Khổng Hi Nhan mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cô một lần nữa trở lại Trường Ninh, vẫn là trận lở núi năm ấy nhưng cô đã cứu được đám trẻ, cô mỉm cười nhìn đám trẻ với gương mặt lấm lem bùn đất, nước mắt theo gò má chảy xuống, thấm vào gối.
Cô không ngừng lau, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi càng ngày càng nhiều, cuối cùng có một đôi bàn tay xoa nhẹ lên mặt cô, bên tai có tiếng gọi:
"Hi Nhan."
Hi Nhan.
Đó là giọng của Trì Vãn Chiếu.
Khổng Hi Nhan kinh ngạc, tỉnh cả người, cô mở mắt ra, Trì Vãn Chiếu vẫn đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều, cô nhích người đến gần, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Trì Vãn Chiếu, bỗng cảm thấy chóp mũi chua xót.
Ngón tay quấn lấy lọn tóc dài cùa Trì Vãn Chiếu, sát đến bên tai cô ấy khẽ gọi:
"Tiểu Vãn?"
Người đang ngủ không có đáp lại.
Khổng Hi Nhan đi chân trần xuống giường, lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt thì nhìn thấy trên người mình đầy dấu vết. Trước đây Trì Vãn Chiếu sẽ không bao giờ như vậy, mỗi lần hai người bên nhau đều rất có chừng mực, cho dù có kịch liệt đến mức nào, cô ấy cũng sẽ không ra tay quá nặng.
Tối qua cô ấy rõ ràng đã mất bình tĩnh.
Ngón tay Khổng Hi Nhan sờ lên vết cắn trên xương quai xanh, vết tích rõ ràng, còn hơi đau, lúc ngón tay sờ lên vết cắn sắc mặt của cô có chút vui vẻ.
Khổng Hi Nhan vọt vào phòng tắm rửa sơ qua sau đó thay quần áo xong, lại ra ngoài, Trì Vãn Chiếu đã tỉnh. Cô ngồi trên giường, đôi lông mày nhíu lại, nét mặt ngơ ngác, khi nhìn thấy Khổng Hi Nhan từ phòng vệ sinh đi ra trong đôi mắt đen lóe sáng.
Khổng Hi Nhan còn chưa kịp nói chào buổi sáng, Trì Vãn Chiếu đã xuống giường bước nhanh về phía cô, hai tay nắm chặt eo cô, ra sức ôm cô vào lòng.
Đôi tay run run.
Trên tay Khổng Hi Nhan còn cầm áo choàng tắm vừa mới thay, giờ phút này Trì Vãn Chiếu- không một mảnh vải che thân-đang ôm lấy cô, cô dùng áo choàng tắm từ phía sau che đi dáng người nổi bật của Trì Vãn Chiếu.
Cô vỗ nhẹ lên lưng Trì Vãn Chiếu:
"Tiểu Vãn."
Giọng của Trì Vãn Chiếu trầm thấp, mang theo vẻ bi thương không dễ phát giác.
"Ngày đặt chân đến thành phố H, chị có một trực giác rất lạ, giống như chị sắp mất đi em."
"Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên chị có trực giác mãnh liệt đến vậy, chị rất sợ hãi, chị bỏ mặc lời khuyên của Chu Sinh tự mình đi tìm em, thậm chí -- chị đã dự tính cả trường hợp xấu nhất."
Khổng Hi Nhan ôm chặt lấy Trì Vãn Chiếu:
"Tiểu Vãn..."
"Xin lỗi."
"Em không biết."
Trì Vãn Chiếu ôm cô nói:
"Hi Nhan, chị không thể khống chế bản thân mình."
Nỗi sợ hãi đó đã lấn át khiến cô không còn khả năng chống đỡ, khi biết Khổng Hi Nhan quay lại cứu người bất chấp an nguy của bản thân, nỗi sợ hãi gần như bùng phát đến mức giới hạn cho nên cô không dám ở cùng Khổng Hi Nhan, cô sợ mình không biết khi nào sẽ nói ra lời nói đả thương người khác, không biết khi nào làm ra những hành động quá đáng, thậm chí những điều trái với lương tâm.
Giận dữ đủ để hủy diệt lý trí của một người.
Cô cũng không ngoại lệ.
Cô chỉ ra sức đè nén nỗi sợ hãi ấy vào lòng, giả vờ mọi chuyện vẫn như bình thường, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí đối mặt với ánh mắt dè dặt của Hi Nhan, cô vô thức tránh né.
Cô muốn nhìn thấy cô ấy, lại sợ nhìn thấy cô ấy, muốn ôm cô ấy, lại sợ làm tổn thương cô ấy.
Khổng Hi Nhan nghe xong trái tim dâng tràn nỗi đau, cô vỗ về Trì Vãn Chiếu:
"Tiểu Vãn, em xin lỗi."
"Em có thể chịu đựng chị mắng em dữ với em thậm chí..."
"Chị không thể chịu đựng được."
Cô không chịu đựng được bản thân trong tình huống mất lý trí làm tổn thương cô ấy.
Lời nói của Khổng Hi Nhan nghẹn lại ở cổ họng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, nhìn thấy đôi mắt cô ấy đã bị nước mắt bao lấy, vành mắt ửng đỏ, đôi tay cô áp lấy má Trì Vãn Chiếu, sát đến đôi môi cô ấy, thành kính hôn lên.
Ngoài cửa sổ gió thổi từng đợt, ánh mặt trời ấm áp, trong phòng hai người ôm chặt lấy nhau, dựa vào nhau.
Đến giữa trưa, cửa phòng nghỉ mới được mở ra, Trì Vãn Chiếu cùng Khổng Hi Nhan nắm tay nhau ra khỏi văn phòng, mọi người trong phòng thư ký đều hoảng, sáng nay họ vốn không thấy Trì tổng tới làm việc, chứ đừng nói phu nhân cũng ở đây.
Sau đó họ phát hiện trên người phu nhân lại mặc quần áo của Trì tổng, họ liền hiểu ra, trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều biết rõ chỉ là không nói ra, cúi đầu cười cười.
Chu Sinh cũng treo nụ cười trên mặt, bước tới nói:
"Trì tổng, cuộc họp buổi sáng đều thay ngài dời lại, buổi chiều..."
Trì Vãn Chiếu gật đầu:
"Lịch trình buổi chiều vẫn giữ nguyên."
Chu Sinh:
"Dạ."
Trì Vãn Chiếu dẫn Khổng Hi Nhan đi ra ngoài nhưng bất ngờ quay đầu lại nói:
"Lễ cắt băng của Hâm Huy diễn ra buổi chiều đúng không?"
Chu Sinh nhìn máy tính bảng:
"Buổi chiều, ba giờ mười phút."
Trì Vãn Chiếu nói:
"Anh sắp xếp đi, tôi và phu nhân cùng nhau tham gia."
Chu Sinh thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh hoàn hồn:
"Dạ Trì tổng."
Anh nhìn hai người đã vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm, Giang Viễn cầm tài liệu đứng sau lưng anh, cười khẽ:
"Chúc mừng nha."
Chu Sinh không hiểu quay đầu lại nhìn Giang Viễn:
"Chúc mừng cái gì."
Giang Viễn nhún vai:
"Chúc mừng anh không cần phải đi công tác."
Chu Sinh: ...
Cũng chẳng bao lâu cả Cảnh Yên đều biết tối hôm qua Trì tổng không về nhà, ở lại công ty tăng ca với phu nhân, hơn nữa cần phải nhấn mạnh một điểm là hôm nay Trì tổng tham gia lễ cắt băng của Hâm Huy, phu nhân cũng đi cùng.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
Nhiều người trong nhóm nội bộ bàn tán: Đây là công khai thể hiện tình cảm?
- Má ơi, con thật sự không nghĩ tới băng sơn vạn năm như Trì tổng có ngày thể hiện tình cảm thế này!
- Thì cứ ném ra có gì đâu nè!
- Không hâm mộ, Nhan Nhan nhà tôi và Trì tổng ở bên nhau, đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ!!!
- Làm fan vợ-vợ, hạnh phúc!
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu dùng xong bữa trưa liền tách ra, Khổng Hi Nhan sau khi trở về nhà đầu tiên là cho Yên Yên ăn, sau đó ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Đồng Duyệt, bảo Đồng Duyệt liên lạc với thợ trang điểm, Đồng Duyệt hỏi cô để làm gì, cô cười cười nói:
"Em sẽ tham gia lễ cắt băng khánh thành công ty con của Hâm Huy."
Đồng Duyệt hiểu rõ:
"Đi với Trì tổng?"
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Dạ."
Đồng Duyệt:
"Được, chị sẽ để Phó Thu đến đón em."
Khổng Hi Nhan:
"Dạ."
Đồng Duyệt tiếp tục nói:
"Còn có một chuyện chị đã xác nhận qua với Lâm Đạo, còn một khoảng thời gian nữa mới quay lại, em..."
Khổng Hi Nhan tiếp lời:
"Đồng tỷ, chị sắp xếp đi, em nghỉ ngơi đủ rồi."
Đồng Duyệt