Trì Vãn Chiếu và Vương Hải Ninh lần đầu tiên gặp nhau cũng không phải ở nước A.
Mà là ở thành phố B.
Lúc đó, cô theo Trì Trác trở về thăm gia đình, gần nhà cũ gặp Vương Hải Ninh và mẹ cô, người phụ nữ kia cười rất dịu dàng nhút nhát, nói với cô:
"Gọi dì Vương là được rồi."
Cô gọi và tin ba mình, nghĩ rằng họ chỉ là những người bạn cũ lớn lên cùng nhau.
Cô thậm chí còn âm thầm khâm phục người phụ nữ này.
Thật không phải là dễ dàng với một người phụ nữ sống một mình nuôi nấng một đứa trẻ.
Thật đáng tiếc một cú tát vào mặt đến quá nhanh.
Chưa tới hai năm, ba cô đã tổ chức một cuộc họp gia đình, tuyên bố rằng ông có một đứa con, tên là Vương Hải Ninh.
Thật là mỉa mai.
Cô không thể tin rằng cô đã ngưỡng mộ một người phụ nữ như vậy.
Cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, cực kỳ buồn cười.
Nhưng thế giới này luôn có những sự trùng hợp, bạn càng không muốn, nó sẽ xảy ra.
Trì Vãn Chiếu sốc lại tinh thần, nghe Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh cô giới thiệu:
"Vương Hải Ninh, bọn họ đều thích gọi chị ấy là Vương lão sư, còn vị này..."
"Chị biết."
"Tổng tài của Cảnh Yên Trì Vãn Chiếu, ngưỡng mộ đã lâu."
Khổng Hi Nhan không nghĩ tới Vương Hải Ninh biết đến Cảnh Yên, có phải chị ấy cũng lên mạng xem chuyện nhàn rỗi trên mạng, vậy chuyện của cô?
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu nó.
Nhưng cũng chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì với Vương Hải Ninh.
Họ chưa bao giờ nói về những vấn đề cá nhân này trong ba năm, và cô nghĩ rằng Vương Hải Ninh không biết.
Tâm tình Khổng Hi Nhan trong nháy mắt có chút phức tạp, Vương Hải Ninh cùng Trì Vãn Chiếu chào hỏi sau đó bộ dạng không liên quan nhìn Khổng Hi Nhan hỏi:
"Lần này trở về mấy ngày? "
Vốn dĩ định trở về một tuần, nào ngờ trên đường trì hoãn hai ngày, trở về ít nhất còn phải hai ngày, cho nên chỉ có bốn ngày.
Vương Hải Ninh gật gật đầu:
"Đủ rồi, Viên Viên và những người khác đều đang đợi. "
Trì Vãn Chiếu mím môi, không nói một lời.
Ba người đứng ở cửa thôn giới thiệu lẫn nhau, Viên Tuấn Sinh đã dẫn theo Viên Viền còn có mấy đứa nhỏ đi tới, chạy ở phía trước là tiểu mập mạp, so với đứa nhỏ bình thường cao hơn rất nhiều, bộ dạng khỏe mạnh, hắn chạy đến trước mặt Khổng Hi Nhan đứng vững, vẻ mặt hưng phấn gọi:
"Khổng lão sư! "
Trong thôn tổng cộng có hơn hai mươi đứa trẻ, lớn có nhỏ có, hiện tại có mấy đứa nghe được tin Khổng Hi Nhan trở về ăn cơm xong liền lạch bạch chạy tới.
Tiểu mập mạp chính là một trong số đó.
Khổng Hi Nhan nói với Vương Hải Ninh:
"Hải Ninh, vậy chị giúp chị chiếu cố Trì tổng, em nói chuyện với tụi nhỏ. "
Vương Hải Ninh mỉm cười:
"Được rồi, đi đi."
Cái miệng của người trong làng lớn đến mức không thích hợp để trò chuyện, Vương Hải Ninh thấy Trì Vãn Chiếu mang theo hành lý trên vai còn mang theo túi xách, cô vươn tay nói:
"Tôi giúp cô xách. "
Trì Vãn Chiếu đầu nghiêng mắt nhìn cô, cắn răng, âm thanh như gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo:
"Cảm ơn, không cần."
Vương Hải Ninh cũng không cường cầu, sắc mặt như thường đi phía trước dẫn đường.
Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau cô nhìn bóng lưng người kia bọc trong áo bông nhìn có vẻ mập mạp.
Mấy năm qua không gặp, Vương Hải Ninh tựa hồ không thay đổi nhiều, có lẽ thường xuyên cùng bọn nhỏ trộn lẫn với nhau, trên người người đó có hơi thở thanh xuân, tuy rằng không trang điểm, mái tóc dài cũng tùy ý buộc lên sau đầu, nhưng không thể không thừa nhận.
Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu măt mũi vẫn có vài phần giống nhau.
Cô thản nhiên thu hồi ánh mắt, theo Vương Hải Ninh đi tới trước cửa nhà, là nhà gỗ, không lớn, trên cửa không khóa, bên trong có ánh sáng chiếu ra.
Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà được xây bằng gạch và tráng xi măng, ghé sát vào nhìn, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy vết nứt, Trì Vãn Chiếu từ nhỏ đến lớn chưa từng sống trong một căn nhà như vậy, lập tức không khỏi nhíu mày.
Vương Hải Ninh đẩy cửa đi vào, Trì Vãn Chiếu đi theo.
Trên nền bê tông, trong phòng chính có một cái bàn vuông, một vài cái ghế đẩu bị thiếu góc, không phải đèn sợi đốt mà là bóng đèn mờ treo trên đỉnh, không sáng lắm, lúc mở cửa bị gió thổi, còn lắc lư vài cái.
Có ba phòng sau nhà chính, Vương Hải Ninh chỉ vào một trong số đó nói:
"Để cô chịu khổ rồi, buổi tối liền ngủ căn phòng này đi. "
Căn phòng kia vốn là phòng để đồ, lúc trước Khổng Hi Nhan nói dẫn bạn về, Vương Hải Ninh mới đơn giản thu dọn, vốn tưởng rằng là bạn tốt của Hi Nhan, nhất định biết tình huống ở đây, không nghĩ mang về lại là Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu theo hướng ngón tay Vương Hải Ninh nhìn qua, trong phòng tối thui, cũng không biết có đèn hay không.
Vương Hải Ninh đi trước cô một bước, bước vào trong bật đèn lên, vốn là phòng để đồ, chỗ chắc chắn sẽ không quá lớn, một cái giường cũ xoay người cũng khó, Trì Vãn Chiếu mím môi không nói gì.
Yên Yên trong túi phía sau đang vặn vẹo, cô trầm mặc tháo túi ra, mở ra, Yên Yên nhất thời lộ đầu ra, meo meo lên tiếng.
Vương Hải Ninh nhìn xuyên qua người đang nửa ngồi nửa quỳ, giọng điệu lạnh nhạt nói:
"Trì tổng quả nhiên rất hứng thú, tới nơi này còn không quên mang theo thú cưng. "
Trì Vãn Chiếu lạnh lùng trở lời:
"Như nhau thôi."
Vương Hải Ninh dời tầm mắt, không để ý đến người kia nữa.
Yên Yên nghẹn trong túi nửa ngày giống như lấy lại tự do nhảy nhót, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ không ngừng, cuối cùng nhảy đến chân Trì Vãn Chiếu, meo meo hai tiếng trừng mắt tròn trịa nhìn cô.
Bộ dạng đáng thương.
Trì Vãn Chiếu chỉ cúi đầu nhìn một chút liền biết nó muốn gì.
Cô lạnh mặt lạnh lấy ra thức ăn cho mèo còn lại từ trong túi, hầu hạ Yên Yên ăn tối.
Vương Hải Ninh cứ như vậy đứng ở phía sau cô, biểu tình trên mặt biến đổi vài lần, cuối cùng dời tầm mắt, không nhìn về phía Trì Vãn Chiếu cùng con mèo.
Không khí trong phòng có chút xấu hổ, Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, chỉ có Yên Yên đang ăn thức ăn cho mèo ọp ẹp.
Trần gia cách đó không xa, Khổng Hi Nhan đang bị một đám trẻ vây quanh, cô bảo Trần Tuấn Sơn mở rương, bên trong không ít đồ cô đã mua, chỉ là văn phòng phẩm đã chiếm một cái rương.
Những đứa trẻ hào hứng ôm quà thuộc về mình, mỉm cười hai mắt long lanh.
Khổng Hi Nhan cười tủm tỉm sờ sờ đầu bọn trẻ, còn lấy ra không ít áo lông vũ chống lạnh từ trong túi đen ra, chia cho bọn nhỏ, nhìn thấy Trần Tuấn Sơn vẫn đứng bên cạnh, cô ngượng ngùng cười nói:
"Anh Sinh, xin lỗi tôi chỉ mua cho bọn nhỏ, lần sau khẳng định sẽ tặng quà bù cho mọi người!"
Trần Tuấn Sơn cười khoát tay:
"Đừng khách sáo, một mình cô ở bên ngoài không dễ dàng, tiết kiệm chút tiền, mua cho mình ít đồ ăn. "
"Nhìn cô xem, hình như lại gầy nữa rồi."
Khổng Hi Nhan sờ hai má mình, cười tủm tỉm:
"Nào có. "
Đây là sự thật, ai bảo tay nghề của Trì Vãn Chiếu rất tốt, cô đều cảm thấy mỗi ngày không phải Yên Yên muốn tập luyện, mà là cô phải tập luyện.
Hơn chín giờ một chút, bọn trẻ vui vẻ ôm quà trở về, Khổng Hi Nhan hứa với chúng sẽ không đi, sẽ ở đây cùng chúng vài ngày, Viên Viên bình thường thích dính lấy Khổng Hi Nhan, hiện tại nghe được câu này ngửa đầu hỏi:
"Khổng lão sư, vậy tối nay cô đừng trở về, ở nhà em được không? "
"Cô ngủ với em nha."
"Em rất nhớ cô."
Khổng Hi Nhan sờ đầu cô bé:
"Tiểu Viên, nhưng Khổng lão sư dẫn theo khách về đây, Khổng lão sư nhất định phải trở về. "
Trần Viên không tha ôm đùi cô:
"Không chịu, em không muốn cô đi. "
Trần Tuấn Sơn ôm Trần Viên đã cao nửa người:
"Ngoan, bình thường Vương lão sư dạy em như thế nào? Hãy lễ phép, Khổng lão sư còn có việc, em không được quậy. "
"Hơn nữa, Khổng lão sư chỉ là buổi tối trở về ngủ một giấc, sáng sớm mai em có thể gặp, phải không?"
Trần Viên được anh an ủi như vậy, ngược lại gật gật đầu:
"Được rồi. "
"Vậy ngày mai em sẽ đi tìm Khổng lão sư!"
Khổng Hi Nhan cười gật đầu:
"Được, cô chờ em."
Trần Viên lúc này mới cười buông ra.
Khổng Hi Nhan đem những thứ còn lại đặt ở nhà Trần Tuấn Sơn, bình thường lớp học ở gần Trần gia, cô mang về Hải Ninh cũng phải mang đi, quá phiền phức, còn không bằng để ở chỗ này.
Trần Tuấn Sơn tay chân nhanh nhạy xách một cái rương cùng túi màu đen đến góc tường, nói với Khổng Hi Nhan:
"Khổng lão sư, có muốn tôi đưa cô về không? "
Khổng Hi Nhan vội vàng khoát tay:
"Không cần, tôi tự về."
"Anh ở nhà cùng Viên Viên đi."
Trần Viên bị Trần Tuấn Sơn ôm trên người, vẫy tay chào Khổng Hi Nhan:
"Khổng lão sư ngày mai gặp. "
"Ngày mai gặp."
Khổng Hi Nhan sau khi chia tay Viên Viên liền mang rượng dồ của mình trở về nhà.
Đẩy cửa ra, Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh đều ở trong phòng, một người ngồi xổm đang cho Yên Yên ăn cơm. Cô xách hành lý đi vào, Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu đồng thời đứng dậy, nhưng Trì Vãn Chiếu ngồi lâu trên đất, chân tê, cô trơ mắt nhìn Vương Hải Ninh đi nhanh đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nhận lấy hành lý của Khổng Hi Nhan.
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu nhất thời giống như sắc trời bên ngoài.
Đen thui.
Vương Hải Ninh nhận lấy hành lý đưa vào phòng thứ hai, cô bật đèn nói với Khổng Hi Nhan:
"Mệt rồi. "
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Dạ."
Quả thật mệt mỏi, ở trên núi đi lâu như vậy, hai chân cô hiện tại đều mềm nhũn, cũng không biết Trì Vãn Chiếu như thế nào.
Khổng Hi Nhan thấy Vương Hải Ninh buông hành lý xuống, cô đi theo đi ra ngoài, Trì Vãn Chiếu đứng ở nhà chính, Yên Yên dưới chân vẫn đang đi vòng quanh cô, Khổng Hi Nhan mở miệng nói:
"Trì tổng, trước tiên tôi dẫn cô đi rửa mặt đi. "
Vương Hải Ninh đỡ vai cô:
"Để chị dẫn cô ấy đi."
Trì Vãn Chiếu mở tay