Cuối cùng chiến trường là do Trì Vãn Chiếu thu dọn, Khổng Hi Nhan trong cơn mơ màng được Trì Vãn Chiếu ôm vào trong phòng tắm vừa trở về phòng ngã đầu liền chìm vào giấc ngủ.
Trì Vãn Chiếu trở lại phòng vẽ, bật đèn.
Căn phòng bừa bộn.
Lúc cuối Khổng Hi Nhan lo lắng sẽ làm hư giá vẽ nên sống chết không chịu ngồi ở trên đó, có trời biết để có thể cùng Khổng Hi Nhan... cô đã cho đặt riêng cái giá vẽ này.
Nghĩ đến đây Trì Vãn Chiếu mím môi, ánh mắt đặt trên bản vẽ, trước mắt dường như tái hiện hình ảnh Khổng Hi Nhan với mái tóc dài buông xõa giống như tảo biển, gương mặt hoàn mỹ, dáng vẻ xinh đẹp, đôi chân thon dài, làn da trắng nõn.
Đẹp đến chấn động lòng người.
Làm cho cô khó khăn để giữ mình.
Trì Vãn Chiếu nhặt quần áo đầy mặt đất ném vào trong giỏ, ánh mắt dừng lại trên những thứ kia, lại nghĩ đến Khổng Hi Nhan sẽ lén mua mấy thứ này làm cho tâm tình của cô liền không ngừng vui vẻ, ngay cả khóe môi vẫn treo nụ cười khẽ.
Cô rất muốn ôm cô ấy.
Ý niệm này hiện lên trong đầu cô, cô nhanh chóng dọn dẹp phòng vẽ tranh sau đó xông vào phòng tắm rồi leo lên giường, Khổng Hi Nhan ngủ rất say, cô trở về phòng cũng không nhỏ nhưng vẫn không đánh thức cô ấy, xem ra cô ấy rất mệt.
Tiếng hít thở của Khổng Hi Nhan đều đều, đầu vùi dưới gối, cơ thể cuộn lại, hai tay đặt trước ngực.
Tư thế ngủ giống như một đứa trẻ.
Trong ánh mắt Trì Vãn Chiếu tràn đầy yêu thương, sau khi nằm xuống cô ôm lấy Khổng Hi Nhan, cẩn thận giống như ôm giấc mộng thời niên thiếu, trong đôi mắt sáng của cô cuồn cuộn cảm xúc, cuối cùng cô cúi đầu hôn lên mái tóc của Khổng Hi Nhan, hít một hơi thật lâu.
Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan bị ánh mặt trời chiếu vào đánh thức, ánh nắng tháng chín đã rất nóng, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho căn phòng sáng lên.
Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, vẻ mặt vẫn mơ màng, suy nghĩ một hồi mới hoàn hồn, cô quay đầu nhìn qua bên cạnh, không có ai.
Khổng Hi Nhan xuống giường mang dép, cầm điện thoại xem đã gần mười giờ rưỡi, thảo nào Trì Vãn Chiếu không có ở đây, giờ này 80% là đi làm, không biết sao người này có nhiều tinh lực đến như vậy, không biết mệt mỏi.
Cô oán thầm, sau đó đứng dậy dọn dẹp lại phòng rồi xuống lầu, Yên Yên đang ngủ trên sofa, nhìn thấy cô đã thức dậy nó ngóc đầu lên kêu meo meo, Khổng Hi Nhan ôm lấy nó ngồi xuống sofa một lúc lâu.
Bữa trưa một người một mèo giải quyết một cách vội vàng.
Cơm nước xong xuôi Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đi lên lầu hai, cô đứng trước phòng vẽ tranh, nghĩ đến đêm qua điên cuồng cô đỏ mặt, Yên Yên từ trong lòng cô nhảy xuống nghênh ngang đi vào, cô cắn môi đi theo phía sau nó.
Phòng vẽ tranh hơi khác với những gì cô đã thấy tối qua.
Tối hôm qua tầm mắt quá tối, cô lại không bật đèn, nhìn không quá rõ ràng.
Giờ phút này đứng trong phòng vẽ tranh, ánh mặt trời chiếu lên người, đường nhìn của cô đã rõ ràng.
Tất cả tranh lớn nhỏ treo trên tường đều lồng kính, còn có mấy cái giá vẽ, có tranh vẫn chưa vẽ xong cũng có những tấm chưa bồi*, ánh mắt cô lướt qua những bức chân dung này trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
*Bồi (thuật ngữ gọi là trang biểu) là chỉ các tấm thư họa không lộng vào khung kính, tấm thư họa được bồi bằng lụa và giấy theo một cách đặc biệt để có thể cuộn lại quanh một trục mang đi hoặc trải ra và treo lên tường.
Lúc trước ở nhà cũ khi cô nhìn thấy các tập tranh cô cho rằng đó chỉ là niềm yêu thích của tuổi trẻ, những năm tháng xung động điên cuồng của tuổi trẻ cho nên có những tập tranh đó cũng không có gì lạ.
Lúc trước cô ở quê nhìn thấy những quyển sách ảnh này chỉ cho rằng là một phần tuổi trẻ thích, khi đó chính là tuổi xúc động điên cuồng, cho nên có những quyển sách ảnh đó không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng không nghĩ...
Hóa ra không phải.
Yêu mến của Trì Vãn Chiếu lúc niên thiếu theo thời qua đi không chỉ không lắng lại mà càng nảy nở hơn, những bức tranh này chính là minh chứng tốt nhất...
Trong những năm tháng xa cách, cô ấy dùng cách của mình để yêu cô.
Cho dù cô vốn chẳng biết có một người như vậy tồn tại.
Ngốc!
Rất ngốc!
Ngu ngốc đến mức làm cô đau lòng!
Khổng Hi Nhan ngồi trên sofa trong phòng vẽ rất lâu, trong không khí khuếch tán mùi hương nhàn nhạt, rất giống như mùi hương tối hôm qua.
Yên Yên ở trong gây rối, thỉnh thoảng có tiếng kêu của nó truyền đến, meo meo rất thê lương, Khổng Hi Nhan nghe thấy liền đứng dậy đi vào căn phòng bên trong phòng vẽ tranh, nhìn thấy trên cổ Yên Yên treo một dây thắt lưng màu đen, nó muốn từ bên trong chui ra, không ngờ kích thước của nó quá lớn, đã cố nhưng không thoát ra được cho nên mới kêu lớn như cầu cứu.
Khổng Hi Nhan bước len, cởi nút thắt mở ra, Yên Yên thuận lợi thoát ra, Khổng Hi Nhan cầm thắt lưng từ trên sofa lên, ngay sau đó liền đỏ mặt.
Đây là... cái mà tối qua dùng?
Cô ôm theo nghi ngờ cúi đầu, nhìn mấy vật phẩm khá quen mắt trên sofa, Yên Yên đã ôm một món khác chơi đùa, mặt Khổng Hi Nhan đỏ bừng, cô nhanh chóng ném đồ trên tay lên sofa, ôm lấy Yên Yên ra khỏi phòng vẽ tranh.
Đứng ở bên ngoài, cô mới cảm thấy xấu hổ quá trời quá đất, tối qua Trì Vãn Chiếu động kinh rồi.
Nhất định là động kinh.
Nếu không động kinh sao lại mua mấy thứ này.
Nhất định...
Khổng Hi Nhan suy nghĩ nửa ngày không nghĩ được từ nào để hình dung, cuối cùng tức giận khóa cửa lại, ôm Yên Yên xuống lầu.
Vừa đi đến bên cạnh sofa liền thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn điện thoại, là tin nhắn Trì Vãn Chiếu gửi tới.
Em dậy chưa?
Khổng Hi Nhan không nghĩ ngợi lập tức trả lời: Chưa dậy!
Vừa gởi đi tiếng chuông điện thoại đã vang lên, cô bắt máy liền nói:
"Trì Vãn Chiếu, chị là yêu tinh biến hình hả, tối hôm qua chị..."
Lời còn chưa nói xong đã bị người ta ngắt lời, đầu bên kia có tiếng cười khẽ, sau đó giọng của Đồng Duyệt vang lên:
"Hi Nhan, là chị."
Khổng Hi Nhan sửng sốt, cô đưa điện thoại ra xem, nhìn thấy hai chữ Đồng tỷ hiển thị trên màn hình, gương mặt vốn đỏ chưa hết lúc này càng đỏ hơn, cô ra vẻ bình tĩnh nói:
"Chị Đồng, có chuyện gì sao?"
Đồng Duyệt thu lại ý cười, giọng điệu như bình thường:
"Em có rảnh không? Chị muốn nói chuyện với em về kịch bản của Lưu Ly vô quy."
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Dạ được, chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Đồng Duyệt do dự:
"Nửa tiếng sau, chị bảo Tiểu Thu đi đón em."
Khổng Hi Nhan trả lời:
"Được, nửa tiếng sau gặp."
Hai người đồng thời cúp máy, lúc Khổng Hi Nhan lên lầu thì nhận được tin nhắn của Đồng Duyệt: Hi Nhan, Trì tổng là yêu tinh biến thành à?
Khổng Hi Nhan nhìn thấy những lời này mặt liền đỏ bừng, trả lời Đồng Duyệt ba chữ: Em không biết! !
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô ném điện thoại của mình lên giường đi thay quần áo.
Lúc Phó Thu đến cửa Khổng Hi Nhan đã chuẩn bị xong, trên người mặc chiếc váy dài HT không tay màu hồng nhạt, giày cao gót nhọn màu trắng, mái tóc dài thắt thành bím tóc bánh quai chèo ở sau đầu, gương mặt trắng nõn trang điểm nhẹ, ánh mặt trời chiếu lên da càng thêm trắng nõn lóng lánh, Phó Thu đứng ở cửa nhìn Khổng Hi Nhan đi tới cười nói:
"Khổng tỷ, chị chuẩn bị đi thảm đỏ à?"
Khổng Hi Nhan liếc nhìn cô bé này:
"Em lại bắt đầu lắm lời nữa rồi!"
Phó nhún vai:
"Không có nha! Có