Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 169


trước sau


Trì Vãn Chiếu đã sớm nghĩ đến cảnh Khổng Hi Nhan sẽ phát hiện ra phòng vẽ tranh.


Nhưng không ngờ chậm hơn so với suy nghĩ của cô, đến tận hôm nay mới phát hiện.

Cô đứng ở cửa, nhìn bờ vai Khổng Hi Nhan khẽ run lên đồng thời che miệng để không phát ra tiếng, chiếc túi trên tay cô giống như phát ra âm thanh chói tai khiến Khổng Hi Nhan vội quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ, đã có nước mắt.

"Hi Nhan..."

Trì Vãn Chiếu vừa mở miệng Khổng Hi Nhan đã nhào vào lòng cô, cô khó có thể không ôm chặt lấy cô ấy, cảm giác ươn ướt từ bả vai truyền đến, Khổng Hi Nhan vẫn còn run rẩy, cô chỉ có thể ôm lấy cô ấy, từng nhịp từng nhịp vỗ về cô ấy.

Giọng Khổng Hi Nhan có chút khàn khàn, có vài phần kìm nén để không bật khóc:

"Trì Vãn Chiếu, chị là kẻ ngốc hả??"

"Chị là kẻ ngốc!"


Cô nói xong liền lắc đầu:

"Không phải, em mới là kẻ ngốc, em mới là..."

Khổng Hi Nhan siết chặt eo Trì Vãn Chiếu, cô cho rằng nhìn thấy những quyển tập tranh ở nhà cũ đã làm cô cảm động lắm rồi, nhưng hóa ra không phải, cảm xúc khi đó thua xa bây giờ. Cảnh tượng trước mắt mới làm cô chấn động, cảm giác bất ngờ đánh thẳng vào hồng tâm thật sự khó diễn tả, cô ôm lấy cô ấy, trong đầu rất nhiều ý niệm hỗn loạn xuất hiện, ngay cả đôi mắt cũng đỏ tươi.

Trì Vãn để mặc cho Khổng Hi Nhan ra sức ôm mình, cô vỗ nhẹ lưng Khổng Hi Nhan, ấm áp từ lòng bàn tay xuyên thấu qua quần áo mỏng truyền đến da thịt, Khổng Hi Nhan chợt kéo ra khoảng cách, ngửa đầu nói:

"Chị không nói gì với em sao?"

Trì Vãn Chiếu cúi đầu, đầu mũi cọ cọ lên gò má Khổng Hi Nhan:

"Có, rất nhiều."

Trong đôi mắt sáng ngời của cô quay cuồng cảm xúc khó hiểu, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Hi Nhan, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan và cô nhìn nhau, nuốt nước miếng, chủ động tiến tới, hôn cánh môi cô, thì thầm:

"Em cũng vậy, em cũng có rất nhiều lời, Tiểu Vãn, em..."

Trì Vãn Chiếu ôm chặt cơ thể Khổng Hi Nhan, gọi:

"Hi Nhan."

Khổng Hi Nhan không lên tiếng, cô nhìn vào mắt Trì Vãn Chiếu, máu toàn thân đều sôi trào, hân hoan, ầm ĩ. Cơ thể bắt đầu nóng lên, lý trí bị thiêu đốt, trong đầu trong trong lòng trong ánh mắt đều là người trước mắt này.

Tiểu Vãn.

Tiểu Vãn của cô.

Nơi da thịt hai người ma sát càng lúc càng nóng, đôi tay Trì Vãn Chiếu vẫn kề sát eo Khổng Hi Nhan, cô tiến đến bên tai Khổng Hi Nhan, nhịn hồi lâu đè nén nói:

"Hi Nhan, chị yêu em."


Khổng Hi Nhan sững sờ, ngay cả hành động cũng khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trì Vãn Chiếu, vui sướng như thủy triều hoàn toàn phủ lấy cô, làm cho cô luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

Tiếp theo đó khóc không thành tiếng!

Tiếng khóc nho nhỏ, yếu ớt, giống như mèo con khẽ cào vào lòng người làm cho người ta ngứa ngáy. Cô vẫn ôm Trì Vãn Chiếu, dựa vào đầu vai cô ấy khóc, Trì Vãn Chiếu cảm thấy lòng mình tê dại, cô có xung động càng muốn khi dễ người con gái này cứ quanh quẩn trong đầu không xua đi được.

Tay cô đang vỗ lưng Khổng Hi Nhan chợt dừng lại, sau đó buông xuống hai bên, nắm lấy hai tay Khổng Hi Nhan, kéo cô ấy đến gần mình, sau đó cuồng nhiệt cắn lên cánh môi đang phát ra âm thanh yếu ớt kia.

Âm thanh trong phòng xoay chuyển, Yên Yên tò mò nhìn hai người, lắc lắc đầu nhảy ra khỏi phòng.

Phản ứng của Khổng Hi Nhan cũng rất nhanh, cô giống như con thú thỏ điên cuồng mặc sức cắn xé Trì Vãn Chiếu, ngón tay linh hoạt cởi bỏ từng món đồ trên người Trì Vãn Chiếu, đầu ngón tay khẽ run lên, Trì Vãn Chiếu cũng mặc cho cô làm càn, tha hồ

càn rỡ.

Trong phòng vẽ cũng không bật đèn, ánh đèn rất mờ, nhưng Trì Vãn Chiếu vẫn nằm lòng mọi thứ ở nơi này, thậm chí nhắm mắt lại cô cũng biết vị trí trưng bày của đồ đạc, cô ôm Khổng Hi Nhan, vừa hôn vừa cởi nút, đợi đến khi hai người xoay hai vòng da thịt đã cận kề nhau.

Khổng Hi Nhan mơ màng đi theo bước chân Trì Vãn Chiếu, cho đến khi cô ngồi trên một cái giá vẽ.

Giá vẽ chỉ dùng để đặt bản vẽ, tấm lưng trơn bóng của Khổng Hi Nhan áp lên bản vẽ lạnh lẽo, làn da tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo khiến cô nhịn không được rùng mình, cô rụt vào trong lòng Trì Vãn Chiếu, nhỏ giọng nói:

"Sẽ làm hư giá vẽ..."

Trì Vãn Chiếu nhỏ giọng nói, hơi thở như lan:

"Không đâu."

Có hư hay không, Khổng Hi Nhan chẳng thể suy nghĩ nữa.

Cô bị Trì Vãn Chiếu ép giữa giá vẽ và cô ấy, buộc phải ngửa đầu, ngón tay luồn vào tóc của Trì Vãn Chiếu, cơ thể hưng phấn đến cực hạn, chạm vào đã có cảm giác.

Trì Vãn Chiếu thấy thế thoáng lui ra, cúi người nhặt túi xách trên mặt đất lên, Khổng Hi Nhan nghe thấy sột soạt, cô ngước mắt nhìn.

Trong căn phòng tối, mọi thứ đều không thể nhìn thấy rõ ràng, mơ hồ nhìn thấy trên tay Trì Vãn Chiếu có thêm một món đồ, đang phát sáng, cô cắn môi gọi:


"Tiểu Vãn?"

Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng, bước đến đứng trước mặt cô.

Khổng Hi Nhan ngồi trên giá vẽ, cả người cô nghiêng về phía sau, nửa nằm trên bản vẽ, giờ phút này mái tóc dài đen nhánh tản ra trên giấy vẽ màu trắng, xinh đẹp nói không nên lời, Trì Vãn Chiếu chỉ dùng dư quang liếc nhìn đôi con ngươi liền co rút.

Cô mở đồ trên tay ra, xúc cảm lạnh lẽo từ ngực Khổng Hi Nhan lan tràn xuống.

Cô không nhịn được khẽ kêu:

"Tiểu Vãn!"

Trì Vãn Chiếu tiến lên trước, đặt cái bình qua phía bên kia giá vẽ, ngón tay ấm áp xoa xoa chất lỏng lạnh lẽo, viền theo lồng ngực dùng sức vuốt ve, nghe được âm thanh yếu ớt của Khổng Hi Nhan liền đi xuống, lại đi xuống, cuối cùng rơi vào vực thẳm không thể nhìn thấy.

Làn da của Khổng Hi Nhan đỏ ửng lên, cô cắn môi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, tiếng rên rỉ khe khẽ, đôi tay ôm lấy cổ Trì Vãn Chiếu, kéo cô ấy về phía mình, hôn lung tung lên đôi gò má, vành tai của cô ấy, cứ điên cuồng đòi lấy.

Một tay Trì Vãn Chiếu vỗ nhẹ lên vai Khổng Hi Nhan, giúp Khổng Hi Nhan xoa dịu cảm xúc, ánh mắt Khổng Hi Nhan có chút mờ mịt, cô phát hiện có loại cảm giác xa lạ từ cơ thể truyền đến.

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy ánh mắt Khổng Hi Nhan mơ màng, tay liền dùng sức, cơ thể Khổng Hi Nhan căng chặt, cô cắn lên hõm vai Trì Vãn Chiếu, cả hai đều phát tiếng rên khẽ.

Cửa phòng không biết từ khi nào đã khép lại, không có chút ánh sáng, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, mùi hương không biết tên trong không khí càng lúc càng đậm, từng món đồ trong túi đều bị Trì Vãn Chiếu lấy ra, tiếng kháng cự của Khổng Hi Nhan ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm vào trong bóng tối.

Rất lâu không ngừng lại.

---------Hết chương 166------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện