Ngày hôm sau gà vừa gáy Khổng Hi Nhan liền tỉnh lại, cô mở mắt liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vẫn ngủ ngon lành, cô cũng không quấy rầy, rón rén xuống giường, mở cửa nhìn thấy Hải Ninh đang đánh răng.
Khổng Hi Nhan đi tới đứng sau lưng cô, dụi dụi mắt, ỉu xìu, thỉnh thoảng dùng đỉnh đầu dụi lên lưng Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh nói năng không rõ ràng hỏi:
"Có chuyện gì vậy? "
Khổng Hi Nhan thở dài:
"Không có gì."
Chỉ là không ngủ ngon thôi.
Nghĩ đến đây, cô tiến đến trước gương nhìn, quả nhiên có quầng thâm nhàn nhạt.
Trì Vãn Chiếu tên chết tiệt này, sau khi nói một tràng khuyết điểm của cô thì-tên đó ngủ luôn.
Hết lần này tới lần khác người bên cạnh ngủ vô cùng bình yên ngọt ngào còn cô cô chỉ có thể ẩn trong bóng tối dùng đôi con ngươi bắn ra dao lạnh quét trên khuôn mặt tinh xảo của Trì Vãn Chiếu.
Vương Hải Ninh nghe được giọng điệu của cô chỉ suy nghĩ một lát, đừng cũng không nhìn, chỉ giống trưởng bối dặn dò:
"Ban ngày đi theo bọn nhỏ quậy tung, buổi tối còn không nghỉ ngơi thật tốt, có thể không mệt sao? "
Khổng Hi Nhan không cam lòng lên tiếng:
"Em cũng không muốn, là Trì Vãn Chiếu cô ấy..."
"Quên đi, không nói nữa."
Vương Hải Ninh mở miệng, cuối cùng từ từ bỏ lại một câu:
"Đừng ỷ vào tuổi trẻ, quá điên cuồng, tiết chế một chút." "
......
Cô nói xong liền rời đi, Khổng Hi Nhan phía sau như sét đánh ngang tai.
Không lâu, Khổng Hi Nhan ra khỏi cửa phòng tắm liền thấy Vương Hải Ninh cầm sách chuẩn bị rời đi, cô nhíu mày:
"Buổi trưa trong nhà không có ai, tụi em có thể qua nhà anh Sơn ăn cơm."
Vương Hải Ninh ừm một tiếng:
"Chị biết rồi."
Khổng Hi Nhan lúc này mới gật gật đầu, nhìn cô rời đi.
Nghĩ đến hôm nay nhà Trần Tuấn Sơn nhất định bận rộn, cô ăn xong cũng đi giúp đỡ một tay.
Sau khi ăn sáng, cô nhìn về phía phòng, nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên trong .
Lúc Khổng Hi Nhan vừa mới tới thôn Trường Ninh, Trần gia cũng không phải là bộ dường như bây giờ.
Khi đó cha mẹ Trần gia đều còn sống, hai ông bà tốt, gặp người liền cười tít cả mắt, nhất là bác Trần, phàm là trong thôn nhà ai gặp khó khăn, ông không chút do dự đưa tay ra giúp đỡ.
Đáng tiếc người tốt không sống lâu tai họa thì lưu nghìn năm.
Chưa đầy một năm, cha mẹ Trần Tuấn Sơn đi đến thị trấn mua đồ, song song gặp tai nạn xe, đâm chết họ là một đứa trẻ dưới mười tám tuổi, lái một chiếc xe mô tô ba bánh, gia cảnh nghèo khó.
Cuối cùng chỉ bồi thường qua loa chút ít.
Trần Tuấn Sơn cũng từ bên ngoài trở về nhà chăm sóc em gái.
Vốn dĩ mọi người trong thôn đều khuyên hắn dẫn Trần Viên đi ra bên ngoài, trong thôn này đã không còn người trẻ tuổi, lưu lại căn bản không có tiền đồ gì, không chỉ không lấy được vợ, còn có thể chậm trễ việc Viên Viên đi học.
Nhưng Trần Tuấn Sơn nhất quyết không đi.
Hắn nói ba hắn khi sinh thời vẫn luôn nói, trong thôn chỉ còn lại người già cùng trẻ em cho nên có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, con người sống trên đời không phải anh giúp tôi thì tôi giúp anh, không chừng, kiếp sau có duyên phận, còn có thể cùng làm người trong thôn.
Trần Tuấn Sơn là một người cố chấp, lúc ấy nói không đi thì thật sự không đi, mặc kệ ai ở trong thôn đến khuyên cũng không đi.
Sau đó, Khổng Hi Nhan đến, hắn nói:
"Khổng lão sư, nếu tôi rời đi, những người trong thôn sẽ ra sao? Tôi không phải là một người vĩ đại, và tôi cũng không muốn trở thành một người vĩ đại, nhưng nhìn họ, Tôi nghĩ đến ba tôi, tôi không thể rời đi. "
Khổng Hi Nhan cũng không khuyên hắn nữa.
Đương nhiên cũng biết mình khuyên không được.
Trần Tuấn Sơn không sợ khó khăn, ngày mùa đến từng nhà giúp đỡ, trồng trọt cắt cỏ trừ sâu thu hoạch, mọi việc đều không thiếu hắn.
Theo thời gian, người dân trong làng coi hắn như người thân.
Đặc biệt là những người già canh giữ căn nhà trống, nắm lấy tay của Trần Tuấn Sơn nói: "Đây là con trai tôi!"
Năm trước người trong thôn còn đang lo lắng hắn có thể tìm được vợ hay không, còn muốn đem hắn cùng cô nương thôn bên cạnh ghép cặp, về sau hắn mới thẳng thắn, mình có đối tượng kết giao mấy năm, đã đến giai đoạn nói chuyện cưới gả.
Cô gái ấy là người trấn trên, anh ta đi làm việc công nên mới quen cô ấy.
Vốn dĩ cha mẹ cô ấy không đồng ý, nhưng cô gái kia cùng người trong nhà ầm ĩ nổi rồi chiến tranh lạnh, trong nhà mới không thể không đồng ý, sau này ở chung phát hiện Trần Tuấn Sơn quả thật có thể chịu khổ, cũng để tùy con gái.
Người trong thôn kỳ thật đều có thể hiểu được cha mẹ cô gái ấy, gả đến một nơi hẻo lánh như vậy, chịu khổ vất vả không nói, chẳng may chịu ủy khuất cũng không biết đi đâu mà nói.
Cho nên bọn họ đối xử tốt gấp đôi với cô ấy, đến một lần đều phải để cho cô mang theo nhiều thịt cá trứng gà ấp mang về, thường xuyên qua lại, cha mẹ cô gái ấy cảm thấy hài lòng hơn nhiều.
Lúc này mới có chuyện đính hôn.
Khổng Hi Nhan sau khi đến Trần gia liền giúp người trong thôn rửa rau, nghe họ nói vợ của Tiểu Sơn rất đẹp, người lại tốt, tâm địa thiện lương, đứng cùng Tiểu Sơn trai tài gái sắc.
Cô không nhịn được mặt mày vui vẻ.
Dì Hai hàng xóm của Trần Tuấn Sơn, dùng cánh tay đẩy đẩy Khổng Hi Nhan:
"Khổng lão sư, hôm nay vợ cô có đến không?"
Vợ của cô...
Ánh mắt Khổng Hi Nhan quét về phía nhà, lúc cô rời đi, Trì Vãn Chiếu đang gọi điện thoại, cô cười khẽ:
"Có thể đến."
"Này, không tới cũng không sao."
"Vợ cô thoạt nhìn không giống người thích nói chuyện, có lẽ cũng không thích tham gia náo nhiệt."
Khổng Hi Nhan cúi đầu rửa rau, rũ mắt cười cười.
Trì Vãn Chiếu đang xử lý công việc trong phòng, cầm máy tính bảng, tín hiệu ở đây rất kém, rất khó kết nối, cô chọn từ bỏ.
Trong điện thoại thư ký Chu còn đang báo cáo tình hình cho cô, cô dùng đầu ngón tay nắm sống mũi, mở miệng nói:
"Được rồi, qua hai ngày nữa tôi sẽ trở về, chuyện của công ty tạm thời anh quản lý đi."
Thư ký Chu:
"Dạ."
Trì Vãn Chiếu định cúp điện thoại lại mở miệng hỏi:
"Bên kia Đồng Duyệt vừa bắt đầu?"
Tay thư ký Chu gõ trên màn hình:
"Vừa thả chút tiếng gió, hai ngày này sẽ có động tĩnh."
Trì Vãn Chiếu:
"Được rồi, tôi không hy vọng sau khi trở về còn nhìn thấy Quách Nhất Tích trong giới. "
Thư ký Chu nói:
"Trì tổng yên tâm đi, Hà gia cũng chuẩn bị ra tay. "
Trì Vãn Chiếu thản nhiên cúp máy.
Cô buông máy tính xuống, thấy Yên Yên nhàm chán nằm sấp bên giường, ỉu xìu lắc lắc đuôi, cô ôm lấy Yên Yên, chóp mũi áp lên chóp mũi béo mập kia:
"Có muốn đi ra ngoài không? "
Yên Yên:
"Meo meo!" "
Trì Vãn Chiếu nhìn vào đôi mắt của nó khẽ mỉm cười:
"Được rồi, ta sẽ đưa mi ra ngoài đi dạo."
Yên Yên hưng phấn kêu meo meo, Trì Vãn Chiếu ôm nó vào lòng đi ra ngoài, trên đường gặp phải Viên Viên đang chuẩn bị đi học, cô gọi:
"Viên Viên. "
Viên Viên quay đầu nhìn thấy cô, hào hứng hét lên:
"Vãn tỷ tỷ!"
"Đây có phải là mèo của chị không? Thật xinh đẹp!"
Cô bé kêu lên muốn sờ Yên Yên, Trì Vãn Chiếu nắm lấy chỗ cổ Yên Yên, đem đầu nó tiến lại gần:
"Sờ đi."
Viên viên lúc này mới cẩn thận sờ, lập tức cười hớn hở.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy cô bé vui vẻ hỏi:
"Tiểu Viên, buổi sáng nhìn thấy Khổng lão sư không?"
Viên Viên chỉ về phía nhà mình:
"Có, Khổng lão sư đang ở nhà em."
Trì Vãn Chiếu nghĩ đến tối hôm qua Khổng Hi Nhan nói hôm nay ở Trần gia ăn cưới, gật đầu:
"Được, cám ơn Tiểu Viên. "
Khuôn mặt nhỏ của Viên Viên đỏ bừng:
"Không cần khách sáo, Vãn tỷ tỷ."
Đằng sau cô bé có hai đứa trẻ đi tới, vừa đi vừa hét lên:
"Viên Viên, đi mau sắp muộn rồi!"
Viên Viên chào Trì Vãn Chiếu rồi chạy đi.
Yên Yên nằm sấp trên cổ tay Trì Vãn Chiếu, nặng nề, cô tiếp tục đi về phía Trần gia, trên đường gặp mấy người trong thôn, đều cười chào hỏi cô:
"Đây là vợ của Khổng lão sư."
"Thật đẹp."
"Đúng, tuyệt xứng với Khổng lão sư."
Trì Vãn Chiếu cười khẽ gật đầu đi ngang qua họ, trực tiếp đi tới Trần gia.
Sân lớn của Trần gia cũng không có tường bao quanh, chỉ là một khoảng lớn trống trải tráng xi măng, lúc này trong sân có không ít người đứng, có người đang giết gà giết vịt, có người đang mở nước rửa rau, Trì Vãn Chiếu chỉ liếc mắt nhìn trong đám người đó liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Khổng Hi Nhan.
Cô ghé sát vào tai Yên Yên nói:
"Đi đi." "
Yên Yên từ trên người cô nhảy thẳng xuống đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan, không giống như bình thường kêu meo meo với Khổng Hi Nhan, mà nghiêm túc nhìn con cá đang bị đánh vẩy trên tay dì hai bên cạnh Khổng Hi Nhan, đôi mắt xanh thẳm của nó chậm rãi híp lại, đang muốn nhảy qua bị Khổng Hi Nhan ôm lấy.
"Sao mi đến đây?"
Khổng Hi Nhan nhỏ giọng hỏi Yên Yên, sau đó nhìn về phía sau, Trì Vãn Chiếu đứng dưới nắng gắt, cơ thể bị gió thổi hơi nghiên nghiên, môi hồng, mắt ngọc mày ngài.
Chỉ là nhếch khóe miệng cười khẽ, khuôn mặt vốn lạnh lùng phút chốc sinh động, Khổng Hi Nhan có thể cảm giác được ngay lúc đó tim mình đập nhanh.
"Khổng lão sư, vợ cô đang chờ cô, còn không mau đi."
Thím Hai đẩy đẩy Khổng Hi Nhan, cười nói với người bên cạnh:
"Nhìn Khổng lão sư này, thấy vợ mình liền bất động luôn."
Những người bên cạnh cô cười rộ lên:
"Không phải sao, đừng nói Khổng lão sư, cả Tiểu Sơn nhìn thấy vợ hắn cũng không nhúc nhích được."
Người bên cạnh Khổng Hi Nhan nhất thời cười ha ha, sắc đỏ khẽ leo lên gương mặt cô.
Trì Vãn Chiếu ngoắc ngoắc tay với Khổng Hi Nhan:
"Đến đây."
Khổng Hi Nhan mang theo ý cười chạy tới, Trì Vãn Chiếu từ trên tay cô nhận lấy Yên Yên, cúi đầu nói:
"Yên Yên có lạnh không? "
Khổng Hi Nhan: ...
Biến thái nghiện mèo!
Vẫn còn sớm mới tới bữa trưa, Khổng Hi Nhan nhìn Trần gia không có chuyện gì liền mang theo Trì Vãn Chiếu đi dạo một vòng quanh thôn, có lẽ là đến Trần gia hỗ trợ, rất nhiều hộ đều khóa cửa.
Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau Khổng Hi Nhan, nghe người kia nói nhà ai cũng có chó cao đến nửa người, rất hung dữ, nhìn thấy người liền nhe răng trợn mắt, đứa nhỏ nghịch ngợm nhất, mỗi buổi tối cô đều nghe thấy tiếng khóc của chúng từ cửa thôn.
Mỗi lần đi ngang qua một ngôi nhà Khổng Hi nhan đều nói vài câu, ngắt quảng.
Trì Vãn Chiếu cũng không cảm thấy phiền, sắc mặt như thường, đôi mắt sáng vẫn mang theo ý cười, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn đường nét gương mặt Khổng Hi Nhan cùng đôi môi mỏng nói không ngừng.
Họ đi từ khắp từ đông sang tây, trên đường gặp phải vài người thôn trên, họ chỉ vào hai người nói:
"Tình cảm của hai đứa trẻ thật tốt."
"Đúng vậy, xứng đôi vừa lứa."
"Lúc trước tôi còn muốn giới thiệu Khổng lão sư cho cháu trai tôi."
"Mau thôi đi, bị vợ cô ấy nghe thấy thì không hay."
"Đúng đúng."
Họ đã quen lớn tiếng mặc dù hạ thấp giọng nhưng vẫn làm cho những người đi trên đường nghe thấy rõ ràng.
Trì Vãn Chiếu mỉm cười:
"Khổng tiểu thư quả thật rất được hoan nghênh."
Khổng Hi Nhan xấu hổ cười cười, không trả lời.
Hai người bọn họ đi dạo đến giữa trưa, sắp đến trường đúng lúc bọn nhỏ tan học, Viên Viên chạy nhanh nhất, phía sau theo sau là một đám trẻ con.
Khổng Hi Nhan bất ngờ bị Viên Viên ôm lấy đùi, ngửa đầu kêu lên:
"Khổng lão sư! "
Giọng nói ngọt ngào.
Khổng Hi Nhan gật đầu cười khẽ, ôm lấy Viên Viên.
Vương Hải Ninh đi theo phía sau một đám trẻ nói chuyện với hiệu trưởng, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua, rất nhanh lại dời đi.
Trên tay Trì Vãn Chiếu còn ôm Yên Yên, nghĩ đến buổi trưa hai người sẽ đến Trần gia ăn cơm, Yên Yên nhất định là không thể mang đi, Khổng Hi Nhan liền muốn đưa Yên Yên về trước, cho nó ăn no rồi lại đến Trần gia.
Trì Vãn Chiếu tất nhiên không có ý kiến gì.
Đôi mắt Viên Viên mỉm cười nheo lại:
"Khổng lão sư, con có thể đi cùng không? Con cũng muốn chơi với bé mèo."
Khổng Hi Nhan nhìn sắc mặt Trì Vãn Chiếu, gật đầu:
"Được chứ."
Viên Viên và tiểu