Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 34


trước sau


Khổng Hi Nhan nửa đêm không ngủ được.


Không biết là lo lắng mình sau khi ngủ lại không cẩn thận làm chuyện ngu xuẩn hay là vì vừa xảy ra chuyện quá kích thích khiến cô khó có thể ngủ được, nửa đêm, cô cứ như vậy mở to mắt nhìn Yên Yên ngủ say.

Ngày hôm sau, đôi mắt của cô sưng lên, quầng thâm rất lớn, sau khi ăn sáng và lên xe, cô nghe theo lời của Trì Vãn Chiếu ngủ ở ghế sau.

Yên Yên rất phấn khích, thay thế vị trí lái phụ của cô.

Khổng Hi Nhan vỗ vỗ mặt mình, cô quá buồn ngủ cũng không tranh chấp với Trì Vãn Chiếu, nghe lời ngủ ở ghế phía sau, lúc đầu cô tựa vào lưng ghế, nhưng xe xóc nảy, cô dần dần nằm xuống, Trì Vãn Chiếu từ gương xe nhìn thấy tư thế của người kia không ổn, cô dừng xe giúp Khổng Thư Nhan cởi giày, nghiêng người, còn dùng gối đặt dưới đầu Khổng Hi Nhan.

Mãi cho đến khi Khổng Hi Nhan thoải mái lông mày không còn nhíu lại nữa, Trì Vãn Chiếu mới yên tâm tiếp tục trở về lái xe.

Đến thị trấn gần nhất của thôn Trường Ninh đã bốn tiếng đồng hồ sau, lái xe lqua lại khiến Khổng Hi Nhan ngủ rất thoải mái, giữa đường cô cũng tỉnh hai lần, còn tưởng rằng mình đá văng giày, trong lòng cô yên lặng oán giận về tướng ngủ quá kém của bản thân.

Trách tới trách lui nhưng trạng thái này là quá thoải mái, và cô không cam lòng để thay đổi.

Mãi cho đến khi trước khi xuống xe cô bị đánh thức bởi Trì Vãn Chiếu, cô mới buộc lại tóc dài, mang giày và sửa sang lại quần áo.

Trì Vãn Chiếu đậu xe trong bãi giữ xe ngoài trời của một siêu thị trong thị trấn, sau khi xuống xe, Khổng Hi Nhan nhìn vào thời gian, gần giữa trưa, cô hỏi:

"Trì tổng, hay là chúng ta đi ăn trưa trước đi?"

Thị trấn này cô đã tới vài lần, coi như là quen thuộc.

Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Được rồi. "


Khổng Hi Nhan đem thức ăn cho mèo đặt ở trong xe, hầu hạ Yên Yên xong mới cùng Trì Vãn Chiếu rời đi.

Gần siêu thị có không ít tiệm cơm, Khổng Hi Nhan vẫn mang nón rộng, khẩu trang màu đen, mái tóc dài xõa ra bên má, cô dùng ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng chọn một tiệm cơm không nhiều người.

Lúc vào tiệm, trong tiệm không có ai cũng chỉ có 4 5 bàn.

Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu vào chọn một vị trí gần bên trong nhất, có phong cảnh và cây che chắn, còn có vách ngăn nhỏ, quả thật nhìn không ra bên trong là ai đang ngồi.

Bồi bàn là một cô bé hai mươi tuổi, thấy Trì Vãn Chiếu cúi đầu gọi món, cô nhìn chằm chằm Trì Vãn Chiếu nghiêng mặt, cười tủm tỉm nói:

"Chị gái này thật xinh đẹp, ở gần đây sao? Chị có thể cho em xin wechat được không? Cửa tiệm của tụi em cung cấp rất nhiều mã giảm giá, chị cứ đến đây bên em sẽ giảm giá cho chị bất cứ lúc nào! "

Trì Vãn Chiếu bình tĩnh chọn hai món ăn:

"Hai món ăn này, cảm ơn em."

Cô bé này vẫn không từ bỏ ý định truy đuổi hỏi:

"Chị thật sự không cân nhắc sao? "

"Không cần."

Khổng Hi Nhan nghe được lời của cô cười khẽ lên tiếng.

Không ngờ ở thành phố B sấm rền gió cuốn này, một người mặt lạnh cũng khiến người ta câm như hến như Trì tổng cũng bị một cô bé quấy rầy đến cau mày, dáng vẻ không thể làm gì được, lúc này Trì Vãn Chiếu giống như không phải một vị tổng tài cao cao tại thành phố B.

Mà chỉ là một người bình thường.

Vì vậy, người bình thường kia nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của cô, chỉ vào cô giới thiệu: "Em gái, em mà nói như vậy một lần nữa, vợ tôi sẽ không vui."

Khổng Hi Nhan: ...

Cô bé thức thời rời đi.

Món xào rất nhanh liền đưa lên, Khổng Hi Nhan ở trên xe ngủ một giấc, kỳ thật không có khẩu vị gì, cô ăn chút cơm liền cầm chén nhìn Trì Vãn Chiếu. Mái tóc dài vẫn buộc lên như trước, lộ ra trán trắng nõn, vẽ ngũ quan đoan trang tao nhã, người kia trang điểm nhạt, dung mạo tuyệt đẹp, cử chỉ tao nhã.

Chỉ là tính khí lạnh lùng và kiêu ngạo đã giết chết một đám người trong vài giây.

Khó trách vừa rồi cô bé kia hăng hái dán tới.

"Ăn no rồi?"

Trì Vãn Chiếu bất ngờ hỏi, Khổng Hi Nhan thu hồi ánh mắt, buông chén đũa xuống:

"No rồi. "

"Đi thôi."

Hai người vừa mới đừng dậy, cô bé lên món vừa rồi đang cầm một chén không lớn lắm đi tới đây, đặt trên bàn nói với Trì Vãn Chiếu:

"Chị nè, hhôm nay đặc biệt tặng! "


Trì Vãn Chiếu nhìn lên:

"Cảm ơn em, không cần."

Cô bé thở dài:

"Chị thực sự không cần nó? Món này là canh Trăm năm hảo hợp. "

Mắt thấy Trì Vãn Chiếu đang muốn nhíu mày,

Khổng Hi Nhan cười:

"Thật sự không cần..."

"Đặt xuống đi."

Trì Vãn Chiếu thản nhiên nói, ngửa đầu:

"Cảm ơn. "

Cô bé này nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu nhất thời mặt đỏ bừng, trong mắt đều đều ngôi sao nhỏ, lắp bắp trả lời:

"Không... không cần khách sáo. "

Nhìn cô bé kia quay đầu rời đi, Khổng Hi Nhan trêu chọc nói:

"Gương mặt này của Trì tổng quả thật già trẻ ăn thông. "

Trì Vãn Chiếu liếc nhìn bộ dáng cười trên sự đau khổ của người khác kia, rũ mắt dùng thìa múc canh uống một ngụm, rất ngọt, có ngân nhĩ, bách hợp, rất đặc, cô mím môi liền đẩy tới trước mặt Khổng Hi Nhan.

"Ăn canh."

Khổng Hi Nhan thường không thích uống những món canh ngọt như thế này, ngửi thấy mùi vị liền lắc đầu:

"Không ăn đâu. "

Trì Vãn Chiếu lại đem chén canh đẩy về phía cô nói:

"Đây là tôi dùng mặt đổi lấy, Khổng tiểu thư không ăn quá đáng tiếc. "

Khổng Hi Nhan nhịn cười.

Quả thật đáng tiếc.

Cô cúi đầu múc một muỗng đặt trong miệng, có vẻ không có khó uống như suy nghĩ.

Cô nhịn không được ăn thêm hai ba miếng.

Một phần bát canh nhỏ bị người nói không ăn ăn hết, Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm vào chén rỗng, trên mặt chậm rãi hiện lên tia ngượng ngùng, Trì Vãn Chiếu mang theo vẻ mặt hững hờ chờ cô ăn xong đi trả tiền.

Hai người trở lại xe Yên Yên còn đang ngủ, Khổng Hi Nhan tự giác đi đến cốp xe lấy hành lý, Trì Vãn Chiếu dùng túi xách cho mèo đặt Yên Yên vào, đóng cửa xe đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan.


Để cho Khổng Hi Nhan cõng nó trên lưng.

Khổng Hi Nhan: ...

Trì Vãn Chiếu không lên tiếng giúp Khổng Hi Nhan đeo xong túi lên lưng, cầm lấy hai cái rương hành lý từ tay người kia, đều rất nặng, xách theo có chút vất vả, cô đem hai cái rương hành lý hợp lại một, đem túi lớn màu đen đặt ở trên, cuối cùng đưa cho Khổng Hi Nhan cái rương nhỏ của mình.

Khổng Hi Nhan: ...

"Để tôi tự cầm."

Trì Vãn Chiếu cũng đẩy tay cô ra:

"Cứ như vậy, đi thôi."

Khổng Hi Nhan mang theo Yên Yên và xách rương nhỏ đi theo phía sau Trì Vãn Chiếu, lặng lẽ nói:

"Cảm ơn. "

Trì Vãn Chiếu nhìn cô: "Khổng tiểu thứ, tôi không thích một câu nói đi nói lại nhiều lần."

Trong đầu Khổng Hi Nhan chợt vang lên câu nói của Trì Vãn Chiếu sau khi cô nói cảm ơn.

Cô ấy nói: chúng ta là mối quan hệ hợp pháp, không cần khách sáo.

Mối quan hệ hợp pháp.

Khổng Hi Nhan đột nhiên cảm thấy từ này. Nó không chỉ là ý nghĩa của trên giấy tờ.

Họ đón một chiếc xe chuyên giao hàng ở cổng thị trấn, Trì Vãn Chiếu muốn tự mình lái xe, nhưng con đường này là đường đất, phòng ngừa trời sẽ mưa sẽ bị lún, không an toàn lắm, cho nên liền từ bỏ, cô đi theo phía sau Khổng Hi Nhan ngồi lên xe.

Sau một tiếng xóc nảy, họ đến một thôn, Khổng Hi Nhan mỉm cười:

"Sắp tới rồi."

Thôn này cách thôn Trường Ninh không xa, giữa chừng phải đi qua ba thôn, sau đó leo lên núi, liền đến.

Thôn Trường Ninh bị mắc kẹt ở giữa hai ngọn núi.

Trì Vãn Chiếu nhìn đường núi lầy lội còn có đám trâu bò còn có một đàn gà vịt và ngỗng chạy qua dưới chân, sắc mặt nặng nề.

Nửa tiếng nữa.

Khổng Hi Nhan mang theo Trì Vãn Chiếu ngồi lên một chiếc xe bò, hai con trâu già hổn hà hổn hển bước đi rất chậm, trên lưng buộc mấy sợi dây thừng lớn, hai người ngồi trên tấm ván gỗ phía sau xe.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện