*Tác oai tác quái: làm những điều ngang ngược một cách tuỳ tiện, trái với lẽ phải.
------------
Phó Thu trở lại phòng nghỉ nhìn thấy Khổng Hi Nhan đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, lúc thì nhíu mày, nghe thấy tiếng mở cửa nghiêng mắt nhìn, sắc mặt như thường nói:
"Em về rồi à?"
"Đã đặt đồ ăn chưa?"
Phó Thu mấp máy môi, suy nghĩ một hồi vẫn nói:
"Khổng tỷ, em muốn nói cho chị biết một chuyện."
Khổng Hi Nhan giương mắt nhìn Phó Thu mang theo khó hiểu:
"Chuyện gì?"
Phó Thu đem toàn bộ câu chuyện vừa mới nghe thấy trong nhà vệ sinh nói cho Khổng Hi Nhan, cô tức giận:
"Khổng tỷ, lúc em nghe thấy liền muốn nổi điên, Vệ Đạo này thật sự quá đáng, em còn nói sao có thể bị kẹt xe, thì ra là người ta cố ý!"
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Chị biết."
Phó Thu sửng sốt:
"Khổng tỷ, chị biết chuyện này rồi?"
Khổng Hi Nhan ừ một tiếng.
Phó Thu cùng ngồi xuống bên cạnh Khổng Hi Nhan, hỏi:
"Nhưng tại sao lại vậy? Chị và tên Vệ đạo kia có đụng chạm gì nhau? Hay bởi vì trước đây chị là người của Hâm Huy, bây giờ quay trở lại bọn họ không vừa mắt chị?"
Khổng Hi Nhan bị suy nghĩ của cô bé này chọc cười, cô lắc đầu nói:
"Tất cả đều không phải."
Chỉ là chuyện của cô và Quan Hiểu Dĩnh cũng không cần mọi người đều biết.
Nghĩ đến đây, cô chỉ nói với Phó Thu:
"Không có đụng chạm gì cả, em phải biết rằng, có người không vừa mắt em thì có thể tìm được đủ loại lý do."
Phó Thu muốn phản bác, vừa mở miệng lại cảm thấy Khổng Hi Nhan nói đúng, đành thở dài, nói:
"Khổng tỷ, chúng ta cứ chờ như thế này sao? Lỡ Vệ đạo không tới thì sao?"
"Không đến cũng không sao, đúng lúc cho chị thời gian nghỉ ngơi, hai ngày nay chị mệt chết đi được."
Cô vừa nói vừa ngáp, ánh mắt mông lung, Phó Thu vội vàng đứng dậy ấn huyệt trên vai Khổng Hi Nhan:
"Chị mệt à? Em giúp chị xoa bóp nha?"
Khổng Hi Nhan nghe được hai chữ xoa bóp bất ngờ đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng, cô nắm lấy tay Phó Thu:
"Không cần, để chị ngủ đủ là được rồi."
Phó Thu tò mò nhìn Khổng Hi Nhan:
"Khổng tỷ, mấy ngày nay chị thiếu ngủ hả?"
Khổng Hi Nhan: ...
Câu hỏi này.
Cô từ chối trả lời.
Cũng may Phó Thu cũng không truy hỏi đến cùng, cũng có thể là cô bé này vốn không nghĩ tới phương diện kia, đơn thuần cho rằng Khổng Hi Nhan mất ngủ, còn giới thiệu cho cô n phương pháp trị liệu chứng mất ngủ, đề cô dễ ngủ hơn.
Ngay khi Khổng Hi Nhan sắp chìm vào mộng đẹp, gặp gỡ Chu Công thì cửa phòng nghỉ có người gõ cửa, cô giật mình tỉnh giấc, Phó Thu nhìn cô, hai người nhìn nhau sau đó cô ngồi ngay ngắn lại, Phó Thu thì chạy đi mở cửa, nhìn thấy nhân viên đứng bên ngoài, liền hỏi:
"Vệ Đạo tới rồi sao?"
Nhân viên này cười tít cả mắt: "Vẫn chưa, nhưng tôi nghĩ Khổng tiểu thư vẫn chưa dùng bữa trưa, tôi mang hai phần đến đây." Lúc nói chuyện vẫn cười với Phó Thu, Phó Thu nhíu mày nhìn nhìn, ngay lúc này một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, cô nhớ tới người trước mặt này chính là một trong đám bà tám ở nhà vệ sinh!
Chắc là nghe thấy những lời cô nói nên cố ý đến lấy lòng.
Dù sao vừa rồi cô cũng thật sự gọi điện thoại cho Trì tổng.
Phó Thu nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô ta thì muốn cười, chỉ là nghẹn lại, vẻ mặt như thường nói:
"Không cần, lát nữa tôi và Khổng tỷ ăn đồ bán bên ngoài là được rồi."
"Vậy rắc rối lắm, huống chi Khổng tiểu thư nhất định cũng đói bụng."
Cô gái này vừa nói chuyện vừa nhìn vào bên trong, đối diện với ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn qua, cô ta cúi đầu, giọng nói của Khổng Hi Nhan thản nhiên truyền tới:
"Tiểu Thu, xảy ra chuyện gì?"
Phó Thu vội vàng trả lời:
"Không có việc gì đâu Khổng tỷ."
Phó Thu suy nghĩ về việc nhận lấy hộp cơm trưa từ bàn tay của cô gái trước mặt:
"Được rồi, cô đi ra ngoài đi."
Cô gái này nhìn thấy Phó Thu nhận lấy liền lễ phép gật đầu:
"Ừm ừm, cô với Khổng tiểu thư chậm rãi dùng nha!"
Phó Thu nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô gái này cũng không nhịn nữa, bật cười thành tiếng.
Khổng Hi Nhan rất ngạc nhiên, hỏi:
"Sao vậy?"
Phó Thu đóng cửa xong xoay người đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan, cô đặt hộp cơm lên bàn trang điểm, mở ra sau đó đưa đôi đũa cho Khổng Hi Nhan nói:
"Em vừa nói dối."
Khổng Hi Nhan:
"Em nói dối chuyện gì?"
Phó Thu cắn môi sát đến bên tai Khổng Hi Nhan đem đầu đuôi ngọn ngành về cuộc điện thoại của cô với Trì tổng thuật lại cho Khổng Hi Nhan nghe, Khổng Hi Nhan nghe xong dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
"Khổng tỷ."
"Chị đừng nhìn em như vậy."
"Chị không biết lúc đó em tức giận cỡ nào đâu, suýt chút nữa em xông ra cãi nhau với bọn họ một trận!"
Khổng Hi Nhan vẫn nhìn cô:
"Cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề, em xem em vừa xử lý như vậy chẳng phải rất sao."
Phó Thu nghe nửa câu đầu của Khổng Hi Nhan vừa định mở miệng, khi nghe xong nửa câu sau lại cười cười:
"Khổng tỷ, chị đang khen em à?"
Khổng Hi Nhan:
"Xem là vậy đi."
Tâm trạng của Phó Thu thoải mái hơn nhiều, ngay cả vùng chân mày cũng giãn ra, cô múc cơm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt đồng thời hỏi:
"Đúng rồi Khổng tỷ, chuyện của chúng ta ở bên này thật sự không cần nói cho Trì tổng?"
"Em nghe bọn họ nói Vệ tổng của Hâm Huy vẫn luôn muốn hợp tác với Trì tổng, nếu để Trì tổng lên tiếng..."
Khổng Hi Nhan đặt đũa xuống, sắc mặt như thường giọng nói nhẹ nhàng nhưng không thể nói xen vào được:
"Tiểu Thu."
"Chuyện cảm thấy khó hiểu:
"Nhưng Khổng tỷ ở chỗ này chịu ấm ức..."
"Chịu ấm ức là chuyện bình thường."
"Trong giới giải trí này ai chưa từng bị, nếu ngay cả chút chuyện cỏn con này mà cũng oán trách thì chị nghĩ mình nên rút khỏi giới giải trí này."
Phó Thu chớp chớp mắt:
"Khổng tỷ, em đau lòng thay chị."
Khổng Hi Nhan vỗ lên cái đầu nhỏ của Phó Thu, nói:
"Mau ăn đi."
Khổng Hi Nhan nói xong rụt người lại nằm trên ghế, Phó Thu còn muốn nói nhưng thấy Khổng Hi Nhan nhắm mắt ngủ, đành nhẹ nhàng ăn cho xong hộp cơm, sau đó dọn dẹp rác rồi mang đi vứt, trên đường gặp phải mấy nhân viên, bọn họ đã cung kính hơn buổi sáng rất nhiều, nhìn thấy cô cũng không quên chào hỏi.
"Chào Phó trợ lý."
Phó Thu nhìn bộ dạng nịnh nọt của họ, khóe miệng cô cong lên, đi vào phòng nghỉ.
Mãi cho đến 3 giờ chiều.
Vệ Đạo cuối cùng cũng hiện thân.
Hắn đi với Sài Nhân.
Hai người cùng nhau vào phòng quay, sau khi đi vào hắn hỏi nhân viên:
"Khổng tiểu thư còn ở đây không?"
Nhân viên trả lời vẫn còn, hắn cười giễu cợt, sau đó miễn cưỡng thu hồi nụ cười đó, nói với Sài Nhân:
"Tôi đi xem thử."
Sài Nhân khẽ gật đầu với hắn, sau khi hắn rời đi Sài Nhân nhướng mày cười cười, trợ lý bên cạnh theo ánh mắt của Sài Nhân nhìn về phía Vệ Đạo, sau đó hỏi:
"Sao vậy Nhân Nhân?"
"Không có gì."
Sài Nhân trả lời như không có chuyện gì:
"Trên mạng có một câu đang rất phổ biến."
"Là không làm thì sẽ không chết."
Cô mím môi cười khẽ, vị trợ lý ở sau lưng như lạc trong sương mù.
Vệ Đạo đứng ở cửa phòng nghỉ của Khổng Hi Nhan bảo trợ lý gõ cửa, sau khi nhìn thấy mặt Phó Thu từ bên trong ló ra dò xét thì trợ lý nói:
"Khổng tiểu thư có ở đây không? Vệ Đạo đến rồi."
Giọng điệu ngạo mạn của hắn không hề cảm thấy để người ta ở đây rồi thờ ơ lạnh nhạt cả một ngày là một việc cực kỳ đáng ghét.
Phó Thu nhìn bản mặt của