Ngày hôm sau, lúc Khổng Hi Nhan tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng người kia, Yên Yên đang ngủ bên gối, nó ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn vo nhìn cô, trong đôi mắt xanh thẳm dường như không hiểu chuyện gì.
Khổng Hi Nhan dựa vào gối ngồi thẳng người, thân thể chua xót, Yên Yên từ khe hở của chăn chui vào trong, bộ lông nhung trắng của nó dán lên da thịt trần trụi của cô, giống như chiếc lông vũ lướt qua, cảm giác ngứa ngáy.
"Meo meo..."
Trong chăn truyền đến tiếng Yên Yên kêu, Khổng Hi Nhan vén chăn lên nhìn thấy Yên Yên nằm sấp trên đùi cô, co người lại, cô khẽ cười nhìn nó tìm một chỗ thoải mái.
Chẳng bao lâu tiếng ngáy của Yên Yên từ trên giường truyền đến.
Khổng Hi Nhan giương mắt nhìn vào nhà vệ sinh cũng không thấy Trì Vãn Chiếu ở bên trong.
Trong phòng cũng không có.
Cô đưa tay sờ sờ vị trí bên cạnh ở trong chăn nó đã lạnh lẽo, xem ra Trì Vãn Chiếu đã rời giường khá lâu rồi.
Khổng Hi Nhan chân trần bước xuống giường, nhặt bộ đồ ngủ đã bị vò thành một cục trên mặt đất, mở ra sau đó nhíu mày ném qua một bên rồi lấy bộ đồ ngủ mới trong tủ khoác lên người.
Lúc này Yên Yên ở trên giường đã đổi tư thế, nó híp mắt, dựng thẳng lỗ tai, thỉnh thoảng nó còn nhún nhún.
Khổng Hi Nhan đến bên cửa sổ kéo rèm ra, nắng gắt xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, rất ấm áp, đã sắp đến tháng ba, ngoài cửa sổ cây lá đâm chòi nảy lộc sum xuê, xanh biếc tươi tốt, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Không khí bên ngoài chắc là tốt.
Khổng Hi Nhan liền kéo cửa sổ ra, một cơn gió ngay lập tức thổi vào làm cho mái tóc đen dài của cô bay bay, trong gió xen lẫn mùi hương hoa cỏ và bùn đất, cô nhắm mắt lại, tâm tình thoải mái hơn.
Lúc Trì Vãn Chiếu đẩy cửa phòng bước vào thì nhìn thấy Khổng Hi Nhan nhắm mắt đứng bên cửa sổ, trên người khoác một bộ đồ ngủ màu trắng, vạt áo qua đùi. Đúng lúc này gió nhẹ nhàng thổi áo ngủ bay lên cùng với mái tóc đen dài, thoạt nhìn giống như tiên tử nhẹ nhàng muốn bay lên.
Viễn Sơn Phù Dung*, khí chất xuất trần, Trì Vãn Chiếu bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không nỡ gọi, một lúc lâu sau cô vươn tay về phía Khổng Hi Nhan, từng nét từng nét phác thảo tỉ mỉ nét đẹp đó, khắc sâu trong tim.
*Chỉ dung mạo xinh đẹp của người con gái
Khổng Hi Nhan cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, cô mở mắt nhìn về phía sau, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Trì Vãn Chiếu.
Hai người cùng cười.
Trì Vãn Chiếu bước tới, từ phía sau ôm lấy Khổng Hi Nhan.
"Còn giận chị hông?"
Khổng Hi Nhan nũng nịu hừ hừ, nhìn Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu sát đến bên tai cô nói:
"Nếu em vẫn còn giận, tối nay hãy trừng phạt chị nha."
Khổng Hi Nhan: ...
Mơ tưởng!
Cô nhéo nhéo hai má của Trì Vãn Chiếu, mỉm cười rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc đi ra đã không còn thấy Trì Vãn Chiếu ở trong phòng, cô xuống lầu liền nhìn thấy bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn, Trì Vãn Chiếu đang ngồi trước bàn ngoắc ngoắc cô đến:
"Qua đây."
Khổng Hi Nhan thả Yên Yên xuống, đi tới. Trì Vãn Chiếu múc cho cô chén cháo loãng.
Tối quả cả hai đều không ăn gì, lại điên cuồng cả đêm, Khổng Hi Nhan đã sớm đói bụng, cô ăn hai chén cháo với mấy miếng bánh nướng, vừa ăn xong thì nhận được điện thoại của Phó Thu.
Cô bé này nói đã đến cửa nhà, đang chờ Khổng Hi Nhan đi ra.
Khổng Hi Nhan dùng khăn giấy lau sạch khóe môi, nói đôi câu với Trì Vãn Chiếu rồi rời đi.
Ngoài cửa Phó Thu đang đứng bên cạnh xe chờ cô, nhìn thấy cô đi tới liền nói:
"Khổng tỷ, Đồng tỷ nói chúng ta đi thẳng tới chỗ quay luôn."
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Ừ."
Dọc theo đường đi Phó Thu đều cúi đầu dựa theo những lưu ý trên ghi chú nói cho Khổng Hi Nhan nghe, trên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, dáng vẻ cẩn thận, Khổng Hi Nhan lắng nghe sau đó cười thành tiếng, Phó Thu có chút khó hiểu nói:
"Khổng tỷ?"
Khổng Hi Nhan khẽ lắc đầu:
"Không có gì, có tiến bộ rồi đó."
Phó Thu được khen mặt liền ửng đỏ, đầu cụp xuống.
Hai người nhanh chóng đến nơi ghi hình, Phó Thu đỡ Khổng Hi Nhan xuống xe, bên trong không ít nhân viên đang bận rộn làm việc, KHổng Hi Nhan quét mắt bốn phía, vẫn chưa thấy bóng dáng của Sài Nhân, có lẽ chưa tới.
Sau khi cô đến ngay lập tức có nhân viên đến nói:
"Khổng tiểu thư, mời cô nghỉ ngơi một lúc, Vệ đạo sẽ tới ngay."
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Được."
Nói xong cô nhìn Phó Thu, rồi cùng nhân viên qua chỗ quay, phía sau có mấy phòng nghỉ, các cô dừng lại trước một trong các căn phòng đó, người nhân viên kia làm tư thế mời, Khổng Hi Nhan gật đầu chào người đó rồi dẫn Phó Thu đi vào.
Trong phòng nghỉ treo mấy bộ quần áo, Khổng Hi Nhan liếc mắt liền nhíu chặt mày.
Phó Thu ở sau lưng cô đóng cửa, nói:
"Khổng tỷ, đã nói 8 giờ rưỡi bắt đầu sao giờ phải chờ nữa?"
Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế trước bàn trang điểm:
"Cứ chờ thôi."
Phó Thu bĩu môi, ngồi bên cạnh cô.
15 phút trôi qua.
Nửa tiếng trôi qua.
Cửa phòng nghỉ vẫn chậm chạp không có ai đến mở, Phó Thu ngồi không yên, thỉnh thoảng đứng lên đi ra ngoài quan sát, nhìn thấy tất cả nhân viên đều bận rộn, cô kéo một người tới hỏi:
"Vệ Đạo còn chưa tới sao?"
Người bị cô kéo lại nhíu mày:
"Chẳng phải Vệ đạo bị kẹt xa à, cô gấp cái gì."
Phó Thu bị giọng điệu của cô ta làm cho muốn lên tăng xông, nhưng nhịn không nói gì.
Cô trở về phòng và đóng cửa lại.
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô: "Có chuyện gì?"
Phó Thu tức giận nói:
"Khổng tỷ, bọn họ nói Vệ Đạo bị kẹt xe, điều này đã quá rõ họ nói dối, tỷ kẹt xe ở thành phố B là con số 0, em không hiểu nổi!"
Khổng Hi Nhan vẫn lạnh nhạt.
Không có gì không hiểu nổi.
Người quay quảng cáo lần này là Vệ đạo. Hắn là em trai ruột của Vệ tổng Hâm Huy, cũng chính là em chồng của Quan Hiểu Dĩnh, vốn dĩ cô đã không muốn nghĩ tới mối quan hệ này, sau chuyện này cô đã hiểu, e là HG tìm cô quay quảng cáo đều là nhờ công lao của Hiểu Dĩnh.
Bây giờ 80% là này cậu em chồng này thay Quan Hiểu Dĩnh trút giận.
Khổng Hi Nhan tựa lưng vào ghế nhỏ giọng nói:
"Chị ngủ một chút, bữa trưa em đặt hai phần đồ ăn bên ngoài."
"Bữa trưa?"
Phó Thu kinh ngạc nhìn Khổng Hi Nhan.
Nhưng khi cô nhìn về phía Khổng Hi Nhan, người này đã tựa vào lưng ghế nhắm mắt,hít thở