Tin tức về lũ lụt ở thành phố H dần dần thưa thớt, tình hình thiên tai đã được kiểm soát, đồng thời các vật tư do cư dân mạng quyên góp cũng được chuyển đến, ngoài ra còn có rất nhiều tình nguyện viên tham gia xây dựng lại nhà cửa, mỗi ngày mọi người đều có thể nhìn thấy thay đổi dần dần của thành phố H trong các bức hình.
Đoàn làm phim Ánh bình minh trở về an toàn từ thành phố H trở về an toàn dẫn tới rất nhiều sự chú ý, rất nhiều tạp chí bày tỏ sự tò mò về cách thoát hiểm của họ ở thành phố H, tất cả đều gửi lời mời phỏng vấn, cuối cùng đều do Lâm Đạo đại diện đi tham gia phỏng vấn.
Trong buổi phỏng vấn, Lâm Đạo nói đại khái về tình hình lúc đó, tất cả đã được chọn lọc nhưng khi nghe thấy fan hâm mộ vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Trận lũ lụt này, đoàn làm phim của Lâm Nghị Sâm bị tổn thất rất nặng nề, sau khi trở về hắn liền tích cực mua lại thiết bị và tìm chỗ mới, đồng thời cho đoàn làm phim nghỉ vài ngày, chỉ nói chờ thông báo.
Vì vậy, tất cả mọi người trong đoàn phim đều bắt đầu bận rộn việc riêng của mình.
Tham gia chương trình thì tham gia chương trình, quay quảng cáo thì quay quảng cáo, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn, dường như chỉ có Khổng Hi Nhan là rảnh rỗi.
Thật ra Khổng Hi Nhan cũng không rảnh rỗi, là cô bảo Đồng Duyệt từ chối tất cả thông cáo, mỗi ngày cô đều ở nhà nấu những bữa ăn đa dạng cho Trì Vãn Chiếu, đến giờ ăn thì gọi video với Trì Huyên để Trì Huyên dạy cô nấu ăn, có đôi khi đêm khuya cô không tiện quấy rầy, Trì Huyên còn chủ động gọi video qua, lúc đó Trì Huyên sẽ khí thế hừng hực hỏi:
"Chị dâu, hôm nay chị em tha thứ cho chị chưa?"
Khi nhìn thấy Khổng Hi Nhan lắc đầu, Trì Huyên thở dài:
"Mật ngọt chết ruồi cũng không dùng được sao?"
"Thôi xong, có vẻ lần này chị ấy rất tức giận."
Khổng Hi Nhan nhếch môi:
"Được rồi, đừng nói chị nữa, mọi người ở bên kia có khỏe không?"
Trì Huyên cười nói:
"Khỏe lắm ạ."
Cô nói xong liền lè lưỡi, Khổng Hi Nhan thấy vậy hỏi:
"Phạm lỗi?"
Trì Huyên ừ một tiếng:
"Hôm qua em nói cho mẹ biết chuyện hai người ở thành phố H."
Đương nhiên bị mắng xối xả một trận, nói chị dâu quá liều, cũng nói Tiểu Vãn làm việc không chừng mực, rõ ràng tức giận đến mức không nói nên lời.
Khổng Hi Nhan biết, chuyện này vốn không giấu được Tạ Đan, các cô cũng không muốn giấu diếm cho nên nói ra bị mắng cũng là hiển nhiên.
Khó trách hôm qua lúc sắp khi đi ngủ Trì Vãn Chiếu vẫn nói chuyện điện thoại, cô còn tưởng trao đổi công việc với Chu Sinh, không nghĩ tới là Tạ Đan gọi, hơn nữa người kia không nói gì với mình.
Trì Huyên thấy dáng vẻ có chút cô đơn của Khổng Hi Nhan liền hỏi:
"Chị dâu, chị ấy không nói chuyện với chị à?"
Khổng Hi Nhan:
"Không có."
Cách màn hình Trì Huyên vẫn có thể cảm giác được sự mất mát trên gương mặt của Khổng Hi Nhan, cô muốn an ủi nhưng không biết nên mở miệng thế nào, cô không hiểu gì về tình cảm chỉ sợ càng giúp càng rối.
Cũng may Khổng Hi Nhan nhanh chóng đổi đề tài, để cô dạy chị ấy làm cơm.
Trì Huyên nhìn dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của chị dâu trong màn hình, cô nhíu mày, sau đó nghĩ đến điều gì đó cô nhờ Khổng Hi Nhan đi rửa rau, còn cô cầm điện thohại gởi đi một tin nhắn.
Cô soạn một tin nhắn rất dài, gõ gõ xóa xóa rồi nhấn gởi đi.
Người nhận.
Vương Hải Ninh.
Khổng Hi Nhan thấy Trì Huyên ôm điện thoại, hỏi:
"Em có việc phải không?"
Trì Huyên cười cười:
"Dạ không."
Cô tin một người thông minh như Vương Hải Ninh nhất định có cách giải quyết, chị và chị dâu sẽ nhanh chóng làm lành.
Khổng Hi Nhan nhìn đôi mắt cười rạng rỡ của Trì Huyên, cúi đầu nói:
"Ừm."
Trong phòng bếp thỉnh thoảng chỉ vang vọng tiếng của Trì Huyên.
"Đầu tiên chị cho ớt xanh vào... đúng, xào xào, không phải, sai rồi, sai rồi!"
Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng xào rau bay ra ngoài cửa sổ.
Trì Vãn Chiếu vẫn còn tăng ca.
Sau khi trở về từ thành phố H, mỗi ngày cô đều tăng ca, ngày đầu tiên đến khuya mới về nhà, Chu Sinh và Giang Viễn cũng bận rộn tới lui.
Hơn 9 giờ tối.
Chu Sinh gõ cửa văn phòng.
"Trì tổng, cần đặt đồ ăn cho ngài không?"
Trì Vãn Chiếu nhìn đồng hồ, chớp mắt:
"Anh đặt đi."
Mặt Chu Sinh lộ vẻ khó xử:
"Còn có việc, phu nhân đã gọi ba cuộc điện thoại đến, phu nhân hỏi khi nào ngài tan tầm."
Trì Vãn Chiếu ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng đặt trên người Chu Sinh, Chu Sinh đứng thẳng lưng, cúi đầu nói:
"Dạ biết Trì tổng."
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Trì Vãn Chiếu một tay đỡ trán, một tay cầm bút, đầu bút đặt trên tài liệu nhanh hiện ra một chấm màu đen lớn dần.
Cô nhìn chằm chằm chấm đen, sau đó giơ tay lên thu bút lại.
Hơn chín giờ tối, cuộc sống xa hoa trụy lạc ở ngoài cửa đã sớm bắt đầu, Trì Vãn Chiếu đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống bên dưới. Ánh đèn neon lập lòe, nhảy múa trước mắt cô, cô nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cửa văn phòng có người gõ, cô cho rằng là Chu Sinh đưa đồ ăn đến, cũng không quay đầu lại nói:
"Vào đi."
Cánh cửa được mở ra.
Sau đó có tiếng đồ vật đặt lên bàn, cô tiếp tục nói:
"Không còn gì anh đi ra ngoài đi."
Phía sau không có trả lời.
Trì Vãn Chiếu vừa định quay đầu đã bị người ta ôm chặt từ phía sau.
Tiếp theo là giọng yếu ớt của Khổng Hi Nhan mang theo chút tủi thân nói:
"Tiểu Vãn..."
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn thấy đôi bàn tay của Khổng Hi Nhan đang ôm eo mình, cô nhích người, hỏi:
"Sao en lại tới đây?"
Giọng buồn buồn của Khổng Hi Nhan từ sau vang lên:
"Em không thể đến sao?"
Trì Vãn Chiếu mím môi, hai tay cô đặt trên mu bàn tay Khổng Hi Nhan, cố để cô ấy buông cô ra nhưng người này cố chấp không buông tay, hơn nữa còn ôm chặt hơn.
"Buông chị ra trước."
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Không muốn."
"Em muốn ôm chị vậy đó."
Trì Vãn Chiếu thở dài:
"Em làm vậy chị không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với em."
Khổng Hi Nhan áp đầu vào lưng Trì Vãn Chiếu:
"Vậy thì không cần nghiêm túc nói gì hết."
"Em cũng không muốn nghe những lời làm tổn thương người kia."
"Chị nghe em nói là được rồi."
Trì Vãn Chiếu muốn quay đầu, Khổng Hi Nhan lại dùng một tay ngăn cản hành động của cô.
"Đừng quay đầu lại."
Trì Vãn Chiếu nhìn cửa sổ sát đất ở phía trước, hỏi:
"Tại sao?"
Khổng Hi Nhan rầu rĩ:
"Em sợ nhìn thấy ánh mắt của chị."
Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, giống như các cô chỉ là người xa lạ. Mấy ngày nay mỗi lần cô vét hết dũng khí muốn mở miệng nhưng đối mặt với đôi mắt sáng kia cô lại như bị câm, cái gì cũng không nói nên lời.
Trì Vãn Chiếu nghe vậy chỉ cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn của Khổng Hi Nhan:
"Em nói đi."
Không bao lâu, trong phòng chỉ có tiếng khe khẽ, đầu Khổng Hi Nhan áp mặt lên chiếc lưng mảnh khảnh của Trì Vãn Chiếu, đã ướt một mảng lớn, xúc cảm âm ấm đó làm cho Trì Vãn Chiếu khó khăn phát ra tiếng.
Khổng Hi Nhan nói rất lâu, đến cuối cùng cô nói:
"Tiểu Vãn, em xin lỗi."
Trì Vãn Chiếu trầm tư nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất trước mặt, ánh đèn phía dưới vẫn lập lòe, cô mở miệng giọng có chút khàn khàn:
"Em đừng nói xin lỗi với chị, Hi Nhan, chị..."
Khổng Hi Nhan không muốn nghe những lời tiếp theo của Trì Vãn Chiếu, cô buông Trì Vãn Chiếu ra, bước nhanh đến trước mặt cô ấy, áp tay lên gò má của cô ấy sau đó kéo cô ấy cúi đầu xuống hôn lên!
Trì Vãn Chiếu vừa nắm lấy cổ tay Khổng Hi Nhan liền nhìn thấy Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại, có nước mắt rơi xuống, lông