"Chị đi ra ngoài đi!"
Trì Vãn Chiếu không nói gì nữa chỉ nhìn chằm chằm tấm lưng đang đưa về phía mình, mặt mày tràn đầy dịu dàng, ánh mắt quyến luyến.
Từ đầu đến cuối Khổng Hi Nhan đều quay lưng về phía Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu đến gần hai bước, cô ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve sườn mặt của Khổng Hi Nhan:
"Em rất để ý quan hệ của chị với Sài Nhân? "
"Không thèm để ý."
Giọng Khổng Hi Nhan rầu rĩ từ bên gối truyền đến, Yên Yên ngoan ngoan co rúm cơ thể lại trong lòng Khổng Hi Nhan, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hai người cùng tiếng ngáy của Yên Yên.
Trì Vãn Chiếu nghe thấy Khổng Hi Nhan nói một đằng nghĩ một nẽo, cô nhéo nhéo hai má của người kia, sau đó thản nhiên mở miệng:
"Thật sự không thèm để ý sao? "
Khổng Hi Nhan gối đầu lên gói, nghe Trì Vãn Chiếu nói cô vẫn im lặng.
Sao lại không ngại chứ, rõ ràng biết vốn dĩ Trì Vãn Chiếu và Sài Nhân không hề có bất kỳ quan hệ gì, nhưng nhìn thấy những người trên weibo suy đoán bậy bạ, nghe thấy người trong công ty nhiều chuyện, cô vẫn sẽ khó chịu, vẫn sẽ suy nghĩ lung tung.
Cô thể hiện như không có chuyện gì chỉ có thể dùng để che mắt người ngoài, đối mặt với Trì Vãn Chiếu, cô vẫn sẽ yêu sẽ oán sẽ ghen tị.
Cô ấy chỉ là một người bình thường, cô không thể làm như không hề có bất kỳ khúc mắc trong lòng nào.
Trì Vãn Chiếu tay đặt trên vai Khổng Hi Nhan, nói lời chân thật:
"Hi Nhan, sẽ không lâu nữa chị sẽ để tất cả mọi người biết, người chị thích là Khổng Hi Nhan."
"Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy."
"Cả đời là vậy."
Khổng Hi Nhan nghe thấy giọng Trì Vãn Chiếu trầm lắng, chóp mũi của cô chua xót, hốc mắt nóng lên, cô cắn môi ép mình không phát ra tiếng, cô sống chết kiềm nén.
Vai cô run run.
Trì Vãn Chiếu nhận ra sự khác thường của cô, đưa tay xoay người cô lại.
Trên gương mặt xinh đẹp của Khổng Hi Nhan đã đầy nước mắt, như lê hoa đái vũ*, cô cắn môi im lặng, sắc mặt đỏ bừng, lông mi thật dài run run, đôi mắt long lanh nước mắt.
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
"Hi Nhan..."
Trì Vãn Chiếu vội vàng cúi người xuống, Khổng Hi Nhan thuận thế ôm lấy cổ cô, kéo cô về phía mình.
Bầu không khí lạnh lẽo vừa rồi trong phòng phút chốc đã nóng lên như lửa, luồng khí nóng này lan đến hai người đang dây dưa trên giường, Khổng Hi Nhan hôn khắp cổ và hai má của Trì Vãn Chiếu, hơi thở rối loạn, động tác không còn theo trình tự.
Cô cùng Trì Vãn Chiếu giống như hai con thú nhỏ đang cắn xé lẫn nhau, vốn dĩ trong mắt mang theo lệ quang nhưng giờ phút này đã nhiễm dục vọng, đỏ tươi, nóng bỏng, cô dùng ánh mắt liếm láp từng tấc da từng tấc thịt trên người Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu bị ánh mắt đó nhìn khiến cho bản thân không kiềm nén được áp lực.
Giờ phút này chỉ muốn cùng nhau trầm luân.
Trong nhất thời, trong phòng nghỉ chật hẹp đủ loại âm thanh, thật lâu không ngừng lại.
Bên ngoài phòng làm việc.
Mọi người cũng đang bận rộn.
Sau giờ nghỉ trưa, Chu Sinh qua gặp tổ trưởng hai bộ phận, nói đơn giản tóm tắt những việc cần căn dặn, trưởng bộ phận lau mồ hôi rịn trên đầu gật đầu:
"Thư ký Chu yên tâm, tôi nhất định xử lý ổn thỏa."
Chu Sinh cười cười:
"Đương nhiên phải làm cho ổn thỏa, nếu không trưởng bộ phận Trương có thể tự mình đến văn phòng của Trì tổng giải thích."
Trưởng bộ phậnTrương vội vàng xua tay:
"Không cần không cần làm vậy, Trì tổng bận rộn công việc, tôi nghĩ không cần quấy rầy."
Chu Sinh chẳng ừ chẳng hử, chỉ nhìn theo bóng trưởng bộ phận Trương rời khỏi văn phòng.
Thời gian nghỉ trưa trôi qua chẳng bao lâu, nội bộ Cảnh Yên phát ra thông báo, trưởng bộ phận Trương