Có Trì Huyên gia nhập, bên cạnh Khổng Hi Nhan liền ồn ào, Trì Huyên dường như rất quen thuộc với mỗi một bức tranh, nói đến đều rất rõ ràng.
"Chị dâu, chị xem, đây là ba năm trước Bạch lão sư vẽ, một bức là vào mùa thu năm ngoái ở Luân Đôn..."
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Trì Huyên, lúc Trì Huyên nói chuyện trong mắt đều có những ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái, đúng chuẩn fangirl. Trì Huyên bị nhìn chằm chằm hồi lâu liền quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
"Chị dâu nhìn em làm gì?"
Khổng Hi Nhan khẽ cười:
"Xem ra em quả thật rất ngưỡng mộ Bạch lão sư."
Am hiểu rất rõ ràng về tất cả các bức tranh nhất định không chỉ là thích bình thường, Trì Huyên nghe vậy gật đầu thật mạnh:
"Tất nhiên rồi, Bạch lão sư là người bây giờ em ngưỡng mộ nhất, cả về quan điểm tình yêu của anh ấy, thà thiếu chứ không tạm bợ! Nghe nói đến giờ trái tim anh ấy vẫn còn chất chứa mối tình đầu, nhiều năm qua vẫn chưa có bạn gái dù chỉ là một, chị dâu nói người như vậy đáng để ngưỡng mộ đúng không?"
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút:
"Trình độ học thuật của Bạch lão sư quả thật đáng để ngưỡng mộ, nhưng quan điểm tình yêu chị cho rằng không đáng."
Trì Huyên không ngờ Khổng Hi Nhan lại nói như vậy, cô sửng sốt, không hiểu lắm:
"Vì sao?"
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Huyên, sắc mặt ôn hòa:
"Tiểu Huyên, nếu chị là Bạch lão sư, chị sẽ quay lại."
Trì Huyên muốn thay Bạch Diệp giải thích:
"Đó là bởi vì khi đó Bạch lão sư cũng bị gạt, anh ấy cho rằng mối tình đầu đã kết hôn, anh ấy..."
Sắc mặt Khổng Hi Nhan trở nên nghiêm túc:
"Bởi vì 50% không chắc chắn liền buông bỏ 50% hạnh phúc có thể nắm trong bàn tay, Tiểu Huyên, chị vẫn không thể đồng ý."
Lúc hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói truyền đến:
"Sao em biết là 50% hay chỉ có 1%?"
Khổng Hi Nhan khẽ cười nói:
"Nếu là người tôi thích, cho dù chỉ có 0,1% cơ hội, tôi cũng sẽ tranh thủ."
"Huống chi Bạch lão sư từng cùng mối tình đầu ở bên nhau, sao lại không biết thái độ làm người của cô ấy, có lẽ cơ hội của họ còn lớn hơn 50%."
Người ở phía sau tiếp tục trả lời:
"Đúng vậy, cơ hội của hộ quả thật lớn hơn 50%."
Giọng nói này rõ ràng không phải là Đồng Duyệt.
Khổng Hi Nhan nhíu mày, cùng Trì Huyên nhìn nhau, hai người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở phía sau họ.
Không giống ở trong tivi, người trước mắt trẻ tuổi hơn, hôm nay Bạch Diệp không mặc âu phục mà là một bộ quần áo giản dị, hai tay chắp phía sau, cũng không có cảm giác lạnh lùng nghiêm túc mà có chút ôn hòa.
Anh ta mỉm cười với Trì Huyên và Khổng Hi Nhan, Trì Huyên mở to hai mắt:
"Bạch... Bạch... Bạch lão sư!"
Đôi mắt sáng tràn ngập hưng phấn và ngạc nhiên, Khổng Hi Nhan không hề hoài nghi một giây tiếp theo Phó Thu sẽ lấy ra giấy bút muốn xin ký tên, cô kéo tay Trì Huyên, đứng chắn phía trước một bước sau đó nói:
"Bạch tiên sinh."
Mấy người phía sau Bạch Diệp mặc âu phục, bọn họ vây quanh Bạch Diệp, Đồng Duyệt cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Hôm nay tiến vào ngoại trừ chính thương danh viện*, cũng có không ít gương mặt quen thuộc trong giới giải trí, họ đương nhiên cũng quen biết Khổng Hi Nhan, nhìn thấy cô đang nói chuyện với Bạch Diệp, sôi nổi thì thầm.
*Chính thương danh viện: chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách có quan hệ chính trị và thương gia
"Đó là Khổng Hi Nhan đúng không? Cô ấy quen biết Bạch lão sư?"
"Không giống lắm."
"Tôi cũng cảm thấy không giống, bất quá nói đi nói lại thì các người thấy chuyện của cô ấy và Trì tổng của Cảnh Yên thế nào?"
"Ý anh là chuyện trước đó họ thể hiện tình cảm trên Weibo? Chậc chậc, nếu là tôi tôi sẽ nói giấu đầu lòi đuôi! Hai người vốn kết hôn giả, chưa từng có tin tức gì, bây giờ lại ân ân ái ái, 80% là xào nhiệt."
"Nói cho mấy người biết một bí mật, lúc trước Khổng Hi Nhan và Sài Nhân ở nông thôn quay phim, Trì tổng đi thăm, nhưng chuyện này không hề truyền ra, các người nói là thăm ai đây."
"Nghĩ như vậy thì có chút đáng thương, xem ra, hai người này tám phần là năm nay sẽ ly hôn."
Nói xong ba người bọn họ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan đang nhìn và nói chuyện với Bạch Diệp:
"Xin lỗi Bạch tiên sinh, vừa rồi chúng tôi đi xa vấn đề rồi."
Bạch Diệp nhìn chằm chằm cô:
"Cô nói không sai, làm sao xa."
"Trong tình cảm, ta vốn là một người hèn nhát."
Nói đến đây anh ta quay đầu nhìn Trì Huyên, chớp mắt nói:
"Ở phương diện tình cảm, có lẽ em nên học thêm vị tiểu thư này."
Trì Huyên lưỡng lự không biết nên nói gì, Khổng Hi Nhan nhìn Bạch Diệp cười khẽ.
Bạch Diệp cũng khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Phòng tranh có rất nhiều người, bởi vì sự xuất hiện của Bạch Diệp có khá nhiều bạn trẻ tuổi tác xấp xỉ Trì Huyên chen lấn tới, Trì Huyên ngước mắt liền thấy rất nhiều người đã đứng ở bên cạnh Bạch Diệp.
"Bạch lão sư, bức tranh này là ngài vẽ vào ba năm trước à?"
"Bạch lão sư, màu sắc của bức tranh này..."
Thỉnh thoảng có tiếng vệ sĩ ngăn lại, Bạch Diệp thẳng lưng rời khỏi tầm mắt của Khổng Hi Nhan và Trì Huyên.
Đồng Duyệt đã đi đến được bên cạnh hai người, hỏi:
"Mọi người nói chuyện gì đó?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Không có gì, không ngờ Bạch tiên sinh rất bình dị gần gũi."
Có tài hoa, có kiêu ngạo, nhưng không khí thế bức nhân, vừa rồi nói chuyện với cô cũng rất lịch sự biết tiến biết lui, rất ga lăng phong độ.
Điều này khác với trong tưởng tượng của cô.
Đồng Duyệt nghe Khổng Hi Nhan nói vậy thì cười nói:
"Dĩ nhiên rồi, Bạch lão sư là nổi tiếng ga lăng, đi thôi, phòng thứ tư sắp mở rồi."
Khổng Hi Nhan theo ánh mắt của cô nhìn qua.
Lối vào phòng tranh thứ tư có hai người đàn ông mặc âu phục đang đứng, cánh cửa vốn đóng chặt cũng đã mở ra, dần dần có người đi vào, nàng kéo cổ tay Trì Huyên xuống, nhìn thấy ánh mắt Trì Huyên còn nhìn chằm chằm theo hướng Bạch Diệp rời đi, Đồng Duyệt cũng thấy vậy, cô cười nói:
"Tam tiểu thư, đợi lát nữa Bạch tiên sinh sẽ đích thân mở ra bức chân dung thần bí, hay là chúng ta vào trước?"
Trì Huyên nghe Đồng Duyệt nói thì hoàn hồn, gật đầu:
"Được."
Ba người lần lượt đi vào phòng tranh thứ tư.
Phòng tranh thứ tư chia trong phòng và ngoài phòng, ngoài phòng ở chính giữa đặt cái bàn trắng, mấy hàng để đứng, có lẽ dành cho hội đấu giá.
Khổng Hi Nhan và Trì Huyên đi theo phía sau Đồng Duyệt.
Trong phòng cũng rất lớn.
Bốn bức tường đều treo tranh, ánh đèn chiếu lên mặt kính thủy tinh phản chiếu, Khổng Hi Nhan nhìn thấy ở chính giữa đặt sáu khung tranh lồng kính, đều dùng vải trắng che lại, cô qua xem còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy phía sau có người lẩm bẩm:
"Ồ? Tại sao là sáu bức tranh nhỉ?"
"Tại sao lại nhiều hơn một bức?"
"Bức chân dung thần bí nhiều hơn một bức."
"Nhìn bức chân dung thần bí..."
Vô số tiếng trò chuyện truyền đến, ngay cả Khổng Hi Nhan cũng tò mò nhìn Đồng Duyệt:
"Xảy ra chuyện gì?"
Đồng Duyệt nhún vai:
"Chị cũng không rõ lắm."
Trì Huyên tiếp