Buổi biểu diễn từ thiện mời các ca sĩ nổi tiếng khá có tầm ảnh hưởng, không ít người đều tự sáng tác ca khúc, cực kỳ có thanh thế*.
*Thanh thế: Thanh danh và thế lực được nhiều người biết
Thanh thế lớn, fan nhiều phủ kín ba tầng bên trái ba tầng bên phải sân khấu.
Lần này buổi biểu diễn diễn ra ngoài trời, sau khi kết thúc sẽ có khâu quyên góp, tất cả số tiền này sẽ được quyên góp cho các nạn nhân của thành phố H, cho nên đương nhiên càng có nhiều khán giả thì càng tốt.
Đây cũng là lý do nên sớm tạo thanh thế.
Lúc Khổng Hi Nhan đến hậu trường thì nhìn thấy mọi người đang bận rộn cả lên, Sài Nhân và Viên Tu Tuấn ngồi ở chỗ trang điểm, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Sài Nhân, Phó Thu liền đi gọi thợ trang điểm đến.
Cô ấy vẫn có chút khẩn trương.
Mặc dù Viên Tu Tuấn cảm thấy cô tiến bộ rất nhiều, buổi biểu diễn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng có một số cảm xúc không thể khống chế được, lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.
Thợ trang điểm nhanh chóng đi vào, cô ấy dẫn Khổng Hi Nhan đi thay đồ trước sau đó để Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế trang điểm, Phó Thu đứng bên cạnh trấn an:
"Khổng tỷ, đừng quá khẩn trương!"
Khổng Hi Nhan từ trong gương ngước mắt lên nhìn Phó Thu:
"Em nhìn ra?"
Phó Thu chưa kịp nói, ngược lại Sài Nhân cười khẽ:
"Đừng khẩn trương, cô cứ xem như đang quay phim."
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nói:
"Ừm."
Sau khi trang điểm xong, vẫn chưa đến lúc ba người lên sân khấu, Sài Nhân và Viên Tu Tuấn nói chuyện về kịch bản Ánh bình minh, Khổng Hi Nhan nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng chính mình trong đầu, từng cảnh từng cảnh.
Không chỉ là thành phố H, không chỉ là lũ lụt, còn có rất nhiều hình ảnh khác, mấy ngày nay mỗi ngày cô đều nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ, cuối cùng là Trì Vãn Chiế. Cô cố ép mình ngưng suy nghĩ mới có thể nghỉ ngơi.
Trước mắt Khổng Hi Nhan lướt qua từng cảnh một, có chấn động lòng người, kích động lòng người, cũng có đầy rẫy cảnh vật tiêu điều, tất cả đều lắng đọng lại.
Cô vẫn luôn nhắm chặt đôi mắt, chờ đợi người trong hậu trường gọi:
"Viên lão sư, đến lượt mọi người rồi."
Viên Tu Tuấn đứng dậy, Khổng Hi Nhan cũng mở mắt.
Trong đôi mắt trong trẻo đã có nước mắt xuất hiện.
Sau khi ba người ra ngoài dẫn tới một trận huyên náo không nhỏ, ảnh đế Viên Tu Tuấn, tuyến một có danh có tiếng Sài Nhân cùng với lưu lượng Weibo mới lên là nàng, nhiêu đó đã đủ làm cho người hâm mộ la hét một trận.
Khi ba người đứng vào chỗ âm nhạc cũng theo đó nổi lên, mọi người nhanh chóng im lặng, ánh mắt họ dán chặt vào những người trên sân khấu, đầu khẽ lắc lư.
Ánh đèn đan xen, âm nhạc giao hòa, Khổng Hi Nhan đứng trên sân khấu nghe Viên Tu Tuấn xướng âm tiết đầu tiên.
"Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghĩ đến nơi tôi nên đi khi tôi lớn lên."
"Có lẽ sẽ ở cạnh ba mẹ, có lẽ tha hương nơi xứ người."
"......"
Bài hát này hát về một câu chuyện của một anh hùng, sau khi tai nạn xảy ra, anh đã cứu mười một người bất chấp sự an toàn của chính mình, cuối cùng ra đi khi còn trẻ, khi vô số ca sĩ sáng tác bài hát để tưởng niệm về anh, bài hát này là bài hát Khổng Hi Nhan yêu thích nhất.
Viên Tu Tuấn hát đoạn đầu tiên, ngay sau đó là Sài Nhân, giọng của cô trầm thấp, khi cất tiếng hát chất chứa vô số bi thương, người nghe chóp mũi cảm thấy chua xót.
Khổng Hi Nhan đắm chìm trong bầu không khí như vậy, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng kia, đến lúc cô cất tiếng hát giọng có chút khàn khàn.
Viên Tu Tuấn quay đầu nhìn qua, nghe ra được cô không giống lúc bình thường, lo lắng cô sẽ bị ảnh hưởng bởi lời bài hát mà xảy ra sơ suất.
Nhưng không có.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghĩ ban đầu Khổng Hi Nhan hát chỉ chú trọng kỹ thuật, vốn không đặt tình cảm vào cho nên có dạy đôi lời, không ngờ năng lực lĩnh ngộ của cô làm người ta kinh ngạc, chỉ trong mấy ngày đã có đột phá.
Bây giờ là một bước nhảy vọt.
Dùng giọng khàn khàn mang đến hiệu quả tốt hơn với giọng hát ban đầu, càng dễ làm người ta cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của cô, anh để ý dưới sân khấu đã có không ít người vành mắt ửng đỏ.
Tiếp theo là phần điệp khúc, ba người cùng hòa giọng, giọng hát của Viên Tu Tuấn sẽ làm chủ đạo, Khổng Hi Nhan cùng Sài Nhân phụ họa, một bài hát không dài không ngắn ba phút rưỡi, hát xong khán giả bên dưới sân khấu đều lau nước mắt, có người ngửa đầu nhưng vành mắt đã ướt nước mắt.
Sau khi xuống sân khấu Khổng Hi Nhan thở dài một hơi, Viên Tu Tuấn đứng bên cạnh cô nói:
"Hi Nhan, tôi thật sự càng ngày càng chờ mong được hợp tác với em."
Sài Nhân cũng nói:
"Đúng vậy, Hi Nhan, cô thể hiện rất xuất sắc."
Khổng Hi Nhan cúi đầu:
"Sài tiểu thư nói đùa rồi, cô và Viên lão sư càng xuất sắc hơn."
Viên Tu Tuấn thấy hai người khen qua khen lại một cách máy móc bèn nói:
"Được rồi, chúng ta đừng tự khen nhau nữa, để người khác nghe thấy sẽ chê cười."
Sài Nhân nói:
"Viên lão sư nói đúng."
Viên Tu Tuấn bị chọc cười, lắc đầu đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, chuẩn bị tẩy trang.
Sau khi buổi biểu diễn này kết thức Sài Nhân và Viên Tu Tuấn còn quảng cáo phải có mặt, Khổng Hi Nhân thì khá rảnh, cô thay quần áo bình thường, tóc dài xõa xuống, đội nón và đeo kính râm chuồn khỏi hậu trường, đi đến dưới sân khấu.
Bởi vì sân khấu ngoài trời, không chuẩn bị ghế này nọ, tất cả fan đều đứng, trên tay họ cầm bảng tên thần tượng màu đỏ cổ vũ, có fan cầm banner, khi đến lượt thần tượng của họ lên hát sẽ bắt đầu la hét cổ vũ.
Khổng Hi Nhan đứng ở rìa giữa, thuận tiện rời đi bất cứ lúc nào.
Phía trước cô là mấy cô gái, trên tay cầm bảng tên Viên Tu Tuấn.
"Có thấy nam thần vừa hát rất hay không!"
"Đúng vậy, tôi khóc luôn rồi nè."
"Tôi cũng vậy."
"Cả Khổng Hi Nhan nữa, tôi phát hiện cô ấy không chỉ diễn xuất tốt, ca hát cũng cực đỉnh, giọng hát đó, rất hợp với bài này."
"Chọn bài cũng rất hay."
"Không phải đâu, bình thường giọng của Nhan Nhan của tụi tui không phải giống như hôm nay, rõ ràng Nhan Nhan đã tập luyện đó!"
Các fan bắt đầu bàn tán, Khổng Hi Nhan cùng Phó đứng ở đó một lúc, Phó Thu luôn luôn cảnh giác quan sát xung quanh, sợ người khác nhận ra Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan cười cô bé này lo lắng thái quá, cho dù