Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu chiến tranh lạnh.
Còn là do một giấc mơ tạo ra.
Điều này làm cho Trì Vãn Chiếu có chút dở khóc dở cười.
Chiều hôm đó, cô tan tầm trở về, bên ngoài hay trong nhà cũng không nhìn thấy bóng dáng Khổng Hi Nhan, trong lúc cô đang vô cùng ngạc nhiên định gọi điện thoại thì thấy Yên Yên từ phòng khách lầu hai đi ra.
Căn phòng này trước đây là để Vương Hải Ninh ở.
Từ sau khi Vương Hải Ninh rời đi vẫn để trống, hiển nhiên cô chưa từng vào xem. Lúc cô đứng ở cửa phòng khách thì nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong, cô đẩy cửa đi vào, Khổng Hi Nhan đang cầm điện thoại nói chuyện.
Khổng Hi Nhan chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, cửa sổ mở một bên, gió thổi vào làm mái tóc đen nhánh của cô bay bay, từ góc độ này của Trì Vãn Chiếu chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của cô.
Lông mi dài chóp mũi thẳng, cánh môi hiện ra màu hồng nhạt, giờ phút này bị cô cắn hàm răng lộ ra.
Cô tiếp tục lắng nghe người ở đầu kia của điện thoại nói, một lúc lâu mới mở miệng:
"Sao? Được rồi, chút nữa chị chụp cho em."
"Vậy à? Nhất định dáng vẻ đã thay đổi."
"Em? Tốt lắm."
"Em biết rồi biết rồi, chị dài dòng như vậy sau này sao lập gia đình được."
Trì Vãn Chiếu định bước chân vào chợt dừng lại, rút lui. Cô nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Khổng Hi Nhan thất thần, ánh mắt dịu dàng quyến luyến.
Khi Khổng Hi Nhan vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì cô mở miệng hỏi:
"Vương Hải Ninh?"
Khổng Hi Nhan khựng lại, quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, đôi mắt sáng ngơ ngẩn, rất nhanh liền hoàn hồn:
"Ừm."
Từ nét mặt của Khổng Hi Nhan Trì Vãn Chiếu hoàn toàn không nhìn ra vẻ khác thường.
Dường như việc giận chó đánh mèo từ giấc mơ trước đó của Khổng Hi Nhan chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng cô cũng biết.
Cô ấy đang tức giận.
Trong phòng nhất thời yên lặng, Yên Yên cất bước đi vào, nó đến bên cạnh dụi dụi lên người Trì Vãn Chiếu, sau đó nhảy lên giường vùi vào lòng Khổng Hi Nhan, ngẩng đầu trừng mắt tròn trịa cầu được vuốt ve.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy Khổng Hi Nhan xoa xoa bộ lông trắng của Yên Yên, cô bèn đi đến bên giường ngồi xuống hỏi:
"Hai người tâm sự gì?"
Sắc mặt Khổng Hi Nhan như thường:
"Nói chuyện chơi thôi."
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu lóe lên, bỏ qua đề tài này, không chút để ý hỏi:
"Buổi tối em muốn ăn gì? Hay chúng ta ra ngoài ăn?"
Nghĩ kỹ thì số lần hai cô ăn ở bên ngoài có thể dùng đầu ngón tay đếm được.
Khổng Hi Nhan từ chối đề nghị này:
"Không cần, em không đói."
Trì Vãn Chiếu nhíu mày:
"Không ăn?"
Khổng Hi Nhan cúi đầu vuốt ve Yên Yên, đầu cũng không ngẩng nói:
"Giảm cân."
"Ngày mai đi quay quảng cáo, phải giữ dáng."
......
Lý do này thật tuyệt vời.
Trì Vãn Chiếu không có lời nào phản bác.
Khổng Hi Nhan cũng không đợi cô trả lời, cô tựa lên gối ôm, đặt tay lên trán nhắm mắt dưỡng thần, Trì Vãn Chiếu thấy thế hỏi:
"Em buồn ngủ? Hay chị ôm em về phòng nha?"
"Không cần, chị ôm Yên Yên ra ngoài đi."
Cô nói xong đem Yên Yên đặt lên tay Trì Vãn Chiếu, một người một mèo nhìn nhau, Yên Yên rất tự mình hiểu lấy, nó nhảy ra khỏi lòng Trì Vãn Chiếu, rời khỏi phòng.
Không có Yên Yên, cả phòng yên tĩnh, Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan mở miệng nói:
"Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan nằm trên giường, xoay người, rầu rĩ nói:
"Em mệt, muốn được nghỉ ngơi."
Trì Vãn Chiếu giơ tay muốn chạm vào vai cô nhưng cuối cùng dùng ở không trung, năm ngón tay co lại, thu về. Cô cúi đầu nói:
"Vậy em nghỉ ngơi đi."
Giọng Khổng Hi Nhan vẫn rầu rĩ như trước, Trì Vãn Chiếu nghe thấy nghèn nghẹn trong lòng ngực, cô nhìn bóng lưng Khổng Hi Nhan sau đó một lúc lâu mới kéo tấm chăm mỏng đắp lên vai Khổng Hi Nhan, vỗ về nhẹ nhàng:
"Chị ra ngoài."
Lần này trả lời cô chỉ là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Khổng Hi Nhan.
Có vẻ người trên giường đã ngủ.
Trì Vãn Chiếu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khổng Hi Nhan không có khẩu vị, cô càng không có khẩu vị. Sau khi rời khỏi phòng cô trực tiếp chạy đi tắm sau đó ngồi trên sofa trong phòng khách xem tin tức, chỉ là thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía phòng khách lầu hai.
Không có động tĩnh.
Cả căn nhà chỉ có tiếng động phát ra từ việc Yên Yên vui vẻ nhảy lên nhảy xuống cầu thang, cô ngồi trên sofa, thật sự không hiểu nổi Khổng Hi Nhan chỉ vì một giấc mơ mà chiến tranh lạnh với cô.
Trì Vãn Chiếu dựa lưng lên sofa, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
Nó đang đập thình thịch.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, bầu trời phía xa xa đã sớm tối đen, tin tức đã sớm kết thúc, trong TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, Trì Vãn Chiếu vẫn cứ ngồi không nhúc nhích, đôi mắt sâu xa.
Không biết có phải Yên Yên đã chơi mệt không, nó an phận nằm bên cạnh cô ngáy khò khò.
Trên tivi đang chiếu tới cảnh cẩu huyết: tai nạn xe nên ly biệt.
Cả phòng khách chỉ có tiếng từ tivi phát ra.
Giọng nam chính bi thương gào thét, đôi tay run run ôm lấy cơ thể nữ chính, bàn tay nhuộm đầy máu tươi. Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm tivi, tay cầm điều khiển không biết vì lý do gì chợt dừng lại.
Sau đó đặt nó xuống. Tiếp tục xem kịch xà phòng* đến 8 giờ.
*Kịch xà phòng (tiếng Anh: soap opera) là một dạng kịch truyền thanh hoặc phim truyền hình dài tập với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao.[1] Thuật ngữ kịch xà phòng ở phương Tây bắt nguồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch này thường là các nhà sản xuất xà phòng.[2][3]
Cùng lúc đó chỉ cách cô 1 tầng lầu, Khổng Hi Nhan cũng không thể ngủ được, sau khi đuổi Trì Vãn Chiếu đi thì Khổng Hi Nhan nằm trên giường trằn trọc.
Biết rõ lần này mình vô cớ gây sự nhưng cô không có cách nào xoa dịu được cơn tức trong lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Tư vị này, thật không dễ chịu.
Ngay khi cô nhìn chằm chằm ánh đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến một tiếng động.
Rất lớn.
Cô giật mình, lập tức bật dậy. Sau đó mang dép xuống giường.
Khổng Hi Nhan đứng ở cửa phòng của Trì Vãn Chiếu gõ cửa, gọi:
"Tiểu Vãn?"
"Tiểu Vãn?"
Không ai trả lời cô.
Cô luống cuống gọi:
"Trì Vãn Chiếu!"
Vẫn không có đáp lại.
Khổng Hi Nhan cắn môi vặn tay nắm cửa đi vào.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người càng thêm ấm áp, chỉ là Khổng Hi Nhan không có tâm tư chú ý tới những thứ này, ánh mắt cô nhanh chóng tìm kiếm khắp phòng, không nhìn thấy bóng dáng Trì Vãn Chiếu.
Ngược lại nhìn thấy Yên Yên.
Yên Yên đang ngồi xổm ở cửa phòng tắm, nó dùng móng vuốt cào cửa, âm thanh phát ra chói tai.
Khổng Hi Nhan nhanh chóng bước tới, gõ cửa:
"Tiểu Vãn? Chị có trong đó không?"
"Có..."
Bên trong truyền đến tiếng Trì Vãn Chiếu, trái tim luôn bóp nghẹn giờ phút này mới thả lỏng. Cô cố mở cửa, nhưng đã bị khóa từ bên trong, cô không còn cách nào đành đứng ngoài cửa nói:
"Chị bị sao vậy? Tiếng động vừa rồi là gì?"
"Không có gì, em về nghỉ ngơi trước đi."
Thái độ này của Trì Vãn Chiếu quá khác thường, Khổng Hi nhíu mày:
"Mau mở cửa!"
"Chị thật sự không sao."
Khổng Hi Nhan nghiến răng:
"Trì Vãn Chiếu."
Bên trong cửa là tiếng thở dài.
Cạch cửa mở ra, Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Vãn Chiếu khoác áo ngủ đứng ở cửa, thoạt nhìn không sao, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện tay Trì Vãn Chiếu vẫn đè xuống vị trí đùi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Khổng Hi Nhan chen vào đứng bên cạnh Vãn Chiếu:
"Chị bị sao vậy?"
Trì Vãn Chiếu cũng không giấu giếm, cô